Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới đầu Thanh Hà còn tưởng là âm thanh tiểu hoàng đế gọi người, chỉ là cũng không dám tự tiện đi vào, luyện đi tới gần chỗ những người hầu đứng ghép cung điện hỏi một chút, Thế mới biết được là mọi người cái gì cũng chưa nghe thấy, bản thân loại cẩn thận nghe thêm một lần nữa tựa hồ sát thật là không có âm thanh.

Thanh Hà tuổi già mắt đã mờ cả biết rõ trong cung có nhiều bí mật, ban đêm khó tránh khỏi sẽ nghe được một ít thứ không nên nghe thấy, đối với nhóm tiểu thái giám tử cung nữ thì đều đã thành thói quen, càng không cần phải nói Thanh Hà đã bước một chân vào quan tài, gặp trường hợp này đều là tặng luật đóng cửa ngũ cảm* coi như không nghe thấy.

*Ngũ cảm: thính giác (nghe) , thị giác (nhìn), xúc giác (cảm giác),khứu giác (ngửi), vị giác (nếm), là cái giác quan của con người, ý nói cái gì cũng không thấy không nghe không biết.

Đừng nói còn chưa thấy được Diêm Vương thì hồn cũng đã bị câu đi mất rồi.

Run Run rẫy rẫy mà cũng trở về nghỉ tạm, đêm nay vốn ra hắn không nên đến trực.

Lục Thời Niên quả thật Muốn điên rồi đôi tay gắt gao bắt lấy khăn trải giường gần như muốn xé rách nó ngẩng đầu từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, miệng bởi vì Thẩm Mộc mà không thể nào khép lại được.

Đầu tóc chọc ở trên làn da chính mình mang lại cảm giác hơi hơi đau đớn, lại càng mang đến kích thích lớn hơn.

Lục Thời Niên đến cả thở cũng có điểm không được, đứt quãng mà nói: "Thẩm, Thẩm Mộc, ngươi, ngươi đừng..... "

Thẩm Mộc chậm rãi nâng đầu lên, sốc lên mí mắt khóe miệng câu ra: "Hoàng Thượng không phải thực thoải mái sao?"

"Không phải, không phải, ngươi..... Thẩm Mộc, ngươi to gan." Lục Thời Niên trong đầu là một mảnh hoa trắng, đến mức nghèo từ ngữ, dùng sức túm đầu Thẩm Mộc muốn đem hắn kéo lên.

Lục Thời Niên cho rằng khẩu* để là chừng mực lớn nhất của chính mình, không nghĩ đến so với khẩu còn có chuyện càng làm cho người ta dục tiên dục tử, chính là loại trải nghiệm này Lục Thời Niên có bị đánh chết cũng không muốn nghĩ tới, quả thật quá cảm thấy xấu hổ.

* Khẩu gia*. Đó mấy chế =))

Thẩm Mộc kéo hai chân cùng cổ tay hắn, nhìn làn da trắng nõn cùng với đôi môi phấn hồng đang nhấp nhấp, đây là chuyện y hỏi qua những người khác, ai cũng đều nói rất tốt, nghĩ đến có lẽ tiểu hoàng đế chỉ là không có vui thôi.

Ánh mắt tối sầm lại một lần nữa bò trở về, càng là ra sức.

Lục Thời Niên tay chân đều mềm chấm âm thanh khóc nức nở mang theo ủy khuất: "Thẩm Mộc, người dám như thế...... Như thế đối với ta, ta muốn giết cả nhà ngươi."

rõ ràng là âm thanh uy hiếp nhưng lời dừng ở trong lỗ tai thẩm Mộc giống như trải qua mười tám đường cong, liền biến thành hơn giỏi mơ hồ không rõ mà nói: "Trong nhà thần cũng chỉ còn chừa lại một mình thần."

Lục Thời Niên thân mình gắt gao ưỡn ra, eo đột nhiên hướng về phía trước nhấc lên một cái, nước mắt ào ào chảy xuống dưới: "Ngươi, ta, dơ..... "

Đến cả lời nói đều không được đầy đủ, tay đang túm trên tóc Thẩm Mộc cũng chậm rãi không còn lực, cuối cùng lại biến thành không phải là túm mà là đem đầu Thẩm Mộc hướng về phía chính mình, âm thanh cũng rõ ràng là thay đổi.

Sáng sớm hôm sau, còn chưa tới thời gian thượng triều liền nhận thấy được người trong lồng ngực cử động một chút, thời điểm đang chuẩn bị dò hỏi thì bên hông liền bị một cái chân nhỏ mềm mại đá, mềm mãi ngu ngu ngứa.

Lục Thời Niên sức lực nhỏ tự nhiên là không đá được hắn xuống, chỉ là giận trừng mắt nhìn hắn: "Lăn."

Đôi mắt Thẩm Mộc ám trầm, nhìn phần eo cùng chân hắn biến sắc mím môi không nói lời nào.

Lục Thời Niên hiển nhiên và tức tôi tàn nhẫn, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy, môi rút đi huyết sắc trở nên trắng bệch, khi nói chuyện âm thanh đều run run, lại vẫn rõ ràng từng câu từng chữ nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Lập tức cút đi cho trẫm."

Thẩm Mộc xoay người ngồi dậy, ngồi trên giường khoác quần áo trên người, nhìn hắn một cái liền xuống giường khom lưng hành lễ: "Thần cáo lui."

Lục Thời Niên đột nhiên quay mặt đi không nhìn hắn, trong đáy mắt toàn là phẫn hận.

Hai tay Thẩm Mộc siết chặt đặt bên sườn, đứng tại chỗ không nghe thấy tiểu hoàng đế có bất luận âm thanh gì, hơi hơi nâng mặt phát hiện tiểu hoàng đế đưa lưng về phía chính mình thở hồng hộc mà nằm nghiêng,  sống lưng loang lỗ lộ ra ở bên ngoài bởi vì hô hấp bất bình ổn trên diện rộng mà phập phồng, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng thừa dịp còn chưa sáng xoay người rồi đi.

Tối qua xác thực là lỗi tại chính mình quá nóng vội, rốt cuộc từ trong xương cốt vẫn là một người cao ngạo, hành vi tối hôm qua có chút quá phận, hắn muốn cấp cho tiểu hoàng đế một ít thời gian để giảm sốc, chỉ là hi vọng thời gian này không cần quá dài.

Thẩm Mộc cong cong khóe miệng, rốt cuộc hắn thế nhưng chờ không được bao lâu.

Mặc kệ tiểu hoàng đế có hay không muốn, hắn chính là từ giữa hưởng thụ không ít lạc thú, nhấp nhấp môi tựa hộ nhớ lại dư vị còn dư, nghe người khác nói người phía dưới thường thường là động tác tương đối lanh lẹ, chính là nhìn tiểu hoàng đế thần sắc mê loạn, Thẩm Mộc cảm thấy bản thân cũng là hưng phấn tới cực điểm, mặc kệ là thân lẫn tâm đều so sánh với bình thường sung sướng hơn một ít.

Thẩm Mộc bước để không vang tiếng bước chân, Lục Thời Niên đánh giá thời gian hẳn là hắn đi rồi, thật cẩn thận xoay người không phát hiện bóng ai, đột nhiên như mất hết sức lực, nằm ngã vào trên giường trừng lớn hai mắt nhìn trần nhà.

"Ngươi làm sao vậy?" Hệ thống hỏi.

Sắc mặt Lục Thời Niên bỗng nhiên biến hồng, ngập ngừng sau một lúc lâu mới nói: "Không có việc gì?"

Hệ thống không tin: "Thẩm Mộc đâu?"

"Chúng ta cãi nhau, bởi vì chuyện của Tề An Nhiên, hắn đi rồi." Lục Thời Niên nắm lấy chân chặt chẽ che lại cằm, nhắm mắt lại giấu đi thần sắc xấu hổ dưới đáy mắt.

Hệ thống không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, càng là nghi vấn: "Ngươi đem hắn đuổi đi? Ngươi không sợ?"

Lục Thời Niên tức giận: "Được rồi, hắn còn sẽ trở về, nhiệm vụ khẳng định là sẽ hoàn thành."

Tối hôm qua còn hùng hổ như trâu, không trở lại mới là lạ.

Bất quá nói thật, thật là TM* sướng, Tuy rằng vừa mới bắt đầu có một ít điểm ngượng ngùng, nhưng về sau Lục Thời Niên liền liền cảm thấy như được bay lên, tâm tình ngay lúc đó quả thật dùng câu dục tiên dục tử đều không thể hình dung, giống như là rơi từ trên trời xuống đất trong vòng hai giây, áp lực trước sau ép tới làm choáng váng, tựa hồ cảm giác đó đến bây giờ vẫn còn ảnh hưởng đến chính mình.

Lục Thời Niên nhẹ nhàng cắn cắn đầu lưỡi, nếu không phải điều này không phù hợp với tính tình tiểu hoàng đế, hắn quả thật là liền phải túm lấy Thẩm Mộc tái chiến một ngàn tám trăm hiệp.

*TM: viết tắt của từ có phiên âm giống câu "Fuck your mother" nghĩa là đờ mờ bên mình.

Nhấp môi nắm chặt thời gian ngủ bù.

Hệ thống nhìn bộ dạng hắn so với bình thường bất đồng, đây đều là việc tư của ký chủ, cũng không cần thiết hỏi đến thế, tự nhiên là không hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro