Chương 1b: Khanh Khanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




🌸Edit: Reiya

Thành tích mỗi năm của cô đều là hạng nhất, không ai biết rằng cô đã phải trả giá nỗ lực bao nhiêu, chỉ có thể vùi đầu đắm chìm trong biển câu hỏi, học thuộc từ đơn mới có thể tạm quên đi hắn.

"Được rồi !" Diệp Hàm Nguyệt thấy vậy cũng vui mừng, chỉ cần không nghĩ  đến cái cẩu nam nhân kia, làm gì đều được.

Trong phòng học Khoa học tự nhiên lớp 10 năm 2 , chỉ có lác đác vài người.

Bởi vì buổi chiều thứ bảy được nghỉ ngơi một lát, cộng thêm trận đấu bóng rổ , cơ hồ hơn phân nửa học sinh đều chạy tới sân bóng rổ, trong phòng học ít ỏi không có mấy người.

Trừ bỏ  những người không có chút hứng thú nào đối với bóng rổ, cùng với những người trầm mê học tập không bị Thích Hàn hấp dẫn.

Vân Khanh trở lại vị trí chỗ ngồi, mở ra đề thi minh họa môn toán cho kỳ thi tuyển sinh đại học, không để ý đến chuyện bên ngoài mà bắt đầu xoát đề.

Có đôi khi cô thậm chí suy nghĩ, vì cái gì Thích Hàn không phải là một đề toán học?

Chỉ cần nỗ lực, là có thể được đền đáp.

Suốt buổi chiều, Vân Khanh làm một bộ toán học, một bộ vật lý toàn diện, đến 5 giờ, đại não có chút mông lung, đang tính toán muốn đi nhà ăn mua cơm.

Trong phòng học lần lượt nhiều người bước vào, nàng loáng thoáng nghe được có người nói, hoa khôi  tỏ tình với Thích Hàn.

Hắn nhận lấy thư tình, chẳng qua không có vẻ đáp ứng hay cự tuyệt.

Trái tim co rụt lại, Vân Khanh giả vờ không nghe thấy, miễn cưỡng cười vui mà nói với Diệp Hàm Nguyệt: "Đi thôi, tớ có chút đói bụng."

Mới vừa đi ra khu dạy học, lại vừa lúc Thích Hàn đi ngang qua, cô  thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Mà hắn, cũng như là chưa nhìn thấy cô, không chút để ý mà đi qua, như là một cơn gió hư vô mịt mờ, không có lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Chạng vạng ánh mặt trời phá lệ đẹp đẽ, bầu trời trong xanh không mây không gió bắt đầu trở nên xám xịt, giống như tâm tình của cô vậy, ven đường hơi hơi thổi tới đợt gió mát mẻ , xua tan vài phần khô nóng, lại không xua đi được phiền muộn của cô.

Nhưng trừ bỏ làm chính mình trở nên ưu tú ra, cô không biết còn có thể làm gì.

Sau khi ăn cơm nước qua loa xong, mới vừa quay trở lại phòng học, cô theo bản năng mà nhìn về phía Thích Hàn.

Thiếu niên ghé vào trên bàn, tựa như vô kỳ mệt mỏi, mái tóc mềm mại hơi che đi đôi mày, một đôi tai nghe mang bên tai, làn da trắng nõn mát mẻ có chút phát sáng dưới ánh đèn phòng học, làm cho các đường nét trên khuôn mặt vốn đã thanh tú nay càng trở nên sáng sủa đẹp đẽ hơn .

Hắn tựa hồ vĩnh viễn đều là trung tâm trong đám người, là trung tâm trong cô.

Vân Khanh cưỡng bách đem tầm mắt chính mình dời đi, trở lại trên chỗ ngồi chính mình, chẳng qua vừa nhấc đầu là có thể nhìn đến hắn.

Thích Hàn ngồi trước bàn cô, cũng là do cô lần trước khảo thí được nhất, trộm chạy tới văn phòng, tìm chủ nhiệm lớp mà năn nỉ.

Chỉ chờ mong, vừa nhấc mắt là có thể nhìn đến bóng dáng hắn.

Nàng mới vừa ngồi xuống, Thích Hàn liền quay đầu lại, mí mắt lơ mơ, tựa hồ còn có vài phần buồn ngủ, lười nhác nói: "Vân Khanh, tháng sau liền phải khảo thí cuối kỳ, ngày mai bắt đầu giúp tôi học bổ túc đi."

Như là nghiễm nhiên quên mất sự tình buổi chiều, hoặc là nói, trước nay không quá để ở trong lòng.

Vân Khanh nhỏ giọng nói thầm "Ân" một câu.

Mỗi năm nghỉ đông và nghỉ hè, hai gia đình đều ăn tối cùng nhau, ông nội Thích là một trưởng bối nghiêm khắc, là người quan trọng đến thành tích, hắn mỗi lần khi không tốt, liền sẽ bị ông đánh một gậy.

Mà Vân Khanh, từ tiểu học cho đến bây giờ, mỗi lần đều giúp hắn học bổ túc, tựa hồ dần dần thành thói quen trong hắn.

Hắn ngày thường mãi mê chơi bóng và chơi game , vừa đến cuối kỳ, dù sao vẫn có Vân Khanh ở đây.

Nàng như vậy thích hắn, hai người còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, càng sẽ không cự tuyệt hắn.

"Thích Hàn." Vân Khanh hơi hơi mở miệng, thanh âm có chút gian nan ủy khuất, lại như cũ ánh mắt sáng quắc mà nhìn hắn, " Cậu ...... Có người mình thích chưa?"

Nếu hắn thật sự thích hoa khôi của lớp, cô liền không làm phiền nữa.

Dù thích đến mấy luyến tiếc đến mấy cũng đành chịu.

Thích Hàn trong lòng có chút bực bội, luôn có cảm giác  bị cô quản thúc, tựa hồ là —— trừ bỏ cô ra, hắn liền không thể thích người khác.

Giữa mày hắn nhiễm một chút không kiên nhẫn, nhưng nhìn đến khuôn mặt thanh lệ thuần khiết của cô, cùng với đôi mắt ướt dầm dề kia, lại nghĩ tới mình còn phải nhờ cô học bổ túc, sợ cô làm ầm ĩ, liền mơ hồ không rõ nói: "Không có."

Hắn ai cũng không thích, chỉ là chán ghét người khác vẫn luôn nói, Vân Khanh là cô vợ nhỏ của hắn, thiếu niên tính tình cao ngạo và tự trọng cao, lại ưa thích tự do, càng không muốn bị loại quan hệ này trói chặt.

Đáy mắt Vân Khanh xẹt qua một tia vui mừng, nhưng thực mau liền lướt qua, hắn như cũ ai cũng không thích, cô nỗ lực như cũ đều là công dã tràng.

"Vân Khanh, tôi có thể xem ghi chú ngữ văn của cậu không?" Người ngồi cùng bàn bên cạnh- Tô Chinh gãi gãi đầu, ngượng ngùng hỏi.

"Đây." Cô ôn nhu mà cười cười đưa qua, sau đó lại vùi đầu vào đề.

Mà Thích Hàn, vừa lúc đem cảnh cô cười này thu vào đáy mắt, trong lòng quấn quanh vài phần không thoải mái.

"Thích ca, nhận được thư tình của hoa khôi,  bên trong viết cái gì a?" Hứa Văn Sướng cười đến có vài phần phóng túng mà nhìn hắn hỏi.

Ngay khi hắn vừa mở miệng, tức khắc, trong phòng học đổ dồn những ánh mắt hướng lại đây, dường như phá lệ mà tò mò.

Từ năm nhất cho đến nay, đã có rất nhiều người gửi thư tình cho Thích Hàn không ít, nhưng hắn một cái cũng chưa tiếp nhận, đây là lần đầu tiên hắn nhận lấy, làm không ít người tò mò cực kỳ.

"Nghe nói hoa khôi đã si luyến Thích ca được hai năm, chẳng lẽ là cảm hóa được cái tảng băng này?"

"Nói không chừng đâu, hoa khôi xinh đẹp như vậy, Thích ca không nói, tôi đều muốn xông lên."

Thích Hàn ánh mắt có vài phần nguy hiểm mà nhìn Hứa Văn Sướng, ngữ khí mang theo vài phần cảnh cáo, người khác nghe tới tưởng như là biểu thị công khai chủ quyền, "Đừng có ý đồ với cô ấy."

Vân Khanh thấy thế, khôn mặt vốn đã xanh xao nay càng thêm tái nhợt, không có một tia huyết sắc.

Thân thể gầy yếu run rẩy, càng thêm có vẻ nhỏ yếu đáng thương hơn.

Cậu ấy đã nói gì khi anh em của của cậu ấy nói đùa về việc theo đuổi cô ấy trước đây?

Cậu không để bụng tí nào, biểu tình phá lệ tùy ý.

Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn quan tâm đến một cô gái nhiều như vậy, vì cô ấy nói như vậy,cảnh cáo anh em hắn, đưa cô ấy vào phạm vi bảo vệ.

Nhưng cái cô gái này, không phải là cô.


(Tặng sao nào mọi người ơi, để mình có động lực ra chương nào 🥰)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro