Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay hôm sau vào lúc chạng vạng, sắc trời tối tăm, nhưng ở bên trong Ngự Hoa viên đèn đuốc vẫn sáng trưng, mọi người nâng chén đầy tràn, nói cười vui vẻ, uống đến hảo không tận hứng, chợt một người bưng chén rượu lảo đảo lắc lư đứng dậy đang chuẩn bị cùng người bên cạnh đụng vào một ly, dư quang ngắm đến Lục Thời Niên từ chỗ tối đi ra lập tức buông chén rượu hô to: "Hoàng thượng vạn tuế."

Những người khác nghe được động tĩnh, cũng đồng thời lập tức nhìn qua cung cung kính kính quỳ lạy: "Hoàng thượng vạn tuế."

Lục Thời Niên vẫy vẫy tay, ngồi ở trên đệm mềm đã sớm chuẩn bị tốt, nói: "Hôm nay không cần đa lễ, các khanh chinh chiến nơi sa trường đã lâu, chắc vẫn chưa có thời gian thả lỏng qua, hôm nay coi như yến hội bình thường, tự nhiên vui là chính."

Mọi người nâng chén tạ ơn, Lục Thời Niên tượng trưng uống hai ngụm, thấy lực chú ý của mọi người không ở trên người mình, liền tìm tư thế thoải mái nằm nghiêng, trộm xuyên thấu qua khe hở ở giữa biển người nhìn Thẩm Mộc, lại ở trước lúc đối phương phát hiện thu hồi ánh mắt, không chút đế ý mà ăn đồ ăn được đặt trước mặt.

Ngồi trong một lát, đồ ăn cũng không thể ăn, cảm thấy có chút nhàm chán, nhìn đúng thời cơ Lục Thời Niên liền bưng chén rượu đi đến trước mặt Thẩm Mộc: "Thẩm tướng quân càng vất vả công lao càng lớn, lần này có thể trấn áp man di toàn dựa vào Thẩm tướng quân trị quân có cách, mang đến một đội ngữ giỏi giang như thế, trẫm thay bá tánh cả nước kính Thẩm tướng quân một ly."

Thẩm Mộc trong lòng không biết nghĩ gì, chỉ là trên mặt kinh sợ đứng dậy, vội vàng nâng chén lại phát hiện trong chén không có rượu.

Lục Thời Niên nhìn về phía cung nữ cầm trong tay bầu rượu bên người, cung nữ kia gục đầu xuống đem chén rượu trong tay Thẩm Mộc rót đầy, thoáng lui về sau.

Thẩm Mộc cúi đầu đem chén rượu giơ lên, nói: "Tạ Hoàng thượng ban rượu."

Lục Thời Niên hơi hơi giơ chén rượu về phía trước kính, vốn định triển lãm hào khí vạn trượng của chính mình, không nghĩ tới rượu của Ngự Thiện Phòng lại cay đến vậy, Lục Thời Niên uống một hớp lớn vào sắc mặt lập tức thay đổi, nuốt xuống thì không thể, nhổ ra cũng không được, giữ ở trong miệng làm toàn bộ khoang miệng đều trở nên nóng rát, biểu tình đạm nhiên trên mặt nháy mắt giữ không được, ngũ quan vặn vẹo, thật lâu sau rốt cuộc nuốt đi xuống.

Làm như không có việc gì dung dư quang quét qua bốn phía, người phía dưới hầu hết đều bận ăn ăn uống uống, hạ nhân bên người cũng không ai dám ngẩng đầu nhìn, Lục Thời Niên nhìn thoáng qua gương mặt hơi hơi ngơ ngẩn của Thẩm Mộc, đạm nhiên cười, đem chén rượu đổ ra, ý bảo chính mình đã uống hết.

Thẩm Mộc từ trong thất thần tỉnh lại, giơ lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch, nói: "Tạ Hoàng thượng."

Lục Thời Niên gật đầu mỉm cười, dời đi ánh mắt, giương giọng nói: "Các khanh gia ở lại tiếp tục, trẫm còn có việc, không thể tương bồi, phía tây có thiên điện, nếu là say rượu có yêu cầu nghỉ ngơi có thể kêu người chỉ đường."

Sau khi mọi người tạ ơn Lục Thời Niên đối với Thẩm Mộc hơi hơi mỉm cười nhìn như bình tĩnh mà rời đi, nếu bỏ qua bước chân hắn có chút nhanh thậm chí là có chút chật vật rời đi.

Lục Thời Niên khụ khụ khụ: "A a a, thật là mất mặt quá độ, uống có chén rượu cũng có thể bị sặc, hệ thống, ngươi như thế nào không nói cho ta biết rượu của thế giới này lại cay như vậy, nhớ thời điểm năm xưa lão tử trà trộn quán bar có rượu gì mà không uống qua? Ngươi vì cái gì không nhắc nhở ta, nói, ngươi có phai hay không cố ý, liền muốn nhìn ta xấu mặt?"

Hệ thống: "...... Không ai nhìn ngươi."

"Ai nói, vừa mới rồi Thẩm Mộc không phải đang nhìn ta chẳng lẽ là nhìn ngươi, nha, ban nãy Thẩm Mộc nhìn thấy dáng vẻ kia, hắn nhất định cảm thấy ta đặc biệt ngốc, như vậy ta còn như thế nào thông đồng hắn a."

Lục Thời Niên vẻ mặt ảo não, sớm biết vậy vừa rồi đừng tự tìm đường chết mà kính rượu, nói không chừng còn có thể lưu lại cái ấn tượng tốt, bây giờ bị nhìn thấy đến chính mình cũng thấy mất mặt.

Thẩm Mộc rũ mất cung tiễn, che lại ý cười chợt lóe rồi biến mất trong mắt, thật là một Hoàng thượng có ý tứ, suy nghĩ chợt lóe mà qua, lại đầu nhập cùng mọi người uống rượu chơi đùa.

Dù có thú vị như thế nào cũng là quân chủ của một quốc gia.

Chỉ là Lục Thời Niên sống trong thâm cung, cùng Thẩm Mộc gặp mặt cũng chỉ có thời gian lên triều ngắn ngủi, thường ngày cũng không đối đáp với nhau được mấy lời, không nắm chặt cơ hội trong một chút thời gian này về sau có khóc cũng muộn.

Lục Thời Niên dưới ánh mắt chăm chú của mọi người rời đi, trên thực tế lại không đi xa, chỉ là lấy cớ nói chính mình uống nhiều rượu trên người không khỏe muốn trước tiên đi thiên điện nghỉ ngơi, báo cho bọn họ trăm triệu không thể đi theo, chỉ bảo mọi người trở về rồi đi.

Đặc biệt là Thanh Hà.

Nhìn Thanh Hà lưu luyến không rời bộ dáng lưu luyến đi từng bước, Lục Thời Niên thay đổi sắc mặt, tiểu thái giám bên cạnh Thanh Hà bước chân liền nhanh hơn một chút.

Bởi vì hắn hằng năm bên người cũng không mang theo ai, cũng không ai hoài nghi điều gì, đều mừng rỡ chúc mừng ngày đại hỉ nhẹ nhàng tự tại, kết bạn lẫn nhau lo uống rượu uống trà của chính mình đi.

Mắt thấy phụ cận quanh đây không có người, Lục Thời Niên bước chân quẹo vào một gian phòng ở nhỏ, thời điểm trở ra đã không còn mặc trên người bộ thường phục lúc trước, mà đổi thành một tiểu nội thị thân hình gầy yếu, vóc dáng không cao.

Rón ra rón rén ló đầu từ trong cửa ra lặng lẽ nhìn quanh một vòng, không phát hiện cái gì dị thường, lập tức mặc một thân quần áo lặng lẽ xoay người đi về hướng Ngự Hoa viên, tìm nơi mà Thẩm Mộc nhìn không tới, không bị đèn dầu chiếu sáng đứng.

Quả nhiên không có Lục Thời Niên bữa tiệc liền náo nhiệt lên, hằng năm bên ngoài không bị câu thúc dẫn đến chúng tướng sĩ, dưỡng thành tthói quen vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, sau khi mấy bình rượu lớn xuống bụng, miệng liền không biết giữ.

Nói nói liền không biết sao liền nói đến Hoàng thượng đương triều, cái này nói Hoàng thượng cần chính yêu dân, cái kia nói Hoàng thượng giỏi trị quốc, cái này nói Hoàng thượng si tình không thôi ba năm chỉ có một phi tử, cái kia lại nói Hoàng thượng dung mạo xinh đẹp, so với các nữ tử chính mình gặp qua đều xinh đẹp hơn.

Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, cũng không biết ai khởi đầu, lời này liền cứ như vậy đi xuống, lại sau đó càng nói càng quá.

Lục Thời Niên cúi đầu đứng ở một bên nghe mọi người nghị luận trên mặt không giấu được vẻ tự hào: "Hệ thống, tất cả mọi người ở đây đều khen ta lớn lên đẹp."

Hệ thống: "Đó là khen Lý Thừa Huyễn lớn lên đẹp."

Lục Thời Niên: "Chính ngươi cũng từng nói qua ta cùng Lý Thừa Huyễn lớn lên có năm sáu phần tương tự."

Hệ thống: "Dư lại bốn năm phần quá xấu, kéo thấp toàn bộ trục hoành."

Lục Thời Niên: "..........."

Nguyên bản chỉ là muốn cùng hệ thống nói chuyện phiếm để giảm bớt khẩn trương trong lòng, bị hắn kích thích như vậy thật ra có chút không cam lòng.

Lão tử chính là đẹp như vậy.

Trẫm là thiên tử, nói cái gì cũng đều đúng.

Chỉ là thời điểm đối mặt với hệ thống, Lục Thời Niên liền không dám nói: "Ngươi từ bao giờ thì trở nên độc miệng như vậy, ngươi không nói lời nào chúng ta còn có thể là bằng hữu."

Hệ thống: "Không ai muốn cùng ngươi làm bằng hữu, chúng ta chỉ thuần khiết là quan hệ ký chủ cùng hệ thống."

Lục Thời Niên ảo não: "Hệ thống nhà người ta đều là vừa mềm lại manh dễ đẩy nga, như thế nào đến ngươi lại là Iron man bách độc bất xâm đâu?"

Hệ thống cười lạnh: "Đó là vì ký chủ nhà người ta sẽ không không thèm nghĩ làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, cả ngày cân nhắc làm như thế nào quan hệ nhân sĩ." (Vâng còn ký chủ nhà anh chỉ biết căn nhắc thế nào để bị đẩy ngã.)

Lục Thời Niên: "........"

Thẩm Mộc vốn dĩ là chỉ yên lặng nghe mọi người đối thoại, cũng không biết nghe được lời nào liền đột nhiên trầm mặt đứng dậy: "Hồ ngôn loạn ngữ, nơi này là địa phương nào, chẳng lẽ còn nghĩ chính mình còn đang ở biên quan địa phương không ai quản được?"

Một đám người nháy mắt bừng tỉnh, uống rượu vào thế nhưng lại tuôn ra lời nói đại bất kính, lại còn là ở dưới mí mắt Hoàng thượng, nếu bị truyền ra thì mười tám cái đầu đều không đủ rớt, trong nhất thời sôi nổi im lặng.

Thẩm Mộc ngữ khí nhu hòa nhưng vẫn làm người ta cảm thấy lạnh: "Hoàng thượng không phải người thích so đo như thế, nhưng lần sau không thể tái phạm, trước khi nói chuyện tốt nhất nên suy nghĩ."

Mọi người yên lòng, là những thô nhân vô tâm không phổi, nháy mắt liền quên chuyện này, vẫn như cũ ăn ăn uống uống vung quyền thi uống, vui vẻ vô cùng.

Lục Thời Niên nghi hoặc: "Thẩm Mộc vì cái gì mà làm phản đâu, rõ ràng hắn đối với người ngồi Lên ngôi vị hoàng đế là ai đều không sao cả lại cố tình còn giúp Lý Thừa Triết làm phản."

Hệ thống suy nghĩ một chút: "Có lẽ là tìm kiếm một chút kích thích đi."

Lục Thời Niên: "......." Rất có đạo lý.

Hệ thống lạnh lùng nói: "Lần này có lẽ không phải giúp Lý Thừa Triết mưu phản, mà là chính mình muốn mưu phản đi."

Lục Thời Niên kinh ngạc, chẳng lẽ còn có bí mật cung đình, bày ra một bộ dáng cảm thấy hứng thú, hỏi: "Vì cái gì?"

Hệ thống: "Bởi vì ngôi vị hoàng đế chính là ngươi ngồi a."

Lục Thời Niên: "......."

Ta khả năng có một cái hệ thống, có thể xin đổi cái khác sao.

Bên kia sau khi Thẩm Mộc ngồi xuống vốn định duỗi tay lấy bầu rượu uống hai ngụm, không ngờ tay mềm nhũn làm rơi chén rượu xuống mặt bàn, mặt vô biểu tình mà nhìn chung quanh, tiếp theo đôi tay chống đỡ ở mặt bàn tựa hồ đang cực lực nhẫn nại cái gì.

"Có lẽ dược liệu đã phát huy tác dụng." Lục Thời Niên âm thanh tràn đầy hưng phấn, ngay cả người đều nhẹ run lên.

Hệ thống: "......" Cần thiết kích động như vậy sao?

Tuy rằng hệ thống không nói ra tiếng, nhưng Lục Thời Niên vẫn là hảo tâm mà giúp nó giải quyết nghi vấn trong lòng.

"Hôm nay chính là ngày ta phá thân, a, hai mươi bốn năm, không dễ dàng nha." không chút nào che giấu vui sướng làm biểu tình Lục Thời Niên trở nên dữ tợn, ở dưới ánh đèn tối tăm đặc biệt đáng sợ.

Hệ thống bừng tỉnh liền nhớ tới khoảng thời gian trước nghe tin tức mà cảm thấy bọn tội phạm cưỡng gian, đạo tặc, chỉ oán giận phỉ nhổ, đáng lẽ người như vậy đều nên bị bắn chết.

Tức giận bất bình đến độ giống như là khi muốn nói đến việc Lục Thời Niên có thể mạnh hơn.

Lục Thời Niên không biết bản thân trong lòng hệ thống đã gia nhập vào hàng ngũ những người đại gian đại ác, chỉ là như cũ nhìn không chớt mắt quan sát Thẩm Mộc.

Có hệ thống thêm vào, Lục Thời Niên liền đem thính lực cùng thị giác của mình điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, lúc này có thể thấy rõ ràng những hạt mồ hôi lớn như hạt đậu trên trán rơi xuống khuôn mặt góc cạnh rõ ràng rồi dừng lại trên bàn, một bên có người kính rượu đi sát đến hỏi: "Thẩm tướng quân, làm sao vậy?"

Thẩm Mộc ngẩng đầu miễn cưỡng cười: "Không có việc gì, uống rượu vào nên có chút nóng."

Người nọ cười khẽ: "Thẩm tướng quân nói đùa, ai không biết Thẩm tướng quân ngàn ly không say, từ đâu ra uống đến nóng vừa nói, cũng không phải là muốn trốn uống rượu?"

Thẩm Mộc không dám uống rượu tùy tiện, chỉ là tận lực bảo trì đầu óc thanh tỉnh, nói: "Chỉ là hôm nay thân thể vốn không khỏe, hơn nữa uống rượu vào bị trúng gió thôi?"

Tuy vẫn có chút nghi vấn, nhưng xem bộ dạng hắn không phải giả bộ.

Người nọ quan tâm nói: "Tướng quân nếu là cảm thấy không ổn, vậy đi về trước đi."

Cung nữ vừa mới rót rượu ăn mặc cung trang màu đạm lục sắc đi tới, treo nụ cười nhàn nhạt trước hành lễ, mềm mại nói: "Thẩm tướng quân, nếu là thân mình không khỏe trước đi thiên điện nghỉ ngơi, Hoàng thượng chuẩn bị đồ dùng ở đó cho các binh sĩ uống say, hay là để nô tì mang tướng quân đi."

Thẩm Mộc trấn định như cũ, nói: "Làm phiền."

Cung nữ ở phía trước dẫn đường, Thẩm Mộc kiệt lực ổn định bước chân theo sau.

Giống như là thấy khăn đỏ chủ động đi vào bẫy, sói xám giương miệng rộng đầy nước miếng âm trầm đuổi kịp.

Phảng phất đã dự kiến đến chính mình sẽ thành công, Lục Thời Niên nhếch môi không tiếng động cười ba tiếng.

Hệ thống "......." Đều nên kéo đi ra ngoài bắn chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro