Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung nữ phía trước hành sự cẩn thận, rõ ràng là có thể đi đường thẳng, lại cố tình làm đi vòng quẹo tới mấy lần vào, đi hồi lâu mới đến được thiên điện theo lời Lục Thời Niên.

Lục Thời Niên trên mặt đầy chán ghét, nhưng hai mắt phóng tinh quang, đối với cung nữ đều vô cùng vừa lòng, đây gọi là trẻ con dễ dạy đi.

Cửa vừa mới mở ra, còn chưa biết vào cửa phòng Thẩm Mộc đã bắt đầu nhíu mày, tựa hồ là không khỏe, lui về phía sau nhìn xung quanh một vòng.

Lục Thời Niên nhanh chóng lui về phía sau, đem chính mình ẩn nấp vào bóng tối ở chỗ ngoặt, hô hấp thiếu chút nữa đã ngừng lại.

Thật sâu hít một hơi: "Hệ thống, ta biết ý tứ lần trước của ngươi, xem ra ta cũng chỉ còn dư lại biện pháp này."

Thẩm Mộc quá cảnh giác, lại có cốt truyện ảnh hưởng, nếu dùng loại hạ lưu này, hắn tuyệt đối sẽ không có khả năng đứng về phía mình.

Hệ thống: ".........." Nếu đã ra quyết định, làm sao vẫn tự làm khổ mình tìm lý do, rốt cuộc ta cũng không có ngăn cản ngươi.

Đưa đầu ra nhìn, phát hiện hai thân ảnh trước cửa đã biến mất, chỉ thấy ngọn đèn dầu cùng mép váy màu đạm lục sắc chợt lóe sau cửa rồi đem cửa đóng lại từ bên trong.

Lục Thời Niên nghiêng nghiêng người dựa vào tường, nhìn lướt qua cửa phòng, không đợi chính mình bắt đầu đếm, bỗng nhiên cung nữ vận trang phục cung trang màu đạm lục sắc bụm mặt trong mắt ngập nước chật vật bất kham liền từ trong phòng lảo đảo chạy ra, một người chạy về hướng bóng đêm rồi từ từ biến mất.

Lục Thời Niên kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"

Hệ thống: "Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, nhào vào ngực không cần nghĩ liền thu?"

Lục Thời Niên sắc mặt vặn vẹo trong nháy mắt rồi trở lại bình thường, sâu kín thở dài: "Nữ ta thu không được."

Này chỉ là một cái khảo nghiệm, cung nữ kia tự nhiên là Lục Thời Niên an bài, ban nãy cung nữ đính thật là rót rượu bị hạ xuân dược.

Lục Thời Niên muốn bắt lấy Thẩm Mộc, một phương diện hắn cần người gánh tội thay, về phương diện khác là hắn muốn kiểm nghiệm nhân phẩm của Thẩm Mộc.

Hai ngày nay hắn hỏi thăm qua, tuy nói trong kinh thành mọi người tán dương Thẩm Mộc phẩm hạnh đoan chính, yêu quốc hiếu học, nhưng là hắn chưa cưới vợ, người vẫn luôn không ở trong kinh, Lục Thời Niên vẫn không biết hắn ở phương diện chuyện nam nữ là một người như thế nào.

Cung nữ này trước đây không chỉ một lần mưu toan câu dẫn Lục Thời Niên, nếu nàng nghĩ muốn bay Lên làm phượng hoàng, kia Lục Thời Niên liền cho nàng một cơ hội.

Hoàng thượng đối Tề phi ân ái có thừa, cũng không xem bất luận kẻ nào nhiều hơn một ánh mắt, nếu cuộc đời này vô vọng hầu hạ Hoàng thượng, kia nếu là hầu hạ tốt Thẩm tướng quân, làm Thẩm tướng quân cao hứng thú nàng chẳng phải cũng là chuyện tốt sao.

Nếu là cung nữ này thành công, vậy Lục Thời Niên cũng không muốn mất mặt, liền sẽ để chính mình cách xa ra, rốt cuộc một kẻ chỉ biết quan hệ nam nữ bừa bãi nhưng sau khi xong việc đương nhiên sẽ không đối với chính mình có bao nhiêu áy náy, nhưng nếu là cung nữ kia xả thân, vậy hắn cũng muốn thử một lần.

Quả nhiên Thẩm Mộc này đúng là một quân tử.

Nha hoàn tự nhiên có thể bắt được liền không phải dạng tốt, chỉ sợ Thẩm Mộc nghi ngờ, Lục Thời Niên đã sớm thay dược vật ở bên trong rượu đổi thành quốc phẩm tiến cống.

Vô sắc vô vị cho dù là người có tâm tư cẩn thận cũng chưa chắc phát hiện ra được, hơn nữa chỉ cần một ít nhỏ cỡ bằng ngón tay đem đi hòa tan thì trâu đực cũng đầu hàng, vì bảo vệ bản thân, Lục Thời Niên liền chỉ bỏ vào một nửa lượng thuốc so với một con trâu đực, cần phải ở thời điểm chính mình xuất hiện thì Thẩm tướng quân đã mơ hồ, không nhận rõ người trước mắt đến tột cùng là nam hay nữ, càng nhớ không được bản thân đến tột cùng đã làm những gì.

Chỉ có như vậy, ngày thứ hai hắn mới có thể áp chế Thẩm tướng quân này một bước.

Lục Thời Niên không có lập tức đi vào, ngược lại một lần nữa dựa tường, nhìn lên vị trí sao thất đẩu bất tinh* lẩm bẩm tự nói: "Thẩm tướng quân ngươi đừng trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ."

*Thất đẩu bất tinh: là bảy ngôi sao nằm trong chòm sao Đại Hùng, 7 ngôi sao tạo thành hình dạng giống một cái đấu nên còn có tên gọi là sao Bắc Đẩu.

Dứt lời liền chắp tay trước ngực bái hai cái: "Trong nguyên tác nam chủ mượn tay ngươi cuối cùng giết chết nguyên chủ, hiện tại ta vì nguyên chủ báo thù, không thể thiếu dùng ngươi, coi như đây là ngươi bồi thường hắn."

Hệ thống ở một bên nghe được buồn cười, liền bởi vì thiếu nguyên chủ, cho nên muốn đem thân cho người ta?

Ước chừng sau thời gian một nén nhang, Lục Thời Niên cảm thấy dược hiệu đã phát huy tác dụng, lúc này mới tây chân nhẹ nhàng cầm theo quần áo lưu ý động tĩnh bên người mở cửa vào phòng.

Vừa rồi nha hoàn này cũng gian xảo, nguyên Lục Thời Niên nói nơi nghỉ ngơi vốn là không phải nơi này, mà là đối diện mới là nơi nghỉ ngơi, trước đây nơi này được Lục Thời Niên dùng qua, cho nên hiện tại bỏ hoang xuống dưới, bất quá là giống nhau đều không có người dám lại đây.

Sau khi đẩy cửa vào, hắn thấy Thẩm Mộc lúc này hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, không có như hắn nghĩ là thống khổ trằn trọc, trừ bỏ đôi mắt nhắm chặt trên trán mồ hôi thậm chí thấm ướt cả tóc, áo ngoài trên người đều bị cởi ra, chỉ chừa lại áo lót bị ướt dính sát vào người, hiện lên các khối cơ bắp rắn chắc mơ hồ.

Lục Thời Niên ngạc nhiên: "U a, ta cho rằng hắn đều đang rơi vào không khí nhật thiên nhật địa*, không nghĩ tới lực khống chế của người này thật cường hãn."

*Nhật thiên nhật địa: mình thấy ghi là ảo tưởng, mình chả biết cả câu có nghĩa gì luôn.

Tuy rằng hệ thống cũng thấy kỳ lạ, nó chính là nhìn Lục Thời Niên không cần suy nghĩ đem dược hạ vào, này nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật đúng là hắn không thể tin Thẩm Mộc thế nhưng còn có thể tứ bình bát ổn* mà nằm.

*Tứ bình bát ổn: bốn bề yên tĩnh, sóng yên biển lặng. Ở đây nói thái độ bình tĩnh không sợ sóng gió.

Nếu là còn điểm ý thức, vậy Lục Thời Niên không thể không diễn kịch.

Lục Thời Niên đi về phía trước vài bước, nhẹ giọng nói: "Tướng quân? Tướng quân?"

Thẩm Mộc chậm rãi mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia mê hoặc, không tin tưởng nói: "Hoàng thượng?"

Lục Thời Niên thấy hắn không hành lễ, khẽ nhíu mày: "Tướng quân lần này trẫm đến là có chuyện muốn thương lượng."

Thẩm Mộc tựa hồ vẫn không thanh tỉnh, con ngươi nhìn về phía Lục Thời Niên tràn đầy thị huyết, trước ngực phập phồng càng lúc càng lớn.

Lục Thời Niên tựa hồ là nhận thấy khác thường, duỗi tay đi thăm dò trán Thẩm Mộc, tự mình lẩm bẩm: "Say? Bị bệnh?"

Rút tay về sau nói: "Tướng quân nếu là không thoải mái, trẫm ngày mai lại đi tìm tướng quân." nói xong xoay người phải rời đi.

Không đợi bước ra một bước, Lục Thời Niên liền cảm thấy được thân thể bỗng dưng bay lên, đảo mắt liền bị áp đảo trên giường, người trên người đôi mắt đỏ bừng, hai tay như vách tường thiết  gắt gao khóa chặt chính mình, thậm chí còn có chút không thở nổi.

Trong mắt Lục Thời Niên hiện lên một tia kinh hách, nháy mắt khôi phục bình tĩnh, âm thanh lạnh lùng nói: "Tướng quân tự trọng."

Thẩm Mộc giống như da thứ phát tình ha miệng liền cắn, Lục Thời Niên nhanh chóng quay đầu né đi, duỗi tay đẩy, đang muốn nói chuyện, tay Thẩm Mộc động tác nhanh chóng, cũng không biết điểm vào huyệt đạo nào, cả người bủn rủn vô lực, ngay cả giãy giụa cũng tựa hồ biến thành dục cự còn nghênh*.

*Dục cự còn nghênh:

Lục Thời Niên sắc mặt trắng bệch , âm thanh vững vàng như cũ nhưng chỉ cần nghĩ kĩ sẽ nghe ra ẩn ẩn kinh hoảng thất thố: "Thẩm tướng quân chính là thân thể không khỏe?"

Thẩm Mộc yên lặng nhìn mặt Lục Thời Niên trong chốc lát, Lục Thời Niên ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ánh mắt kia thanh minh vô cùng hoàn toàn không có một tia mê loạn như vừa rồi, động tác trên tây cũng nhẹ đi rất nhiều.

Lục Thời Niên nhẹ giọng thử kêu một tiếng: "Tướng quân?"

Trên mặt Thẩm Mộc liền hiện ra một nụ cười, hắn cười không ngừng làm Lục Thời Niên sởn tóc gáy, sống lưng đều lạnh, đang chuẩn bị nói chuyện, Thẩm Mộc liền một tay đè lại bả vai Lục Thời Niên, một tay cởi áo ngoài của hắn, lộ ra áo lót màu minh hoàng.

Lục Thời Niên sắc mặt đang trắng bệch bỗng dưng bay lên một mảng hồng, xấu hổ buồn bực nói: "Tướng quân muốn làm gì?"

Thẩm Mộc kéo áo lót của Lục Thời Niên ra, lộ ra một mảnh da thịt bông loáng trắng nõn, duỗi tay mơn trớn trêu đùa hồng quả đã đứng thẳng, vội vàng cúi đầu xuống gặm cắn.

Ban đầu Lục Thời Niên còn nhẫn nại, chính là Thẩm Mộc này nhìn như còn thanh tỉnh, nhưng trong xương cốt đã sớm không biết nhận ra ai với ai, chỉ sợ là dù ngay trước mặt hắn có là  một con súc sinh, hắn cũng hạ miệng cắn.

Thẩm Mộc là  người thô ráp, mạnh tay, để hắn cắn trong chốc lát trên người đã không còn một khối da thịt hoàn hảo nào, cổ bị hung hăng cắn, cơ hồ muốn xuất huyết tới nơi, hoặc có lẽ là đã chảy máu mà mình không cảm thấy, chỉ biết ngao ngao kêu.

"Hệ thống, mau mau mau, cứu mạng, ta sắp chết." Lục Thời Niên sợ đau, nào từng chịu qua đãi ngộ như vậy bao giờ, lúc này đã hoàn toàn không phải là diễn, là thật sự sợ Thẩm Mộc, lập tức tay chân liên thủ mà bắt đầu đẩy hắn.

Ai biết bảo hộ phía trên không bảo hộ được phía dưới,  vài tiếng vang lên, quần áo cơ hồ đều biến thành những mảnh lỏng lẻo treo trên người.

Trắng nõn da thịt, quần áo rách nát, hơn nữa còn có vệt đỏ, đều đang kích thích nhục dục của Thẩm Mộc, Lục Thời Niên trơ mắt nhìn tròng mắt nguyên bản phiếm hồng lúc này càng đỏ mạnh bạo xông tới, ngay cả thanh âm gọi hệ thống đều trở nên run rẩy.

"Hệ thống, ngươi mà không ra thì sẽ xảy ra án mạng."

Lục Thời Niên hoảng sợ nhìn Thẩm Mộc, tay chân đều hướng phía trong giường bỏ vào, chỉ là hắn nơi nào thắng được Thẩm Mộc động tác nhanh, trên tay vừa mới dùng lực, cổ chân đã bị hung hăng túm chặt.

Kinh hoảng cúi đầu thấy Thẩm Mộc đang yên lặng nhìn chằm chằm chân hắn, thẳng đến làn da nơi đó có chút thay đổi, ẩn ẩn nổi lên một tầng da gà, nửa người đều trở nên tê dại khó chịu.
Tiểu tâm cẩn thận thử kêu lên một tiếng: "Thẩm tướng quân?"

Này thanh âm tựa hồ kéo trở lại ý thức của Thẩm Mộc, nhưng lập tức bị dược liệu đẩy trở về.

Thẩm Mộc bỗng nhiên nâng lên mặt Lục Thời Niên sau đó mỉm cười, Lục Thời Niên cả người đều run lên, đột nhiên thu hồi chân ai ngờ lại phản tác dụng cả người đều bị Thẩm Mộc dùng lực túm tới dưới thân, chỉ có thể sợ hãi trừng lớn mắt nhìn Thẩm Mộc, môi run run cái gì cũng không dám nói nữa.

Trong lúc đó hệ thống cả một âm thanh đinh đều không có, cũng không biết trong thời khắc mấu chốt đã chết ở  chỗ nào.

Đối diện với tầm mắt nhìn đăm đăm của Thẩm Mộc, Lục Thời Niên đại não trống rỗng, cuối cùng cũng ý thức được chính mình hạ quá nhiều dược, chỉ là hắn cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, sao có thể nắm chắc làm tốt.

Chỉ là khi thân nhiệt nóng bỏng của Thẩm Mộc dính sát vào thân thể chính mình, Lục Thời Niên liền cảm thấy không tốt.

Quả nhiên Thẩm Mộc kiềm chế không được, lạp một tiếng quần áo trên người hắn cũng bị kéo ra, lộ ra da thịt màu mật ong cùng với cơ bắp tinh tráng, còn có bắp tay chắt nịt kia.

Chỉ còn không chờ Lục Thời Niên hâm mộ, Thẩm Mộc liền đem quần áo dưới thân cởi ra.

Lục Thời Niên: ".......Ngạo tào, ngoạn ý này thật sự sẽ chết người."

Hắn cả người phát run không biết làm thế nào, đành phải chờ mong Thẩm Mộc còn lại chút lý trí.

Âm thanh hàm răng đụng nhau khanh khách vang lên: "Tướng quân có biết ngươi đang làm gì, lẽ nào không sợ bị chém đầu sao?"

Chính là Thẩm Mộc xác thực đã bị dược vật xâm nhập đại não, lúc này còn không nhớ chính mình là ai, lại càng không biết hiện tại đang làm gì,  hoàn toàn dựa vào bản năng mà  hành động, cho dù trước mặt có là cây cột cũng có thể giải quyết, huống chi lại là có thể trả lời.

Lục Thời Niên âm thầm cảm thấy không tốt, xoay người nhanh chóng hướng phía ngoài bò: "Tướng quân chính là bị người ám toán, trẫm nhất định sẽ tra rõ việc này, đòi cho tướng quân một cái công đạo, nếu tướng quân có nhu cầu gì, trẫm nhưng.... "

Trong tưởng tượng của hắn không phải như vậy, ít nhất Thẩm Mộc không có lớn như vậy, ít nhất là bản thân cũng phải xuống giường được vào ngày hôm sau.

Chính là hiện tại xem ra đã không còn giống như hắn nghĩ.

Lời còn chưa nói xong, bả vai và eo lập tức bị hung hăng đè lại, Lục Thời Niên tay chân mềm nhũn ghé vào trên giường, lại không thể động đậy, xúc cảm cứng rắn nóng rực cơ hồ muốn làm hắn lột một tầng da, hoảng sợ lúc này hoàn toàn đã thay thế bình tĩnh lúc đầu.

Trong lòng chỉ một ý tưởng.

Hôm nay xem như là dùng thân thể học một câu, cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình, trước đừng nói chuyện hoàn thành nhiệm vụ, đêm nay qua đi còn không biết có sống nổi đi ra gian phòng này đâu.

Đường đường là hoàng đế lại bị một tướng quân ám sát ở trên giường, chỉ sợ hắn là hoàng đế có một không hai trong lịch sử đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro