Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Lục Thời Niên lập tức xuống, hắn chỉ là lưu lại chút mặt mũi cho Thẩn tướng quân, rốt cuộc đợi một lát còn có chính sự muốn nói, cũng không phải hoàn toàn không có đại phát tính tình.

Huống chi đêm qua một đêm phá thần mỹ diệu tuyệt luân trong tưởng tượng không có mà cuối cùng lại biến thành một cuộc sinh tử gian nan rán bánh trái cây, chính mình nhịn không nổi, vua của một nước càng nhịn không nổi.

Nhìn quần áo trên tay, chỉ thấy một bộ váy cung trang màu xanh lam tay áo rộng, phía dưới thậm chí còn có trung y màu trắng, vua giận dữ âm thanh tự nhiên liền âm trầm xuống: "Thẩm tướng quân."

"Có thần, Hoàng thượng." Thẩm Mộc hơi hơi gật đầu, chỉ là vẫn đưa lưng về phía hắn.

"Trẫm mệnh ngươi giúp trẫm lấy một bộ quần áo đến đây, tội gì muốn nhục nhã trẫm." Lục Thời Niên cố ý cường điệu, ngươi nha ngươi đã thượng được, này đó xấu liền không cần làm, sống không tốt không cần làm trò tình thú.

Rõ ràng là người cao cao tại thượng, chính là Thẩm Mộc lại mạc danh ở bên trong nghe ra vài phần ủy khuất, đầu quả tim rung lên âm thanh lập tức mềm xuống: "Hồi Hoàng thượng, chỉ là tối qua ngày không có trở về, hiện nay bên ngoài đặc biệt rối loạn, người đi tới đi lui không ít, thần lại không quen hoàng cung, sợ không kịp trở về, cho nữa nơi này là mai viên, ra ra tiến tiến chỉ có nha hoàn lại không có nội thị, thần có thể tùy ý xuất nhập*, chỉ là Hoàng thượng có nhiều bất tiện...."

*Tùy ý xuất nhập: muốn ra thì ra muốn vào thì vào.

Câu còn chưa nói xong thì đã nghe ra ý của ngươi là chỉ có thể bận vào bộ quần áo này mới có thể ra ngoài, nếu không cũng chỉ có thể bị bọc chăn nguyên vẹn mà ôm đi ra ngoài.

Thẩm Mộc nói cũng có lý, Lục Thời Niên nhịn.

Nhìn nhìn váy lụa trên tay, mím môi cuối cùng vẫn là quyết định không lãng phí thời gian, mặc quần áo vào lại phải dùng ánh mắt nhìn vào sau lưng Thẩm Mộc, chỉ là đối phương một lúc sau vẫn không đề cập đến mục đích chính mình tối hôm qua đi đến đây, ở vào tình thế chịu đựng nên hắn không thể nào nhắc đến.

Trung y này không biết đã có ai xuyên qua, Lục Thời Niên chung quy vẫn ghét bỏ, lấy ra liền tùy ý vứt chỉ là miễn cưỡng đem quần áo của mình tròng lên người, lại ở bên ngoài hư hư thực thực mọc áo trong cùng áo khoác, lúc sau xuống giường đối diện với gương to đặt bên giường nhìn từ trên xuống dưới sửa sang lại mới đi ngang qua Thẩm Mộc, sợ chính mình liền phải ra ngoài.

Trên cổ tay đau xót, Lục Thời Niên dừng lại, nghiêng đầu nhìn cánh tay bị Thẩm Mộc bắt lấy.

"Thần sợ hãi." Chỉ là trong giọng nói lúc này lại không có một chút ý tứ sợ hãi, âm thanh nghe qua một chút điểm áy náy đều không có, Lục Thời Niên chỉ có thể ở trong lòng lo lắng trên mặt lại không thể hiện ra mảy may.

Thẩm Mộc rút tay về, xốc lên mí mắt nhìn tiểu hoàng đế lùn hơn chính mình gần một cái đầu đang nghiêng đầu tựa hồ là đang đợi chính mình nói chuyện, lộ ra một đoạn ngắn của chiếc cổ thon dài, bởi vì hôm qua bản thân phóng đãng mà nơi đó còn có không ít vết đỏ xanh tím. thật là nghiêm trọng đáng sợ.

Ánh mắt vi hoảng, lập tức rủ xuống đầu thu hồi tầm mắt: "Hoàng thượng, xin hỏi Hoàng thượng hôm qua tìm thần là có chuyện gì."

Tối hôm qua Sai Lầm Cũng Là đã phạm phải tôi không biết hoàng đế đối với hắn ôm Thái độ gì nhưng là hắn xác định tiểu hoàng đế hẳn là kiêng kị hắn, nếu không hắn sẽ không làm bộ dáng giống như từ khi vừa mở to mắt đến bây giờ đều không có tình trạng gì phát sinh, sau đó sốt ruột đi về.

Bản thân hắn cũng là nghĩ cứ như vậy che lấp đi, chính là nhìn bóng dáng tiểu hoàng đế thon gầy gầy yếu, Thẩm Mộc trong lòng không khỏi có chút chua xót, thôi thôi là chính mình sai.

"Thẩm tướng quân, nghe nói ngài mấy ngày gần đây cùng Lục vương gia đi đi lại lại rất thân cận." Tiểu hoàng đế không có dây người chỉ là thân thể luôn nhẹ nhẹ, ngay cả trong âm thanh tựa hồ cũng tràn ngập cảm giác khuất nhục, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra sự tình như vậy, hôm nay lại muốn bàn luận cái này, dù là ai cũng sẽ nghĩ đến là vì muốn đạt được mục đích nên bán đứng thân thể mình.

Bất quá nếu nhà khác chắc có lẽ sẽ có vài điểm hoài nghi, nhưng cố tình đây lại là đương kim Thiên Tử, làm không được nên nông nổi xa như vậy.

Thẩm Mộc khom lưng hành lễ: "Hoàng thượng minh giám, chúng thần khi còn bé là bạn chơi cùng, ôn chuyện mà thôi."

Tiểu hoàng đế đột nhiên xoay người, dùng tầm mắt hơi sắp bén đối diện khiến Thẩm Mộc thả lỏng lực đạo, khuôn mặt tái nhợt cũng nhanh chóng nổi lên hai mắt hồng giống như trong tuyết trắng đột nhiên nổi lên hai bông hoa mai, có vẻ đặc biệt đáng yêu.

Lục Thời Niên nhanh chóng thu hồi tầm mắt, miệng mở ra nhưng không nói gì, xoay người liền phải rời đi.

"Hoàng thượng, thần một lòng trung can, mong Hoàng thượng yên tâm." Trầm mặc sau một lúc lâu, thời điểm tay Lục Thời Niên để đặt lên tay Vịnh cửa phòng, Thẩm Mộc bỗng nhiên ra tiếng.

Lục Thời Niên trong lòng vui mừng, trời chính là những lời nói này của ngươi.

Thẩm Mộc đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy*, chỉ cần là hắn hứa hẹn, vậy không sợ hắn vì sao đổi ý.

*Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy: một lời nói ra bốn con ngựa theo không kịp nghĩa là quân tử không nói hai lời, nói rồi không rút lại, không nói đi nói lại.

Do dự xoay người, trên mặt Lục Thời Niên hiện ra thần sắc khó xử, cuối cùng buông xuống đầu nhẹ giọng nói: "Thẩm tướng quân nói quá lời, nếu hôm nay trẫm dám một mình một người tới tìm tướng quân, cũng đã là tín nhiệm tướng quân."

Đến một lúc lâu sau cổ họng có chút khô khóc, bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Tướng quân tự nhiên cũng an tâm, người hãm hại tướng quân, trẫm nhất định sẽ bắt được tới, đổi tướng quân một cái công đạo."

Tuy là nói trợ giúp Thẩm tướng quân, nhưng lời nói của Lục Thời Niên từng bước từng bước mà từ khẽ răng nhảy ra, vừa nghe là biết hắn cũng rất hận.

Sau đó liền vội vàng đẩy cửa ra, qua loa nhìn nhìn bên ngoài không có người, bước từng bước chân kì quái đi ra ngoài.

Thẩm Mộc chân phải vừa nhấc, bản năng liền muốn cùng đi ra ngoài cuối cùng lại ngừng bước chân lui trở về, hắn là đương kim đế vương, trăm triệu không thể vượt qua quy củ.

Trái tim run rẩy, chẳng lẽ hôm qua không phải đã vượt qua qua.

Duỗi tay lấy đến trước mặt kinh tế nghìn lòng bàn tay vẫn còn lưu lại suốt cả mềm mại nghĩ đến vừa nãy người nọ ăn mặc cung tranh màu xanh biếc, thế nhưng so với nữ tử trên thế gian càng muốn thêm vẻ tinh xảo động lòng người.

Tiệc rượu đêm qua những lời nói của các hán tử kia chưa chắc đều là hồ ngôn loạn ngữ.

Trưởng thành một bộ dáng như thế chả trách tướng sĩ từ biên cương trở về đều nhìn nhiều hơn hai mắt.

Vòng eo yếu ớt bởi vì hôm qua mà bị thương nên bây giờ xoay người một cái đều trở nên thật gian nan, cướp bộ lảo đảo giống như đang đạp lên lòng hắn, lưu lại một hàng vết chân rõ ràng.

Thẩm Mộc mân môi nhớ đến vấn đề tiểu hoàng đế nói trước khi đi.

Lục vương gia?

Hình như mấy ngày trước y có tìm chính mình, nhưng do bản thân lúc đó sốt ruột đi huấn luyện cho binh lính, nên không nói gì, ngược lại không nghĩ đến mục đích y tới tìm mình là gì.

Muốn suy nghĩ lại lần nữa nhưng cũng chỉ có thể nghĩ đến giọng nói khàn khàn ban nãy của tiểu hoàng đế, trong đầu chợt lóe lên một đoạn ngắn, có lẽ là ký ức đã quên của đêm hôm qua.

Thẩm Mộc lùi lại hai bước ngồi vào trên giường, hai tay tinh tế vuốt qua giường tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ của người nọ, vải vóc thô ráp lướt qua đầu ngón tay, một số đoạn ký ức ngắn dũng mãnh như thủy triều tràn vào đầu.

Một đôi mắt đỏ lên chảy từng giọt nước mắt, đôi môi bị cắn tới đỏ bừng ở dưới thân mình khóc kêu không cần, thân thể yếu ớt tựa hồ chỉ cần nhéo một cái là đứt, nhưng lại có thể chịu đựng va chạm ở dưới thân mình.

Mỗi lần tiểu hoàng đế muốn chạy trốn, liền bị hắn túm cổ chân kéo lại, thậm chí còn hướng nơi nào đó ấn vào vài, đổi lại là vài tiếng rên rỉ thống khổ.

Chính là sau khi xem qua những hồi ức như vậy, toàn thân hắn đều nóng lên, mà ngay cả đồ vật tối qua gây nên đại họa cũng không chịu an phận, đang kêu gào muốn thoát ra.

Thẩm Mộc biến sắc, cố gắng dùng đầu để nhớ lại, hình như mơ mơ màng màng nhớ ra sau khi cung nữ kia đã liền có người đến, chính là lúc đó ý thức của bản thân đã tan rã, chính mình chỉ có thể sót lại những ấn tượng mơ hồ.

Người kia hình như là nói có chuyện muốn thương lượng.

Thẩm Mộc liếc mắt nhìn hết bốn phía của căn phòng, có thể thật sự chỉ là trùng hợp.

Nhìn xung quanh một vòng sau đó ánh mắt liền dừng lại trên những kiện vải bố màu minh hoàng đang nằm hỗn độn trên giường, đưa tay cầm lấy phân tích kỹ càng có lẽ đây là áo lót của người nọ, đã nhìn không ra bộ dáng vốn có, còn dính một ít vết bẩn màu trắng không biết là của ai.

Thẩm Mộc đơn giản thu dọn đệm giường một phen sau đó nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà đem nó bỏ vào lòng ly khai.

"Tướng quân, thuộc hạ xác thức đã tra được hành tung của cung nữ kia, chỉ là cung nữ ấy hiện tại.... " Hắc y nhân cung kinh đứng một bên do dự mở miệng.

"Nói." Thẩm Mộc cau mày ngồi ở án trước bàn, trước mặt đặt quyển binh thư mà từ sáng đến giờ vẫn chưa được đọc qua, trên mặt không chút nào che dấu cảm xúc nôn nóng.

"Khi thuộc hạ tiến hành điều tra còn phát hiện ra có một thế lực cũng đang âm thầm điều tra, bên kia tự hồ sớm đã có được tin tức, tướng quân thứ tội, thuộc hạ hơi muộn một bước, thời điểm khi tìm đến nơi thì cung nữ kia để được xác nhận tử vong." Trong âm thanh hắc y nhân mang theo sợ hãi, không nghe được Thẩm Mộc đáp lời, lại tiếp tục nói: "Gia luyến của nàng, thì ở thời điểm chạng vạng hôm qua cũng đều biến mất."

Thẩm Mộc mím môi không nói gì, có thể làm ám vệ của chính mình điều tra không đến thì trừ bỏ hoàng hoàng thượng còn có thể là ai, chỉ là trăm triệu không nghĩ tới tiểu hoàng đế này sau lưng còn có một hệ thống hoàn chỉnh, như vậy thế nhưng thật ra trước đây là coi thường hắn.

Này rốt cuộc là giết người diệt khẩu, có lẽ là hận thấu xương, sườn mặt cương nghị của Thẩm Mộc căng chặt, nếu nói toàn bộ không có nghi ngờ là giả, chính là từ khi chuyện xảy ra đến bây giờ hắn tìm vô số lý do lại đều nhất nhất phản bác, lý do phản bác đều là tương đồng, đều chỉ vì một người.

Trong mắt người nọ, trong xương cốt toàn là kiêu ngạo, như thế nào có thể dùng biện pháp bỉ ổi bực này đến uy hiếp người, huống hồ mặc dù là muốn chính mình nhảy vào bẫy rập của hắn, lại như thế nào sẽ dùng thân hình cửu ngũ chí tôn tự mình làm mồi dụ.

Trong mắt Thẩm Mộc tràn đầy thâm trầm, hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc.

Thư phòng im lặng, hắc y nhân đứng trước án tuy là hắn tử cao bảy thước nhưng cũng không có mặt mũi mà bị khí thế áp tới không dám ngẩng đầu.

Thẩm Mộc hắn một không nghĩ đến vinh hoa phú quý, cũng không nghĩ đến cái bè kết cánh, còn nhỏ tuổi liền rời nhà ra bên ngoài chinh chiến chỉ là một giới thôn dã hương phu*, lần này hồi kinh cũng muốn trước tiên báo cáo ít ngày nữa sẽ rời đi, đã là luôn mãi một bộ nhượng bộ, tiểu hoàng đế tâm tồn kiêng kỵ liền là không lý do gì mà giữ chính mình không bỏ.

*Thôn dã hương phu: người đàn ông nông thôn, cả người sặc mùi nông dân ấy ạ.

Nói như thế, xác thực chính là cung nữ muốn treo cao lại hãy làm hai người.

Hiện giờ tiểu hoàng đế vì mặt mũi cùng danh tiết, lại cố kỵ phân quyền trong tay chính mình mà hoàn toàn không có đề cập tới việc này, cũng coi như thôi, chính là từ ngày đó trở về lúc sau Thẩm Mộc lại như trúng độc.

Trong đầu chỉ quanh quẩn da thịt oánh bạc non min kia, trơn bóng thông thấu, chỉ làm người nghĩ đến vươn đầu lưỡi chạm một phen, ngay cả bàn chân dơ bẩn kia ở trong mắt hắn thoạt nhìn cũng xinh đẹp lả lướt, trắng nõn non mịn ngón chân tu bổ mượt mà tựa hồ ở dưới ánh nắng chiếu xuống đều có thể tỏa ra ánh sáng.

Vào đêm Thẩm Mộc liền trằn trọc như thế nào cũng không thể ngủ được, chỉ phải nửa đêm canh ba bò dậy tắm nước nóng cũng không thể làm cho nội tâm nôn nóng yên tĩnh lại, ngạnh sinh sinh suốt ba đêm.

Mỗi lần sắc trời dần dần sáng tỏ, thời điểm ngày sắp tới mới có thể nhắm mắt được một cái, nhưng cũng thật mau liền từ trong mộng bừng tỉnh, nguyên nhân là do mơ thấy tiểu hoàng đế kia ăn mặc áo lót quần lót màu minh hoàng nửa che nửa hở đứng ở sau sa mành trong điện ở ngoài xa xa hướng chính mình bị vẫy vẫy tay.

Một giấc ngủ dậy lại phải thay một hồi xiêm y.

Dưới đáy mắt ấp ủ một mạt âm trầm, Thẩm Mộc không kiên nhẫn mà vậy vậy tay: "Ngươi trước đi xuống đi."

Hắc y nhân tựa như được đại xá, lập tức hành lễ lắc mình đi ra ngoài ,biến mất ở trong bóng đêm.

Thẩm Mộc đứng lên, ở trong phòng đi dạo vài bước, đứng thẳng mặt hướng kệ sách, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên giá gỗ thô ráp, giống như giờ lên giường thô cùng đệm chăn và khăn trải giường ngày ấy.

Người nọ da thịt oánh nhuận tính tế, nơi nào chịu được những nguyên liệu kia ma sát, hơn nữa bị chính mình đùa bỡn cả đêm khiến cho nguyên bản làn da trắng nõn toàn bộ nhiễm một mảnh hồng, thậm chí Thẩm Mộc còn tựa hồ nhìn thấy địa phương thấm ra tên máu cũng không biết có nghiêm trọng hay không, hiện giờ có phải tốt hay không.

Nhìn thân thể kia so với cô nương chưa lấy chồng còn muốn mảnh mai hơn, Thẩm Mộc trong lòng lộp bộp một cái, mày càng nhăn lại, chính mình thế nhưng lại bỏ đi luôn, tiểu hoàng đế kia bị thương lại còn tự trở lại tẩm cung, không chỉ vậy còn do tình sự mà lại bị thương ở địa phương khó có thể mở miệng, dựa vào tâm tính tiểu hoàng đế tất nhiên là không muốn cùng người khác kể ra, thái y cũng là không tốt đến nhìn, nhưng rất có thể là sẽ bị bệnh.

Càng nghĩ càng thấy thật có khả năng, vội vàng lấy thuốc trị thương tốt nhất mà người khác tặng chính mình cũng chưa từng dùng quá vài lần không suy nghĩ gì mà đi đến hoàng cung một chuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro