Chương 1a : Khanh Khanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




🌸Edit: Reiya

Tháng sáu, ánh nắng xuyên qua giữa mùa hè, khung cảnh bầu trời trong xanh, có thanh âm những chú ve kêu râm ran khắp nơi, cây tử vi nở rộ sắc hoa bên sân thể dục của trường học.

(trong bản truyện gốc thì nói là hoa mai/hoa vàng 1 bên theo gg dịch, một bên mình dùng app dịch, còn trong bản wikidich thì nó là hoa tử vi)

Vân Khanh mặc một bộ đồng phục màu xanh trắng, có chút rộng thùng thình, dáng vẻ có phần hơi gầy, trong tay cầm một chai nước khoáng,  có chút vội vàng mà chạy tới sân thể dục .

"Vân Khanh, chờ tớ với." Diệp Hàm Nguyệt thở hổn hển, đi phía sau cô, đầu tóc có chút hỗn loạn.

Toàn bộ sân thể dục vang lên tiếng hoan hô đầy nhiệt tình , cơ hồ đem thanh âm của cô che giấu trong đó.

Đáy mắt Vân Khanh có vài phần gấp không chờ nổi, quay đầu lại ngọt ngào mà cười cười, "Tớ nghe được tên của Thích Hàn."

Toàn bộ tam trung, ai ai không biết Thích Hàn, con người soái khí lại có phần hoang dã, nhân vật làm mưa làm gió thiên chi kiêu tử, gần nhất liền trở thành giáo thảo, trừ bỏ thành tích hơi thiếu chút nữa, cơ hồ là hoàn mỹ vô khuyết.

( *Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.(https://minnasakai.wordpress.com )

* Giáo thảo: hotboy của trường

*Hoàn mỹ vô khuyết: hoàn hảo không thiếu cái gì )

Mà Vân Khanh thích Thích Hàn, từ năm đầu tiên trung học đã bắt đầu theo đuổi, càng không phải cái gì bí mật.

Chỉ tiếc là, không ít người cảm thán, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Mỗi năm vào giữa tháng sáu , tam trung đều sẽ cử hành một giải bóng rổ , Thích Hàn –học sinh năm hai trung học nghiễm nhiên ở trong đó.

Khoảng cách sân thể dục càng ngày càng gần, tiếng hò reo hò hét cố lên càng thêm nhiệt huyết.

Thời điểm Vân Khanh chạy tới, gần như toàn bộ sân bóng rổ đều bị vây quanh, vóc dáng cô không cao, chỉ có một mét sáu, nỗ lực nhón chân tới mới có thể nhìn được tình huống bên trong.

Mặc dù vậy, tươi cười trên mặt vẫn không thể che giấu được.

"Thích Hàn! Thích Hàn!"

"Thích Hàn tớ thích cậu!"

Trong tiếng hoan hô của đám nữ sinh, Thích Hàn mặc đồng phục màu cam đi lên cùng các đội viên, thiếu niên như thể là mặt trời chói chang trong nắng hè, mặt mày ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, chỉ cần cười, lông mày hơi nhướng lên, cũng làm chói loá cả mắt.

Vân Khanh phảng phất lại lần nữa nghe được nhịp đập mãnh liệt của trái tim mình, cô nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm thân ảnh hắn suốt trận đấu, Cuối cùng thực hiện một cái cú 3 điểm đầy hoàn hảo.

Tiếng hoan hô càng thêm lớn hơn.

"Vân Khanh, thất thần làm gì? Mau đi đưa nước đi!" Diệp Hàm Nguyệt nhìn khuê mật bên cạnh, mắt lại nhìn bên người Thích Hàn bị một đám nữ sinh vây quanh, cổ vũ thúc giục mà nói.

Thi đấu hiệp một kết thúc, nữ sinh chạy tới đưa nước cho Thích Hàn không ít, thậm chí trong trường học không ít người mà trắng trợn táo bạo đối với hắn mà thổ lộ, đáng tiếc đều bị cự tuyệt.

Chỉ có Vân Khanh, thanh mai trúc mã cùng hắn lớn lên, là người duy nhất có thể cùng hắn tiếp cận.

Chỉ là, trước nay đều không hiểu được được tâm hắn .

Vân Khanh hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua chai nước trong tay, chạy chậm hai bước đi qua, thanh âm hơi hơi có chút thấp run, như là đang khẩn trương, "Thích Hàn, cho cậu nước."

Mỗi người đều biết, Thích Hàn đối đãi với cô không bình thường, nhưng đó chỉ là vì hai nhà là thế giao, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà thôi.

Nhưng tình yêu của thiếu nữ lại vừa nóng bỏng lại vừa mãnh liệt, cô tin tưởng, một ngày nào đó, Thích Hàn sẽ nguyện ý chấp nhận mình, thích mình.

Thích Hàn không có nhúc nhích, chỉ nghe Hứa Văn Sướng bên cạnh cười tủm tỉm mà trêu chọc nói: "Người anh em, cô vợ nhỏ của cậu lại tới nữa rồi?"

Vân Khanh nghe vậy, trong lòng run lên, nói không nên lời.

Đôi mắt như nai tơ hướng về phía Thích Hàn, tràn đầy chân thành, cùng với tình cảm không thể che giấu kia, thân thể vẫn còn duy trì tư thế giao nước, như là chờ mong hắn tiếp nhận lấy.

Thích Hàn nhíu nhíu mày, đáy mắt xẹt qua vài phần không hài lòng, không biết là bởi vì cái xưng hô "Cô vợ nhỏ", cảm thấy chính mình bị đụng chạm, bị trói buộc, vẫn là bởi vì ánh mắt đầy ái mộ của Vân Khanh.

Hắn không nói chuyện, chỉ là vẫy vẫy tay, mặt vô biểu tình mà cầm lấy quần áo xoay người rời đi.

Mà cái chai nước kia, bị hắn không cẩn thận vung tay lên, rơi xuống đất.

Thanh âm như cũ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng trong đám người ầm ĩ Phảng phất như cảm tình yêu mến của cô bị tan thành từng mảnh.

Vân Khanh nhìn bóng dáng hắn, cùng với cái chai nước kia bị "Vứt bỏ", hốc mắt ửng đỏ, khóe mắt có chút ươn ướt.

Lúc này cũng bởi vì Thích Hàn rời đi mà toàn bộ sân bóng đột nhiên yên tĩnh.

Mà Vân Khanh, lại bị mọi người dùng các loại muôn hình muôn vẻ ánh mắt mà nhìn chằm chằm.

Diệp Hàm Nguyệt thấy thế, lập tức chạy tới, ánh mắt nhìn quét một vòng người chung quanh, đem cô bảo hộ ở sau người, ngữ khí hơi bực nói: "Vân Khanh, chúng ta đi."

Sau giữa trưa ánh mặt trời nóng bức không chịu nổi, giống như một cái lò lửa lớn nướng đến người khó chịu, nhưng Vân Khanh lại chỉ cảm thấy rét lạnh thấu trời, nàng nỗ lực giữ chính mình không thất thố, cô đã quen không phải sao?

Có lẽ...... Cậu ấy không phải cố ý đâu.

Cậu ấy cũng không nhận nước của người khác, không phải sao?

Chỉ là không thích mà thôi, cứ nỗ lực làm việc ắt cậu ấy sẽ nhìn đến chính mình.

"Vân Khanh." Diệp Hàm Nguyệt đột nhiên dừng bước chân, giọng nói có phần ủy khuất, trong đôi mắt hiện lên vẻ tràn đầy áy náy, "Thực xin lỗi, tớ không nên nói cậu đi đưa nước."

Ai biết, Thích Hàn trực tiếp lạnh nhạt mà đẩy đi, làm người ta mất mặt không thôi.

"Bằng không, chúng ta thích người khác có được không?"

"Trên đời này nhất định sẽ có người khác so với hắn càng tốt hơn."

Vân Khanh miễn cưỡng mà cười cười, "Tớ không có việc gì, không trách cậu," nàng tận lực làm ngữ khí chính mình nhẹ nhàng một chút, "Còn có đống bài thi chưa làm xong đâu."

Người khác dù có tốt đến đâu cũng không phải là Thích Hàn.

Có thể mọi thứ trên đời đều có thể lựa chọn, nhưng chỉ có người mình thích là không thể.

Trái tim khắc chế không được.


( huhu ngồi dịch mà khổ quá, toàn những từ khó hiểu với không hợp tình huống gì cả, tui phải lặn lội đi tìm bản gốc để xem xét mà thay )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro