Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như là bị quấn thành bánh chèo mà bị lăn qua lộn lại, Lục Thời Niên không thể nào cảm nhận được sảng khoái mà người ta thường nói, chỉ hận chính mình không thể ngất đi, nhưng lại cứ phải thanh tỉnh để nhận lấy cơn đau điếng người.

Thẳng đến khi trời gần sáng mới có thể mơ mơ hồ hồ mà hôn mê.

Thời điểm ý thức một lần nữa hồi phục, Lục Thời Niên chỉ cảm thấy mình đã chết qua một lần, đôi mắt toan trướng, cánh tay dùng chân hoàn toàn không có cảm giác, dường như đã sớm không phải của chính mình.

Nghĩ muốn nâng cánh tay lên một chút cũng không có sức lực, thẳng tắp mà nằm như cái xác ngủ ở đó.

Rốt cuộc nhớ lại sự tình xảy ra trước khi hôn mê, Lục Thời Niên mở choàng mắt, bỗng dưng đối diện với một tròng mắt tối đen như mực, sợ hãi thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, chỉ là bởi vì hiện tại thân thể không thể động đậy, nếu không nhất định là rơi ra khỏi giường.

Thẩm Mộc sáng sớm tỉnh lại cũng là bị kinh hách, nằm bên người là tiểu hoàng đế đã hơn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch cùng với dấu vết loang lổ trên người đều tỏ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Giờ phút này khí sắc của tiểu hoàng đế so với trước đó càng muốn yếu hơn, dùng một cây hơi thở mong manh để hình dung cũng không quá phận, tựa hồ tùy thời đều có khả năng tắt thở chết đi.

Một đầu tóc đen rơi rụng trên giường, quần áo trên người dám đã không thấy, chân cũng có một đoàn dấu vết, cả người lỏa lồ hiện ra ngoài, đập vào mắt không có một địa phương hoàn hảo, chỉ là cho dù thân thể gầy yếu như vậy, nhưng trên bụng nhỏ vần ẩn ẩn có những khối cơ bắp, chỉ là làn da bao bọc lấy cơ bắp tựa hồ so với bất kì nữ tử nào cũng muốn trắng hơn.

Quơ quơ đầu, Thẩm Mộc vươn tay dùng sức ấn huyệt thái dương, ký ức của hắn chỉ giới hạn ở chỗ hắn theo một nha hoàn tiến vào thiên điện nghỉ ngơi.

Ánh mắt rùng mình, rượu kia xác thực là  có vấn đề, lại tinh tế ngửi qua, trong không khí cơ hồ cũng có mùi hương kỳ dị, Thẩm Mộc hơi trầm ngâm biết chính mình bị ám toán.

Chỉ là không biết việc làm của người phương nào, chỉ vì tư dục bản thân hay còn muốn cái gì.

Càng không hiểu tại sao đêm qua vẫn là một cung nữ một thân đồ xanh biếc cung trang, hôm nay tỉnh lại liền thành đương kim Hoàng thượng, xem qua tình hình này có lẽ đêm qua đã chịu không ít ủy khuất.

Thẩm Mộc thân ở biên quan, vốn là  nữ tử rất ít, hắn đối việc này cơ hồ không muốn, ngay cả nhìn đến cũng ít, hôm qua bị hạ dược, dù không nhớ rõ nhưng cũng đã nghẹn hồi lâu, nhìn nhìn hai bố dang tiểu hoàng đế lúc này hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, cũng biết là do chính mình mà ra.

Lại xốc lên một góc chăn cẩn thận xem xét một phen, chỉ thấy người như búp bê vải giống nhau mí mắt khẽ nhúc nhích, lông mi rung động một bộ sắp tỉnh lại.

Lập tức thu hồi tay, liễm đi biểu tình sỡ hữu trên mặt, chỉ là yên lặng nhìn chăm chú vào hắn.

Lục Thời Niên đang không biết một hoàng đế mà bị cường thì nên dùng biểu tình gì, chỉ là khi đột nhiên tỉnh lại lại đối diện với ánh mắt thâm trầm của Thẩm Mộc, hắn cũng đã quên mất, mất đi thời cơ phản ứng tốt nhất.

Lúc này nên là bày ra một biểu tình bi phản hay một biểu tình kinh kháng, cũng có chút xấu hổ, huống chi hiện tại bộ mặt hắn đều đã cứng đờ, có lẽ tạm thời Căn bản là điều tiết không ra biểu tình nào.

Hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ, đối diện với nhau một lúc lâu, Lục Thời Niên rốt cuộc phản ứng lại, dẫn đầu xoay chuyển tròng mắt dịch khai khỏi tầm mắt của Thẩm Mộc, nhìn lên giường thấy khăn trải giường khắp nơi đều là một màu đỏ rực có vẻ rất buồn cười,  thanh âm nhưng thật ra trấn định đến cực điểm: "Tướng quân, tỉnh đi trước đứng dậy."

Thẩm Mộc lập tức nửa bò dậy, cúi đầu: "Hoàng thượng thứ tội."

Lục Thời Niên cứng người, như thế này thật đúng là không biết làm thế nào nói tiếp, cũng không biết là gió lùa qua từ nơi nào, trên người đều cảm thấy lạnh căm căm, chính là cho dù hiện tại lanh, ở dưới tầm nhìn chăm chú của Thẩm Mộc, Lục Thời Niên ngay cả dũng khí kéo lại cái chăn che lại hính mình cũng không có.

Có lẽ là Thẩm Mộc nhận thấy được không khí quá mức xấu hổ, chủ động lên tiếng: "Hoàng thượng, tối hôm qua thượng thần bị người ám toán, chỉ là không biết tại sao hoàng thượng lại xuất hiện ở đây...."

Tối hôm qua chịu một màn khuất nhục lúc này đều hiện về trong đầu Lục Thời Niên, trên mặt thoáng xòe qua bi thương, ai điếu cùng với lăng nhục biểu tình, Lục Thời Niên cắn cắn môi: "Hôm qua tiệc rượu chưa tan là lúc, Trẫm có việc quan trọng cùng Tướng Quân thương lượng, cố thay đổi trang phục trộm đi theo tướng quân......"

Âm thanh càng lúc càng thấp, đến cuối cùng như là từ khẽ răng mà đi ra, thẳng đến không có thanh âm.

Tấm mộc là một người cẩn thận, tầm mắt trên người Lục Thời Niên chuyển một vòng lúc sau phát hiện ở đuôi giường có trang phục nội thị bị xé rách, cũng có thể đại khái phác họa ra quang cảnh của hôm qua.

Đơn giản là cung nữ bị dọa đi, chính mình bị hạ dược, lại đúng lúc tiểu hoàng đế vừa vặn tới, liền đảm đương chính mình tiếp dục vật.

Tròng mắt Thẩm Mộc vừa chuyển,  sự tình thật sự có thể như vậy, trên đời biện pháp ngàn ngàn vạn, như thế nào sẽ có người dùng biện pháp tổn hại địch tám trăm tự hại mình một ngàn, cũng chậm rãi thu hồi chính mình là nghi ngờ.

Nguyên bản chính mình là một cái không chịu bị câu thúc, đối tiểu hoàng đế cũng không có nhiều kinh ý, chỉ là sao tối hôm qua xác thật là lỗi lầm của chính mình, lúc này trước mặt hoàng thượng không phải sợ hãi, chỉ là cảm thấy có lỗi.

Mí mắt rủ xuống, trong lúc nhất thời cũng không biết nói như thế nào, nếu là cung nữ bình thường, chính mình đem nàng cứ ở cửa cũng thế tóm lại là không làm thất vọng nhân gia trong sạch, nếu là hoạn quan cũng hảo, hướng hoàng đế chuột đi ra ngoài, dò hỏi tâm nguyện cũng giúp hắn hoàn thành.

Chỉ là lần này đối tượng chịu tội lại là đương Kim Thiên Tử, này không biết làm như thế nào cho phải.

Thẩm Mộc sắc mặt ngưng trọng, mất ngôn ngữ.

Lục thời niên lạnh mặt nhấp môi đánh giá hắn đủ rồi, cho hắn thời gian tâm tư trăm chuyển ngàn hồi lúc này mất giọng mở miệng nói: " mong rằng tướng quân đi trước đứng vậy, Trẫm muốn thay quần áo."

Lúc này mới nghĩ đến tiểu hoàng đế trên người vẫn là không mặc gì, lập tức đứng dậy phát hiện trên người chính mình cũng là chẳng mặc gì, dù là da mặt dày như tường thành cũng phải đỏ, tuy rằng ánh mắt tiểu hoàng đế không có nhìn qua, Thẩm Mộc vẫn là xấu hổ chớp mắt một cái lập tức nắm quần áo rơi dụng trên mặt đất xoay người mặc vào.

Lục Thời Niên nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân hình săn chắc thả lỏng lại cảm thấy toàn thân đều đau, thật vất vả giãy dụa ngồi dậy, lại cảm giác được mặt sau của mông còn có chất lỏng chảy ra, cũng khó trách, thời điểm trời mới tờ mờ sáng còn có một lần, chả trách chảy ra.

Tuy tay lấy một kiện vải dệt xoa xoa, thời điểm muốn mặc đồ mới phát hiện trên người quần lót cũng không còn, trên mặt liền 囧, lại ở bên chân tìm tìm kiếm kiếm nửa ngày, thế nhưng không có đến nữa để quần áo để che thân.

Ho nhẹ hai tiếng, Thẩm Mộc nghe thấy liền lập tức nói tiếp: "Hoàng thượng chính là có việc?"

Cực lực kiềm chế cảm xúc nội tâm phức tạp, Lục Thời Niên lại là khụ hai tiếng thanh giọng, lúc này mới chậm rãi nói: "Làm phiền Thẩm tướng quân đi một chuyến, giúp trẫm lấy ra một bộ quần áo."

Thẩm Mộc đột nhiên xoay người vừa vặn đối diện với phần ngực bị phanh ra do động tác ngồi của Lục Thời Niên, đột nhiên không kịp phòng ngừa lại vừa vặn bị nhìn thấy, đáy mắt Lục Thời Niên một trận hoảng loạn, vội vàng dưới tay túm cái chăn bên cạnh, lúc nhìn đến cánh tay phủ kín dấu vết xanh tím treo giữa không trung của chính mình mới phản ứng lại bản thân ây giờ hẳn là phải bình tĩnh chút.

Thân hình tức khắc cứng đờ, thu ta lại cũng không phải, thuận thế túm chăn qua cũng không được, cứ như vậy cứng đờ tại chỗ.

Hai người giằng co bất quá chỉ một lúc, Thẩm Mộc nhanh chóng xoay người lại sang chỗ khác, duỗi tay che lại miệng mũi cuối đầu vội vàng nói một câu: "Thần đã một lúc sẽ trở lại."

"Chờ một chút." Lục Thời Niên bỗng nhiên gọi hắn lại.

Thẩm Mộc nâng chân dừng ở trên không trung, nhưng vẫn không xoay người lại, chỉ là âm thanh nghe đến ám ách bất kham: "Hoàng thượng còn có gì phân phó."

*Ám ách bất kham: mơ hồ có vẻ khốn quẫn không chịu được.

"Mong Tướng Quân tránh đi những người này."

Thẩm Mộc sửng sốt, gật gật đầu liền lập tức đi ra ngoài.

Lục Thời Niên chị nhanh nằm xuống phải biết rằng mặt sau của hắn khẳng định là bị thương nghiêm trọng cảm giác vừa nóng rát vừa đau vội vàng ở trong đầu kêu gọi hệ thống: "Hệ thống, hệ thống?"

Sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy hồi âm, không khỏi nghi hoặc: "Làm sao vậy, đã chết?"

"Còn sống." Âm thanh lãnh đạm của hệ thống rốt cuộc vang .

Lục Thời Niên Cơ Hội chỉ muốn vui quá mà khóc âm thanh đều ẩn ẩn run rẩy: "Trời ạ, người rốt cuộc có đáp lại, ngươi đêm qua làm gì, chẳng thấy sự tồn tại của ngươi đâu, ta thiếu chút nữa đã chết."

"Ta xem người vẫn không có việc gì nha." hệ thống lạnh lạnh mà nói: "Trung khí mười phần, sinh long hoạt hổ."

Lục Thời Niên: "....Ngươi làm sao vậy?"

Hệ thống: "Ha hả, không như thế nào, chỉ là ở phòng tối bị nhốt cả đêm mà thôi."

Lục Thời Niên kinh ngạc: "Như thế nào, các ngươi còn có phòng tối."

Hệ thống: "Có nha, mỗi khi ký chủ tiến hành việc làm cẩu thả, vì cam đoan tâm lý hệ thống khỏe mạnh, chúng ta liền yêu cầu ở phòng tối xem sách giáo dục Thanh thiếu niên."

Lục Thời Niên: ".........."

Hệ thống: "Phương tiện của chúng ta trợ giúp ký chủ học tập."

Lục Thời Niên: "............"

Hệ thống: "Muốn nghe không, ta có thể nói ra một đống lớn thanh thiếu niên do quan hệ quá sớm đã phát sinh một số vấn đề mang tính nguy hại."

Vốn dĩ muốn hỏi một chút có hay không thứ gì có thể giảm bớt thống khổ, chỉ là lúc này Lục Thời Niên không như thế nào có thể nói ra khỏi miệng, đành phải gắt gao đem miệng  đóng lại.

Chỉ là do động tác của Thẩm Mộc lúc này cũng quá chậm, trong phòng một mảnh trầm mặc, nếu là trước kia đều là bình thường, chính là cố tình hiện tại Lục Thời Niên cảm thấy xấu hổ không thôi, do dự một lúc lâu mới lên tiếng: "Ta cảm thấy, đợi một lát mặc kệ ta nói yêu cầu gì Thẩm Mộc đều sẽ đáp ứng."

Hệ thống: "Phải không, hả hả."

Lục Thời Niên: "....Ngươi nói ta có nên nhân cơ hội mượn sức đem hắn đến trận doanh của chúng ta, nhiệm vụ kế tiếp chẳng phải là thật mau có thể hoàn thành."

Hệ thống: "Phải không, ha hả."

Cuộc nói chuyện này vô pháp tiếp tục, ngươi ủy khuất, ta cũng ủy khuất a,  ta còn là người bệnh đây.

Chính là lời này Lục Thời Niên như thế nào cũng không dám nói ra, lại là một trận trầm mặc, lần này hắn như thế nào cũng đều không dậy nổi dũng khí mở miệng, thế nên liền đơn giản xấu hổ đi xuống.

Rốt cuộc cứu tinh Thẩm Mộc xuất hiện.

Thời điểm Thẩm Mộc vội vàng đẩy cửa ra nhìn thấy chính là tiểu hoàng đế đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào mình, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, quần áo trên tay thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

Cố gắng ổn định thân hình đi đến: "Thần sợ hãi, chỉ là thần đối đường đi ở hoàng cung không quen, phải tiêu phí một phen công phu."

Chỉ cần trở về chính là người tốt, trong lòng Lục Thời Niên cơ hồ muốn lệ nóng doanh tròng, trên mặt lại không hiện, chỉ là nói: "Trước để chỗ đó đi."

Thẩm Mộc lập tức cầm quần áo đặt ở bên cạnh giường, lại chuyển thân qua, thật là muốn bao nhiêu nghe lời liền có bấy nhiêu nghe lời.

Lục Thời Niên đắc ý vênh váo lập tức liền nghĩ muốn cùng hệ thống chia sẻ tin tức tốt này, chính là bỗng nhiên nghĩ đến âm thanh vừa rồi của hệ thống, nhấp nhấp môi vẫn là đem chuyện chưa nói ra miệng nuốt đi xuống.

Chờ trận gió đầu này đi qua rồi nói sau.

Duỗi tay vội vàng đi lấy quần áo, thôi dẹp cảm giác áy náy của Thẩm Mộc đang mãnh liệt, đến lúc đó lừa hắn đáp ứng một số điều kiện đối với chính mình có lợi rồi lại nói.

Chỉ là quần áo này thấy thế nào cũng có điểm kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro