.:. Chương 04: Hiểu ra .:.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHÓA ĐẾ LINH

Tác giả: Thâm Hải Tiên Sinh

Thể loại cũ: Cổ trang, Hoàng tử man tộc sói con dã tính công X Phế đế bụng dạ nham hiểm mỹ nhân thụ, niên hạ, chủ thụ, trá hình chú cháu, ngược luyến tình thâm, cung đình hầu tước, tình yêu và chiến tranh.

Thể loại mới: Hoàng tử bụng dạ khó lường lang khuyển công X Đế vương rắn rết mỹ nhân thụ, niên hạ, trá hình chú cháu.

Biên tập: ♪ Đậu Hắc Miêu ♪

.:. Chương 04: Hiểu ra .:.

Rõ ràng Tiêu Độc rùng mình, nó dìu ta đến chiếc ghế dựa rồi bước tới nửa quỳ xuống trước Tiêu Lan: "Nhi thần bái kiến phụ vương. Nhi thần nghe nói mấy hôm nay Hoàng thúc không khỏe nên qua đây thăm hỏi Hoàng thúc."

Tiêu Lan quét mắt qua ta, mũi phát ra tiếng hừ nhẹ.

"Thế à, trẫm không biết từ bao giờ ngươi lại gần gũi với Hoàng thúc ngươi? Ngày mai là đại điển phong Hậu, mỗi Hoàng tử đều phải tham dự, thức dậy từ tờ mờ sáng, trễ như này ngươi còn chưa về là tính đêm nay ngủ lại chỗ của Hoàng thúc ngươi?"

Tiêu Độc im lặng không lên tiếng, ta nhìn lướt qua bộ dạng nằm rạp xuống đất giống một con sói nhỏ ẩn náu trong bụi cỏ của nó, mu bàn tay nổi mạch máu, lát sau nó mới đáp: "Nhi thần không dám vượt quá quy củ. Nhi thân lập tức về Bắc viện chuẩn bị." Dứt lời nó đứng lên, khi đến gần cửa thì vung tay, một vật gì đó rớt xuống từ trong tay áo nhưng nó đi luôn không thèm ngó ngàng.

"Các ngươi lui ra." Tiêu Lan phất tay đuổi tất cả cung nữ hoạn quan trong đây, cửa bị kéo đóng lại, ánh sáng vụt tắt, trong đình U Tư rộng lớn chỉ còn ta và gã. Ta không biết gã đến đột xuất để làm gì nhưng chắc chắn ý đồ bất thiện, nhớ lại sự mờ ám không rõ lần trước ta nâng cao cảnh giác, song cơ thể lại không có bao nhiêu sức lực, chỉ đành miễn cưỡng chống đỡ ngồi dậy, cầm ấm trà bằng sứ trắng trên bàn rót hai chén trà.

"Rốt cuộc Hoàng thượng đại giá quang lâm là có chuyện gì?" Ta cầm một chén lên thủ thế mời.

Tiêu Lan nhìn chén trà, không chạm vào mà thong thả bước lại gần, tràng triều châu bằng đá Thanh Kim trên cổ gã va nhau phát ra âm thanh làm ta khó chịu. Nó vốn dĩ là thứ thuộc về ta, ánh mắt không vui của ta làm Tiêu Lan chú ý, gã bất ngờ vươn một tay rút thanh trâm gài tóc trên đầu ta. Mái tóc tán loạn xổ xuống, tay ta run bắn, chén trà trơn trượt nước trà nóng hổi chảy xuống vai và ngực, đau nhói hít vào khí lạnh.
(*) Triều châu: Tràng hạt đeo cổ của Hoàng đế, Hoàng thất,...

Tiêu Lan bất ngờ dời tay xuống cổ họng ta, trong cơn hoảng sợ ta hắt chén trà về phía gã, Tiêu Lan giơ tay, tay áo chắn phần lớn nước trà, hoa văn rồng được thêu tối màu càng sẫm hơn, giương nanh múa vuốt vồ đến như vật sống, mắt ta tối sầm, loạng choạng người bị Tiêu Lan đè xuống ghế tựa, xương cốt toàn thân cùng với chiếc ghế phát ra tiếng rên than thở không chịu thấu. Ta thở hồng hộc: "Tiêu Lan, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Một tay Tiêu Lan chặn cổ họng ta một tay vỗ má ta, chiếc nhẫn khổng lồ cọ xước da nhoi nhói: "Tiêu Linh, ngươi biết ngày mai trẫm sẽ sắc phong ai lên làm Hoàng hậu không?"

Ta quay đầu né tay gã, nhíu mày: "Dĩ nhiên Cô biết. Công chúa Hà thị của Thược quốc."

Thược quốc là nước nhỏ giáp phía đông quan ải Miện quốc, thực lực đất nước bình thường nhưng có vị trí chiến lược vô cùng quan trọng, mấy năm qua vẫn duy trì quan hệ nước chư hầu nhờ hôn ước. Nếu không phải Tiêu Lan soán ngôi đoạt quyền thì lẽ ra Hà thị là Hoàng hậu của ta, "Sao, ngươi sắc phong Hoàng hậu mà còn muốn đến khoe khoang với tên phế đế như Cô?"

Tiêu Lan cười: "Tập tục Thược quốc đặc thù, nữ tử trước khi xuất giá phải che mặt, Công chúa cũng vậy. Cô nghe nói Hoàng hậu của Cô là mỹ nhân vang danh thiên hạ, hôm qua mới nhìn thấy chân dung nhưng cảm thấy cũng chỉ có thế. Muốn trách chỉ trách trẫm lớn lên cùng với Hoàng đệ, đã quen nhìn tuyệt sắc của Hoàng đệ..."

"Tiêu Lan!" Ta quát lớn, dồn nén quá lâu thành bệnh ho khùng khục. Tay Tiêu Lan trượt từ cổ xuống, giống mãng xà lật mở vạt áo của ta, ngón tay lạnh lẽo khiến ta rùng mình, cơn lạnh lan toàn thân thấm tận tủy. Giờ khắc này ta xác định chắc chắn điều Tiêu Lan muốn làm, gã làm Hoàng đế cướp đi mọi thứ của ta còn chưa đủ, còn hòng sử dụng cách thức đê tiện nhất sỉ nhục ta. Ta run người, nhục nhã phẫn nộ tột độ, cố giữ vững khí độ của bậc đế vương: "Tiêu Lan, ngươi đối xử với ta như vậy có xứng đáng với liệt tổ liệt tông Tiêu thị không?"

Tiêu Lan thở ra: "Mấy năm trước ngươi giết huynh thí mẫu để ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, thế có xứng với liệt tổ liệt tông không?"

"Từ cổ chí kim có bậc đế vương nào không làm vậy! Nhưng không có đế vương giống ngươi..."

Ta còn chưa dứt lời thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền vào từ ngoài cửa, một giọng nói sắc bén cất lên: "Ôi chao, sao Ngũ điện hạ lại quay lại? Này này này, Ngũ điện hạ, ngươi không thể đi vào!"

"Ta đánh rơi đồ vật bên trong, là chuỗi hạt đeo tay hộ mệnh được phụ vương ban cho, rời khỏi người sẽ bị quỷ quái xâm chiếm cơ thể!"

Tiêu Độc nói rướn giọng nói ồm ồm vừa mới vỡ giọng, ngữ điệu bức thiết, cửa bị va đập hai lần rồi "ầm", một bóng người xông vào, hoạn quan ở trước cửa than hai tiếng ôi chao, ngã loạng choạng đặt mông xuống đất. Tiêu Độc bịt mũi, kẽ tay toàn máu, nó nhìn tứ phía, dừng tầm nhìn trên người ta và Tiêu Lan trong tích tắc xong ngồi xổm xuống tìm kiếm, quả thật nhặt được chuỗi hạt hắc diệu thạch ở gần khe cửa. Không đợi Tiêu Lan lên tiếng nó đã ngã xuống đất co quắp người y như bị quỷ quái nhập xác, cuối cùng ngất xỉu.

"Nhanh, nhanh, xem Ngũ điện hạ bị sao!" Lão hoạn quan hoảng hồn, mấy cung nữ ba chân bốn cẳng nâng Tiêu Độc dậy, ấn huyệt nhân trung, lau máu mũi nhưng Tiêu Độc vẫn co giật không ngớt, cắn chặt răng, mắt khép lại, gân xanh đập thịch thịch uốn lượn trên cổ, ban đầu thấy bộ dạng của sói con ta buồn cười nhưng nghe hoạn quan nói "Lại phát tác" mới hiểu ra nó có bệnh cũ. Phát tác rất đúng thời điểm, giúp ta thoát khỏi khốn đốn. Tiêu Lan đứng yên không thể cáu giận, mặt đen như nhọ nồi, nhưng không thể làm gì ngoài sai người dìu Tiêu Độc, phẩy tay áo bỏ đi.

Ta nhìn bóng lưng Tiêu Lan rời đi, mơ hồ sinh ra chút bất an trong lòng.

Ta lo cho tình hình của Tiêu Độc hơn —— Không biết Tiêu Lan sẽ xử phạt nó như thế nào.

Ta không nên lo cho con của Tiêu Lan, nhưng ta thật sự không muốn mất đi thanh đao còn chưa bộc lộ tài năng sắc bén và rất vừa tay này.

Bữa tối, Tiêu Lan lại phái người đưa đan dược chứa độc kia đến.

Ta ăn nó dưới sự giám sát của hoạn quan, phát sốt ngay trong đêm. Đêm đầu ăn đan dược sẽ rất đau đớn, mấy hôm sau đỡ hơn nhưng nhưng khắp toàn thân vô lực. Cơn mê man qua đi, không biết đã ngủ bao nhiêu ngày, ta mơ một giấc mộng vừa hỗn loạn vừa kỳ quái, mơ thấy mình mặc Hoàng bào ngồi trên long ỷ, một tay cầm sợi xích một chân giẫm trên lưng của dã thú, bộ lông cứng chích vào chân, ta cúi đầu nhìn thì phát hiện dưới chân là một con sói tuyết to đẹp, đồng tử hung ác sâu thẳm của sói ngước lên nhìn ta, xa thẳm lấp lóe.

Ta cúi người xoa đầu nó, con sói ngồi dậy rũ bộ lông tránh né sợi xích trên tay ta, phóng vồ tới đây, miệng sói khổng lồ ngoặm cổ ta, răng nanh kề sát yết hầu.

Ta giật mình choàng tỉnh, túa mồ hôi lạnh ướt người, xoa xoa cổ mình.

Ngoài cửa sổ truyền đến từng trận sấm sét lúc sáng lúc tối, tận lâu sau ta mới dần tỉnh táo hơn, thứ nghe được không phải là tiếng sét đánh mà là pháo hoa lễ đại điển sắc phong, hôn nhân của Hoàng đế kéo dài ròng rã bảy ngày, ăn mừng khắp chốn.

Ta khô miệng, trong nhất thời không thể phát ra tiếng gọi hoạn quan, đành tự vươn tay mò mẫm trà ở bên giường thì bỗng nghe thấy tiếng chén va chạm, ngạc nhiên nghiêng đầu thấy hai điểm sáng xanh lục thoáng ẩn thoáng hiện trong bóng tối, liên tưởng tới cảnh trong mộng, dù lá gan của ta lớn cách mấy cũng giật thót. Điểm sáng ấy càng lúc càng gần, trùng hợp ngoài cửa sáng bừng soi sáng ảnh bóng người ở trước giường rồi lại tối sầm, ẩn giấu nó đi.

Chén trà được đưa đến bên môi: "Hoàng thúc, uống nước đi."

Ta uống một hớp, nhuận giọng hỏi: "Độc nhi? Sao đêm hôm khuya khoắt ngươi lại chạy đến chỗ này?"

Mặt giường lõm xuống do Tiêu Độc ngồi lên, dường như bóng tối giúp nó lớn mật hơn không còn vẻ mất tự nhiên như trước. Ta ngửi thấy mùi hương thoang thoảng mê hoặc phả ra từ trên người nó, giống loại tô hợp hương các cung nữ sử dụng.

Ta nhạy cảm đoán ra —— Ắt hẳn Tiêu Lan ban thị thiếp cho sói con?

Gã không những không phạt nó mà còn thưởng cho nó?

14 tuổi, bằng độ tuổi lần đầu ta tiếp nhận thị tẩm.

"Ta... không ngủ được, muốn trò chuyện với Hoàng thúc." Giọng Tiêu Độc khàn khàn, hơi thở gấp gáp giống như vừa trải chuyện giường chiếu. Ta càng hiểu rõ, thầm bật cười, có lẽ sói con lầu đầu tiếp xúc nhuyễn ngọc ôn hương không biết làm thế nào, mà thị thiếp kia lại quá chủ động thành ra dọa cậu chàng bỏ chạy giữa đêm.

Càng nghĩ càng thú vị, ta xoa đầu nó, trêu: "Ngươi là Hoàng tử, sinh con nối dõi là việc lớn, đây cũng là một cánh cửa tri thức, rảnh rỗi đến Tàng thư các tìm bản đông cung bí mật, đừng để mấy huynh đệ cười chê ngươi."

Tiêu Độc né tay ta như bị bỏng, im thin thít, ta vừa tính lên tiếng đuổi nó thì nó nằm xuống, xốc chăn ta lên chui vào trong, ta sững sờ không ngờ nó làm càn đến vậy. Tiêu Độc co ro chen chúc cạnh ta, một tay còn nắm đai lưng của ta, rúc đầu trong chăn chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

"Hoàng thúc... đừng đuổi ta đi, phụ vương lệnh ta sinh con với thị thiếp để xung hỉ đuổi bệnh, nhưng ta còn chưa thành nhân..."

Ta bừng tỉnh, bật cười thành tiếng —— Nhãi con còn chưa mộng tinh, còn chưa tính là một người đàn ông.

Sói con ỷ lại vào ta như này cũng không hẳn là chuyện xấu, ta thầm tính toán mai này có thể tìm cơ hội đưa nữ tử mình chọn đến cạnh nó, tác thành đôi sẽ càng kiểm soát nó chắc hơn.

Tiêu Độc không biết ta đang nghĩ gì, rầu rĩ bất mãn: "Hoàng thúc!"

Ta ngừng cười, nhìn Tiêu Độc nằm kế bên, hai chúng ta chen chúc trên chiếc giường nhỏ thật sự không thích hợp, toan ngồi dậy thì đầu lại choáng váng, đành nằm xuống ngủ thêm một giấc.

Hơi thở bên tai dần đều đều, có vẻ Tiêu Độc đã ngủ, còn ta thì trằn trọc khó chợp mắt. Từ khi nhường ngôi tới nay ta chưa từng chung phòng chung giường với ai, mà nhãi con thì nóng hầm hập làm ta túa mồ hôi. Sao ta có thể nhịn được có người quấy rầy giấc ngủ của mình, đạp Tiêu Độc một đạp không chút lưu tình, Tiêu Độc giật mình choàng tỉnh, ngồi dậy cong hai chân lên, ngay lập tức một mùi tanh thoang thoảng bay ra.

Tất nhiên ta biết đây là mùi gì, đoán do thị thiếp kia kích thích nó, "bóc" lần đầu tiên.

Ta không trách nó, vén chăn nói lạnh nhạt: "Mau đi đi, đừng để hoạn quan nhìn thấy ngươi."

Tiêu Độc bất động, giọng rất khàn: "Hoàng thúc, mới rồi ta... mơ một giấc mộng."

Ngoại trừ mộng xuân thì còn mộng gì khác nữa? Ta mất kiên nhẫn vung tay: "Đừng nói với ta, Cô không muốn nghe."

"Ngày hôm trước... phụ vương nằm trên người của người cũng là muốn làm chuyện giường chiếu ư?"

Đầu ta nổ rền, nổi cơn lôi đình quăng một bạt tai vào mặt nó: "Xấc xược!"

Tiêu Độc bị ta tát lăn xuống giường, che mặt, bò dậy loạng choạng lùi ra sau mấy bước.

Ta ngồi dậy lạnh giọng quát: "Cút! Sau này đừng quay lại tìm Cô!"

Tiêu Độc im lặng, đôi đồng tử sói xanh lục nhìn ngực ta chằm chằm, ta liếc mắt nhìn vào gương đồng ở đối diện thì thấy tẩm y tơ lụa của mình nửa mở hé, trên cổ còn có dấu đỏ ửng —— Do Tiêu Lan lưu lại.

Ta sa vào nỗi sỉ nhục thành tên phế đế tay không tấc sắt, bị nhi tử của Tiêu Lan nhìn rõ mồn một.

Trong cơn thịnh nộ ta nâng chén trà ném về phía Tiêu Độc, Tiêu Độc bị đập ngay giữa đầu, nó vươn người đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, thoáng biến mất trong đêm tối.

Hết 04.

- - - - - - - - - -

Thằng bé đang trổ bóng mà nỡ lòng nào bắt lên giường với gái, sợ hú cái hồn phải chạy qua ngủ với Hoàng thúc cho đỡ sợ =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro