Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, bộ dạng hoàng đế thường xuyên xử lý chính vụ cũng không nhìn ra nửa điểm làm bộ làm tịch, nếu không phải là đại ngu thì chính là quá thông minh, thu liễm thần sắc, Thẩm Mộc kiềm chế nghi hoặc, chỉ cảm thấy đây có lẽ là chỗ cao minh của hoàng đế, cả một ánh mắt cũng là có dụng tâm.

Đại đội phía sau Thẩm Mộc cũng đều quỳ xuống, Lục Thời Niên vội vàng vẫy vẫy tay cho đứng lên, âm thanh áo giáp va chạm xôn xao khắp nơi, Lục Thời Niên khóe miệng đều liền cứng đờ cố kéo lên tận mang tai.

Hắn cũng đã đứng dưới ánh mặt trời được một hồi lâu, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi, mắt cũng có chút choáng, cho dù muốn nhìn mỹ nam cũng không có tinh lực.

"Thẩm tướng quân, đường xá xa xôi, đại quân mệt mỏi, còn thỉnh sớm chút trở về nghỉ ngơi đi." Thân thể này được nuông chiều từ bé, nào chịu qua một ngày như hôm nay bao giờ, sau một hồi công phu đầu Lục Thời Niên liền có chút choáng, thậm chí có điểm không thấy rõ cả Thẩm Mộc ở trước mặt.

Bất quá dù có khó chịu như thế nào hắn vẫn biết rằng hiện tại chính mình  trước mặt còn đứng cả vạn người, lúc này mà té xỉu là ném đi toàn bộ mặt mũi của quốc gia, cố chống một nửa eo mỏi chân mềm mà đứng, thậm chí còn hiện một cái mỉm cười tái nhợt.

Thẩm Mộc buông xuống ánh mắt, chỉ cảm thấy thân hình trước mặt có chút không ổn, nhưng hắn là một hán tử da dày thịt béo, chút ánh nắng này đối với hắn chả là gì, tự nhiên là không nghĩ tới việc bị cảm nắng.

Chỉ là nghe thấy âm thanh tiểu hoàng đế càng ngày càng nhỏ, tới mức dường như chỉ lớn bằng tiếng muỗi vo ve, hoàn toàn không nghe thấy.

Thời điểm hắn đang khom người giơ tay định làm một cái thi lễ rồi mang theo đại quân đi xuống chỉnh đốn, chợt trước mặt có một hắc ảnh chợt lóe, lập tức vươn tay nắm chặt cánh tay của tiểu hoàng đế, ổn định thân hình người trước mặt.

Hai người vốn là mặt đối mặt, những người khác lại cách quá xa, không có bao nhiêu người biết được rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.

Lục Thời Niên bị hắn đột nhiên kéo cánh tay, cảm giác đau đớn liền theo cánh tay thổi quét toàn thân, nhưng đồng dạng cũng làm đầu óc hắn thanh tỉnh một phần, thuận thế đứng vững, xốc lên mí mắt cảm kích nhìn Thẩm Mộc.

Lần này đúng là thật cảm kích, vừa nãy trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, đã làm tốt chuẩn bị ở trước mặt mọi người ngã lộn nhào, không nghĩ Thẩm Mộc thế nhưng lại nhận ra khác thường trước tiên giúp mình giải vây.

Thẩm Mộc xác định hắn đứng vững xong, hơi hơi lui về sau một bước, đem chuyện vừa rồi không có hành lễ bỏ quên, cảm giác lưu sướng ngoài ý muốn giống như hoàn toàn không tồn tại.

Ngay cả bọn thái giám đi theo phía sau Lục Thời Niên cũng bởi vì luôn cuối đầu mà không nhìn ra nửa điểm khác thường.

Thanh Hà hơi hơi lui về phía sau, thu hồi cánh tay thiếu chút nữa vươn ra trở về ống tay áo.

Lục Thời Niên cũng thông minh, khóe môi hơi hơi mỉm cười, liền sau người vươn tay cho Thanh Hà nâng đi trở về, hắn xác thực không thể tiếp tục đứng, đứng nữa sẽ mạng người.

"Hệ thống, ngươi mới vừa rồi Sao không cứu ta? Ta thiếu chút nữa liền mặt chạm đất." Lục Thời Niên nghĩ mà sợ, không khỏi oán giận.

"Ta lại không có thật thể như thế nào cứu ngươi?" Hệ thống hỏi lại.

"....Liền không có dược tề bổ sung năng lượng gì đó sao?" Lục Thời Niên bị nghẹn một chút, không cam lòng mà truy vấn.

"Một cái nhiệm vụ còn không có hoàn thành, như thế nào sẽ có?" Hệ thống không chút khách khí mà chỉ ra, ở một cái thế giới hai năm mà một chút tiến triển cũng không có, nó nhất định làm bị trói định với một ký chủ dởm.

Lục Thời Niên không nói, liền ở lúc hệ thống cho rằng hắn không thoải mái mình liền có thẻ an tĩnh, lại nghe âm thanh trung khí mười phần của Lục Thời Niên.

"Hệ thống, ngươi có cảm thấy hay không Thẩm Mộc vừa nay thật sự là quá tri kỷ, ta cảm thấy ta cũng chưa có phản ứng hắn đã lại đây phụ đỡ lấy ta." Cho dù hiện tại biểu tình trên mặt Lực Thời Niên vẫn như cũ một mảnh đam nhiên, nhưng hệ thống có thể tưởng tượng ra bộ dáng hắn đang vẻ mặt hoa si chảy nước miếng, hệ thống liền ghét bỏ, nhung là lại không thể không nhắc nhở," Đúng là như vậy thì sao, nên nhớ hắn chính là lực can lớn nhất của ngươi."

Luôn Thời Niên không cho là đúng: "Vì cái gì, ta lại không đắc tội hắn."

Hệ thống: "Trong nguyên tác Lý Thừa Huyễn cũng không đắc tội hắn, còn không phải bị hân diệt, hơn nhau từ phản ứng ngày hôm nay cuối hắn mà xem, nếu là Thẩm Mộc, cho dù ngươi tìm được biện pháp không bị đánh chết, cũng có khả năng là ở trong cung bị ám sát."

Lục Thời Niên nghe vậy giật mình: "....Ta nhát gan, ngươi đừng làm ta sợ."

Hệ thống: "Ha hả."

Lục Thời Niên 囧: "...." Càng sợ hãi.

Dọc theo đường đi, Luôn Thời Niên đều không nói, nguyên bản trên người nóng đến đổ mồ hôi, hiện tại độ ấm trên người dần lạnh hơn, quần áo dính dáp mặc trên người cảm thấy vô cùng khó chịu, Thanh Hà cảm nhận được thân hình chủ tử run nhè nhẹ, trên đường cũng không dám tri hoãn, trực tiếp liền trở về tẩm cung, kêu đem nước vào để tắm gội.

Điều hệ thống vừa nhắc nhở đang xoay tròn đánh sâu vào trong vở đại não của Lục Thời Niên, tự nhiên ru xuống cái tay đang nắm chặt, sẽ chết nha, giống như thật sự rất nghiêm trọng.

Lúc lâu sau khi tiểu hoàng đế xoay người, Thẩm tướng quân vẫn đứng tại chỗ, đôi tay để sau lưng nhẹ nhàng chà sát, tựa hồ trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác da thịt oánh nhuận non mềm trên cánh tay tiểu hoàng đế.

Bởi vì mùa hè nóng bức, trên người tiểu hoàng đế vận quần áo cực kỳ đơn bạc, tay hắn cầm chỗ không có bất luận vai vóc gì che đậy, trực tiếp cầm lấy cổ tay đối phương.

Cho nên nhanh chóng liền thu hồi tay, nào dự đoán được tiểu hoàng đế tựa hồ không có ý thức.

Thẩm Mộc nhấp nhấp môi, hồi tưởng ban nãy tiểu hoàng đế mặt mày thần thái sáng láng chợt liền trở nên không còn chút máu, thậm chí cả đôi môi màu đỏ thắm cũng nháy mắt trở nên tái nhợt, lúc này mới hậu tri hậu giác* mà cảm thấy chẳng lẽ là bị cảm nắng.

*Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.

Giữa lông mày chau lại, khóe môi muốn bày ra một nụ cười trào phúng, tiểu hoàng đế này khuôn mặt lớn lên so với nư Nhân càng muốn tinh xảo hơn, thân mình so với tiểu thư khuê cát còn muốn nhu nhược hơn, chỉ sợ là sống không được lâu.

Chỉ là cố nửa ngày cũng không bày ra tới, nhưng thật ra phó tướng ở đằng sau thấy mặt hắn lại giật mình ngây ra, sau một lúc lâu mới tiến Lên do hỏi: "Tướng quân?"

Thấy biểu tình hắn như thế, nhưng thật ra lại bị biểu tình vặn vẹo của hắn hù cho nhảy dựng, hơi lui về phía sau hai bước, đáy mắt toát ra nghi hoặc cùng hoảng sợ, tướng quân này là làm sao vậy, sao vừa mới vào thành liền trúng tà.

Chẳng lẽ Hoàng thượng hạ cổ hắn.

Thẩm Mộc thu hồi thần sắc, vung tay lên: "Hồi quân doanh."

"Vâng." Âm thanh điếc tai vang lên, xông thẳng tận trời, hiển nhiên so với âm thanh vừa rồi làm Lục Thời Niên hưng phấn còn muốn chỉnh tề và vang dội hơn nhiều.

Cọ rửa lớp mồ hôi trên người lục thời niên ăn mặc một bộ áo nhẹ làm bằng lụa ngã vào sập thượng, phơi bày hai chân trắng tinh non mịn, thoải mái mà hưởng thụ dưa ướp lạnh và trái cây.
"Hệ thống, ta phát hiện ngươi thật sự là người tốt." Lục thời niên cắn một ngụm dưa hấu, đứng đứng đứng đắn mà nói.

Mạc danh kỳ diệu bị phát thẻ người tốt nhưng trong mắt trong tâm đều là ghét bỏ lục thời niên.

Lục Thời Niên trong miệng nhét đầy thịt dưa hấu, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng tràn ra nước dưa hấu: " thế nhưng tuyển cho ta một cái thân xác tốt như vậy, lại cho ta một cái cực phẩm mỹ nam."

Hệ thống cắn răng: "Ngươi đủ rồi."

Ở mỗi một cái thế giới thân xác đều không phải tùy tiện chọn lựa, muốn tìm cho lực thời niên một thân xác đối bản thân hắn tương đối xứng về từ trường, như vậy mới không bị thế giới nguyên bản bài xích, cho nên ở mỗi cái thế giới các thân xác đều phải có bề ngoài giống Lục Thời Niên nguyên bản có ba bốn phần thậm chí bảy tám phần tương tự.

Lục Thời Niên đề ý kiến: " người nói ta lớn lên đẹp như vậy, đi câu dẫn Thẩm Mộc, hắn có thể hay không từ chối?"

Hệ thống lạnh lùng nói: "Nói không chừng không cần Lý Thừa Triết xúi giục, hắn đều sẽ một kiếm giải quyết ngươi."

Lục Thời Niên không để bụng: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ Cũng phong lưu .Cùng lắm thì thế giới tiếp theo đi sớm, dù sao tao một người cũng không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng là nếu có thẩm mộc giúp ta liền không biết trước được."

Hệ thống: "......" Sẽ chết nhanh hơn.

Lục Thời Niên hoàn toàn không ngại hệ thống châm chọc mỉa mai hoàn toàn mở ra hình thức làm bầm lầu bầu.

" kĩ thuật Thẩm Mộc này, muốn nói thì hắn cũng không phải đứng đầu, nhưng hắn khẳng định là thích hợp nhất." Lục Thời Niên phun ra một hạt dưa hấu nghiêm trang mà phân tích nói: "Ngươi xem, trong quãng thời gian này trải qua quan sát, kỳ thật ta cảm thấy Lý Thừa Triết cũng không phải đối tượng khó chơi gì, hắn cuối cùng có thể thành công ở trình độ nhất định là bởi vì được Thẩm Mộc duy trì, nếu ta nghĩ cách chém rớt trợ lực này của hắn, kia chẳng phải là chặt đứt con đường thành công của hắn, đầu tiên tính mạng của ta cùng giang sơn xem như bảo vệ, kế tiếp sự tình liền có thể từ từ tới, ngươi nói có phải hay không."

Lục Thời Niên thần thái sáng láng nói ngay cả dưa cũng không ăn, trực giác suy nghĩ của chính mình là một ý kiến cổ nhân trước đó không thấy sau này cũng không có người có được ý tưởng hay như vậy.

Hệ thống hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đây là nghĩ vì chính mình mưu cầu phúc lợi?"

Khuôn mặt nhất thời đỏ, cho dù như vậy Lục Thời Niên vẫn là khuôn mặt lạnh băng: "Như thế nào sẽ, ra đây không phải cũng là vì nhiệm vụ của chúng ta mà suy nghĩ sao, ngươi ngẫm lại xem theo chuyện này, sau này ta cùng người bị trói định không phải nên có giác ngộ này sao, vì ta trừ bỏ mặc liền không địa phương có thể sử dụng."

Hệ thống cười lạnh: "Ha hả."

Lục Thơi Biên đột nhiên kêu một tiếng, sau đó chỉ nghe thấy hắn sắc mặt ửng đỏ lại ngượng ngùng mà nói: "Kỳ thật còn có một chỗ cũng có thể dùng, lần này liền dựa vào nơi đó."

Hệ thống sửng sốt đang chuẩn bị dò hỏi chợt hiểu được, nhất thời tức đến nỗi thiếu chút nữa vẫn tốt là dừng kịp thời, ký chủ này thật hạ lưu.

Lục Thời Niên nhưng thật ra tức chết người không đền mạng, nuốt nuốt nước miếng không biết nghĩ tới địa phương nào, gương mặt hồng hồng: "Hệ thống, ta cho nên liền nói ngươi là người tốt."

Hệ thống cười lạnh mặt: "Không phải người."

Lục Thời Niên là một cái không có tiền đồ, nghĩ vậy sau đó liền vẫn luôn suy tư nên làm như thế nào để tìm được các cớ thích hợp ôm lùi, tròng mắt vừa chuyển, hai mắt bỗng dưng tỏa sáng chợt liền nghĩ tới Hồng Môn Yến*.

*Thuật ngữ Hồng Môn Yến: được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.

Ngày thứ hai vào lúc lâm chiều, Lục Thời Niên ngồi ngay ngắn ở phía trên Long ỷ, hai mặt tỏa sáng tinh thần phấn chấn nhìn phía dưới chờ đợi các vị công thần ---ách, Thẩm Mộc tiếp thu phong thưởng.

Thẩm Mộc sau khi cởi trụ giác thay triều phục liền rút đi vẻ hung ác của ngày hôm qua, đứng ở giữa một đám râu ria xồm xàm, hán tử hành vi thô lỗ càng thêm có vẻ phong thần tuấn dật, Lục Thời Niên xem đến hai mặt cơ hồ cầm giữ không được, trong đầu không thể ngừng nghĩ quang canh người nọ cởi quần áo ở trên giường.

Lục Thời Niên thay đổi cái tư thế hai chân song song đang ngồi, nội thị Thanh Hà ở một bên tuyên bố Phong thưởng.

"Biên cương có thể yên ổn là các vị tướng sĩ cùng dùng mồ hôi và máu để lấy, thẩm Tướng Quân càng là công lao vất vả, từ khi tin tức chiến thắng truyền trở lại kinh thành, Trẫm liền ở đây tự hỏi muốn ban thưởng  cho Thẩm Tướng Quân như thế nào, chỉ là thẩm Tướng Quân cái gì cũng không thiếu thẳng đến hôm nay vẫn là không có manh mối gì, cho nên Thẩm Tướng Quân nghĩ đến muốn phong thưởng cái gì, Trẫm tận lực thỏa mãn." Sau khi mọi người được tuyên đọc phong thưởng xong chỉ còn lại Thẩm Mộc, Lục Thời Niên đôi mắt đều không nháy mà nhìn chằm chằm nam nhân cao lớn vĩ nhạn trước mặt này.

Trong triều đình một mảnh đồ lên tận lực thỏa mãn đây là vinh dự hay vẫn là có tính toán gì, các tướng sĩ cùng Thẩm Mộc đánh giặc sau khi tiếp thu phong thưởng đều đồng loạt biến sắc, ánh mắt liếc về phía Thẩm Mộc, ngay sau đó cuối đầu lấy bất biến ứng vạn biến*.

*Lấy bất biến ứng vạn biến: lấy sự bình tĩnh để ứng đối với mọi chuyển biến thất thường.

Thái độ Hoàng thượng trước kia có nhiều quỷ dị, sao lại hành xử như thế, mọi người trong khoảng thời gian ngắn đều là nhìn không thấu sờ không ra, chỉ có thể im lặng không nói.

Thẩm Mộc ngẩng đầu rũ xuống mí mắt, sắc mặt bất biến, tất cung tất kinh chấp tay lại: "Thần chính là như lời Hoàng thượng, không có gì sở cầu."

"Hệ thống, ngươi nói nếu như ta đem mình ban thưởng cho hắn thì như thế nào?" Lục Thời Niên kích động nói.

"Khả năng sau này đoạt vị bị diệt khẩu." Hệ thống buồn bã nói.

"A, sao lại như vậy." Vẻ mặt Lục Thời Niên đều là 'Ngươi như thế nào có thể không hiểu phong tình như vậy, đây là tình thú a.' một bộ biểu tình đối hệ thống tỏ vẻ miệt thị.

Đáng tiếc Lục Thời Niên vẫn là sợ bị Thẩm Mộc trước tiếp diệt, ý tưởng này chỉ là nhất thời hiện ra trong đầu liền nghĩ tới, cúi đầu tựa hồ là thật sự đang suy xét rốt cuộc muốn ban thưởng cái gì, cuối cùng vẫn là vẫy vẫy tay: "Kia hảo, trước thiếu đi, nếu sau này Thẩm tướng quân nghĩ ra, trẫm sẽ tự thực hiện hứa hẹn."

Thẩm Mộc cúi đầu hành lễ, nói: "Tạ Hoàng thượng." liền lui trở về.

Đôi tay tự nhiên rủ xuống đặt trong tay áo, nguyên bản hắn cũng nghĩ đây là thánh thượng khả năng đang có tính toán của chính mình , chỉ là vừa rồi tinh tế quan sát một phen, lại kết hợp với quang cảnh ngày hôm qua, Thẩm Mộc tuy rằng có chút không tin tưởng, nhưng cũng cảm thấy thực rõ ràng.

Tiểu hoàng đế xác thực không có tính toán muốn trấn áp Thẩm gia, tương phản lại ẩn ẩn lấy lòng, kết luận này là từ ban nãy hắn hướng ánh mắt dò hỏi về phía mình cùng với gương mặt ửng đỏ mà nhìn ra.

Chỉ là một thế hệ quân chủ, vừa không phải mới lên ngôi, cũng không phải hoàn toàn không có năng lực, càng  không phải bị người áp bách, lại vì sao phải lấy lòng chính mình, Thẩm Mộc thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào vạt áo triều phục của mình, chẳng lẽ nói gần nhất là trong cung xảy ra chuyện gì sao.

Nhanh chóng nhớ lại một lần, tiểu hoàng đế rất nghiêm với việc kiềm chế bản thân, giữ mình trong sạch, ngày thường trừ phê chữa tấu chương hoàn toàn không  có bất cứ tập tính bất lương gì, cho dù là hậu cung cũng chỉ có một vị phi tần, tục truyền rằng hai người tuy không thể hiện ra nhưng rất ân ái, chỉ là các cơ sở ngầm của hắn lại không ngừng trình báo chuyện tư mật của Tề phi, bất quá hắn chưa từng hứng thú, liền cũng không có nghiêm túc nhìn qua, xem ra trở về phải hảo hảo xem lại.

Dư lại những người được phong thưởng ai ai cũng đều lập tức quỳ xuống tạ ơn, nhưng qua thói quen xem mặt đoán ý Lục Thời Niên đương nhiên đã sớm phát hiện những người này tuy trên mặt là vẻ vui mừng không thể che dấu, nhưng trong đôi mắt lại nhiều vẫn là lãnh đạm, tựa hồ không phong thưởng cũng không sao, có thể phong thưởng đương nhiên càng tốt, đối với đương kim Hoàng thượng cũng không có bao nhiêu kính trọng, chỉ có hờ hững, ngôi vị hoàng đế chính là ai ngôi đối với họ cũng không có quan hệ, họ chỉ để ý có thể hay không đi theo Thẩm Mộc ra trận giết địch, chỉ để ý người lãnh đạo của mình là Thẩm Mộc.

Lục Thời Niên cũng không cảm thấy kì lạ, điểm này hắn có thể hiểu, Thẩm Mộc từ sau khi trở thành võ tướng, từ nhỏ đã để theo phụ thân xuất chinh đánh giặc, còn nhỏ tuổi đã bắt đầu triển lãm các chiến lược kỳ tài của mình, dồn dập thắng trận, làm người lại tùy ý, kiệt ngao khó thuần, đối đãi với chúng tướng sĩ vô cùng bình đẳng, thậm chí vào thời điểm chiến sự liên miên, Thẩm Mộc và binh sĩ đều cùng ăn cùng ở, cho nên trong không nhúc thành chỉ cần là có nam đinh đều muốn đưa vào quân đội dưới trướng Thẩm Mộc, chẳng sợ chỉ là làm hậu cần phụ trách nhóm lưu nấu cơm, kia cũng đều là vô cùng cảm thấy vinh quang.

Hắn không để bụng, Lục Thời Niên cắn răng nhìn người phía dưới đối với chính mình làm như không thấy, hắn một chút đều không để bụng.

Sau khi ban phát xong phần thưởng, Lục Thời Niên thấy canh giờ cũng không còn sớm, phất phất tay, lười nhát nói một tiếng: "Ngày mai trẫm ở Ngự Hoa viên thiết rượu bãi yến khao thưởng tam quân, các vị ái khanh đến lúc đó nhớ tham gia, bãi triều đi."

Nói xong đứng dậy lắc lắc ống tay áo lại liếc mắt nhìn Thẩm Mộc một cái, vừa đứng lúc đối phương nâng mắt, liền đối hắn chơi sáng lạn, không chút nào ngoài ý muốn thấy hắn kinh ngạc, xoay người vào nội thất.

Hành động hôm nay của chính mình có lẽ người khác không nhìn ra được, nhưng Thẩm Mộc là một người thông minh, nhất định của thể lanh hội được ý tốt của mình, khi cần hắn nguyện ý tiếp thu, kia chuyện sau đó còn có thể không tốt triển khai sao.

Nghĩ nghĩ khóe miệng liền câu ra tươi cười,  ngay cả đôi mắt cũng phóng ra tinh quang, thừa dịp không ai thấy mình, Lục Thời Niên kích động nói: "Hệ thống ngươi thấy không, quả thực chính là cực phẩm a, vai rộng chân dài, bên trong khẳng định cũng thực hảo."

Hệ thống kinh thường: "Ngươi từng thể nghiệm qua người khác sao, như thế nào phán đoán được bên trong được không?"

Bị chọc trung chân đau Lục Thời Niên hơi hơi cứng lại, sau một lúc liền hự hự phản bác: "Lão tử chưa từng ăn qua thịt heo lẽ nào còn chưa gặp qua heo chạy sao?" (Nói thật là mình ăn thịt heo mấy năm trời còn chưa thấy qua heo chạy bao giờ.)

Mặc kệ như thế nào, Lục Thời Niên đối với Thẩm Mộc vẫn là rất vừa lòng, không chỉ dáng người, còn có thân phận cùng năng lực của hắn, càng quan trọng là phẩm hạnh.

Đến nỗi Thẩm Mộc đối với bản thân có cái nhìn thế nào cũng không quan trọng, quan trọng nhất là vì cái gì hắn sẽ trợ giúp mình.

Lục Thời Niên bản lĩnh khác không có, nhưng thủ đoạn lừa người này nọ còn không phải hạ bút thành văn."

Thẩm Mộc một đời danh tướng, nào dự đoán chính mình sẽ lập thuyền trong mương, đến lúc đó hắn nguyện ý đến giúp mình, không nguyện ý cũng phải giúp mình, không phải do hắn làm chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro