Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ trình cũng chỉ xa có như vậy, cho dù đại quân của Thẩm gia có cố tình lề mề, nhưng cuối cùng vẫn có ngày phải đến.

Mấy ngày nay thời tiết đều sáng sủa, ngàn dặm không mây, ngược lại là ngày lành thích hợp xuất hành.

Lục Thời Niên đứng trên của thành trông về phương xa, người xưa nói đúng, đứng cao nhìn xem được thật là xa.

"Ngươi xem hôm nay trời thật xanh a, không khí thật tươi mới, vẫn là cổ đại tốt, không có các xưởng công nghiệp gây ô nhiễm." Lục Thời Niên vẻ mặt đứng đắn nói giỡn cùng với hệ thống, mới buổi sáng liền phải đứng chỗ này hứng gió ăn đất thật là đủ phiền toái, trong lòng không thoải mái thì đương nhiên phải có người, à không, có hệ thống phải cùng chịu với mình, phải đồng thời không được thoải mái.

"...." Hệ thống căn bản liền mặc kệ hắn, tuy nói cùng hắn tiếp xúc không lâu, nhưng cũng là không ngắn, đã sớm biết tính nết hắn, nếu mà không cẩn thận trả lời hắn sẽ tiếp thêm lời khác chả biết bao giờ mới xong.

"Hệ thống, ngươi tại sao không nói chuyện đâu, ta giống như đã nhìn thấy đại quân đi đến ngoài thành, ngươi cũng nhìn thấy phải không a?" Lục Thời Niên duỗi duỗi cổ, bất quá lại không dám dùng sức, dưới ngàn vạn con mắt đang không hề chớt nhìn chằm chằm mình, chỉ cần là một hành động không hợp quy củ liền ngày mai sẽ được mấy lần cằn nhằn.

Lục Thời Niên trước kia chưa bao giờ xuất hiện trước ánh mắt của dân chúng cũng không được vạn dân chú mục như vậy, liền có chút khẩn trương.

Khi khẩn trương hắn đều muốn nói chuyện.

"Này danh khí của Thẩm Mộc kia cũng rất lớn a, ngươi xem dân chúng đều chạy ra từ khắp hẻm đường hoan nghênh đâu, khách điếm bên kia đều chật ních người, người nói những người này có hay không được mấy người đến là cũng muốn xem ta đâu?" Lục Thời Niên nhìn đường phố chật ních người, thổn thức nói.

Tốt xấu ta lớn lên cũng soái.

"Ngươi liền sẽ không có bao giờ an tĩnh sao?" Hệ thống cảm thấy sau này chính mình bị buộc cùng Lục Thời Niên, mỗi ngày cơ hồ đều bị vây trong nông nổi sống không bằng chết thế này, quả thực là thích lải nhải.

"Làm sao vậy, chỉ trò chuyện lẽ nào cũng không được a, nhớ thời điểm năm đó ta ở trường bị cô lập, muốn tìm người nói chuyện liền cũng không có, mỗi lần chỉ cần nhìn thấy ta là bọn họ bỏ chạy." Trong giọng nói của Lục Thời Niên mang chút tiêu điều.

Hệ thống đương nhiên là biết chuyện cuộc đời của Lục Thời Niên, vì đắp nặn hình tượng hoàn khố thiếu gia, Lục Thời Niên đã bất chấp thủ đoạn, từ lúc sơ trung liền bắt đầu các loại hút thuốc uống rượu đánh nhau, đại sự không có, việc nhỏ không ngừng, thậm chí từng vì đánh nhau mà bị tạm giữ qua.

Cha mẹ nhà ai lại nguyện ý cho con mình kết giao cùng với những học sinh xấu, trong âm thầm đều khuyên bảo hài tử nhà mình tránh xa khỏi Lục Thời Niên.

Sau lại nghe ngầm đồn bậy, thanh danh Lục Thời Niên ăn nhậu chơi bời đánh nhau ẩu đả khi dễ những kẻ bần hèn yếu đuối càng lúc càng lớn, cho dù cha mẹ không yêu cầu thì đại đa số học sinh ai mà dám vô sớ đi trêu chọc đâu?

"Ta..." Hệ thống có chút áy náy, Lục Thời Niên là một cái hài tử tốt, lần bị tạm giữ đó là do hồ bằng cẩu hữu của Lục Thời Niên hạ dược cho một nữ sinh mà mình coi trọng, định cường bạo, bị Lục Thời Niên biết được, liền lao vào đánh nhau, nhưng là vì thanh danh của nữ hài kia lúc bị bắt cũng không nói một lời nào, cuối cùng như sự tình cãi nhau phổ thông mà xử lý.

"Cho nên mỗi lần ta mới có thể đi quán bar tìm soái ca a, không chỉ không trốn ta mà thấy ta còn đi qua, nói chứ soái ca trong quán rượu chính là so với trong trường học đẹp mắt hơn nhiều, những cái học sinh trung học kia ta nhìn liền biết không nẩy nở, chả có cái gì để nhìn, nói không chừng còn không có so với ta lớn hơn." (Tự hiểu đi mấy chế) Nước miếng Lục Thời Niên rất nhanh liền chảy ra, không cần nhìn cũng biết trong đầu đang suy nghĩ ý tưởng không đứng đắn gì.

"....."

Vì vừa mới đau lòng Lục Thời Niên cảm thấy cúc của chính mình gạt một phen chua xót nước mắt.

Hệ thống càng không nói, Lục Thời Niên liền càng muốn nói, vừa nói liền nói nhiều, khẩn trương liền tiêu tán không ít, lòng bàn tay đầy mồ hôi đều dần dần được hong gió khô ráo.

"Nha nha, lại đây lại đây, ngươi nói xem thời điểm lúc ta đi xuống nên nắm chặt tay Thẩm Mộc lưu lại hai hàng nước mắt kích động nghẹn ngào nói 'Các đồng chí vất vả' hay vẫn là nghiêm trang chững chạc lãnh đạo phát biểu như 'Quốc gia có các ngươi trẫm an tâm' ngươi cảm thấy loại nào tương đối tốt?"

"......"

Tỷ lệ Thẩm Mộc vừa bắt đầu liền tạo phản là bao nhiêu?

Đang nói, Thẩm Mộc liền dẫn đầu suất lĩnh đại bộ phận tướng sĩ đi đến ngay bên dưới cửa thành, sau khi đi đến phạm vi tầm mắt của Lục Thời Niên xong, Lục Thời Niên nhìn đến hai con mắt đều thẳng: "Hệ thống, hệ thống, mau nhìn, không nghĩ tới a, Thẩm Mộc tướng quân này mặt ra mặt, chân ra chân a."

Hệ thống: "...." Vậy ngươi nghĩ người ta là mặt không ra mặt, chân không ra chân sao?

Thẩm Mộc tướng quân vận áo giáp, khuôn mặt lãnh ngạnh, nói năng thận trọng, bởi vì duyên cớ đánh giặc lâu ngoài sa trường, ánh mắt ẩn ẩn mang theo chút sát khí, quanh thân quanh quẩn không khí sát phạt nồng đậm, dân chúng ở hai con đường hai bên đều nghĩ muốn nhìn thẳng vào khuôn mặt của Thẩm tướng quân lại phát hiện mình bị áp bách tới đầu đều nâng lên không nổi, các cô nương tránh ở hai bên cửa sổ nghĩ muốn nhìn thấy phong thái của Thẩm tướng quân đều bị dọa đến tay mềm chân nhuyễn, bị mùi máu tươi dày đặc kích thích mà buông xuống màn cửa sổ.

Lục Thời Niên phao đi cái gì tư thế chưa thấy qua, cả ngày cũng là nắm tay dao nhỏ nói chuyện một người (đoạn này mình không hiểu nên không dám dịch loạn ai biết giúp mình với), giờ phút này tuy rằng cảm nhận bị áp bách mà có chút tim đập nhanh, nhưng là ẩn ẩn lộ ra cảm giác kích thích.

Hắn ở trong đầu mình không ngừng gào: "Hệ thống, hệ thống ta cảm thấy ta đã gặp được một nửa chú định của mình, này mặt, này chân hết thẩy đều tuyệt a, này khí thế trên giường khẳng định cũng rất mạnh a, hệ thống, không được, chân ta muốn mềm."

Hệ thống khinh thường mà nói: "Thích người liền thượng a. "

Ở trong mắt hệ thống, Lục Thời Niên chính là miệng tiện, chuyện hài thô tục đều nói được cả sọt, nhưng là mấy năm nay chẳng thấy hắn có hành động gì, bất quá hệ thống liền lập tức cảm thấy mình sai rồi, hơn nữa là sai đến cực kỳ hoàn toàn, Lục Thời Niên tẩm dâm quán bar mấy năm, tiết tháo sớm đã bị chó tha, trước đây không hành động là vì không gặp người xem vừa mắt mà thôi.

Cũng tại, hắn ở trong hoàng cung không tiếp xúc với thái giám thì cũng là cung nữ, nếu không cũng là những lão nhân râu đều trắng muốt suốt ngày chỉ biết xụ mặt ở trên triều bàn về kỷ cương phép tắc, nào còn sinh ra nửa phần tâm tư gì.

Nên khi vừa thấy Thẩm Mộc, cũng giống như thấy hạc lẫn trong bầy vịt, ngay cả da lông kia đều so với người ta trắng hơn mướt hơn, nhìn thế nào cũng thấy vui lòng.

Lúc này Lục Thời Niên thật vất vả kiềm chế kích động trong lòng, ở sau khi tướng sĩ được dẫn vào thành, từng bước một đi xuống cửa thành, trang nghiêm túc mục đứng trước mặt Thẩm Mộc, gắt gao nắm đôi tay của Thẩm Mộc, thậm chí không dấu vết ở lòng bàn tay nhéo một phen, cảm thụ được bàn tay che kín vết chai chạm qua làn da tay non mịn của chính mình mà thấy run rẩy, hai cái đùi liền mềm, mạnh chống đỡ đứng tại chỗ: "Thẩm tướng quân vì nước chiến đấu anh dũng hăng hái, hiện giờ chiến thắng trở về thật là vất vả."

Thẩm Mộc khóe mắt nhảy dựng, không dấu vết rút tay về: "Hoàng thượng chiết sát* thần."

*chiết sát nghĩa là muốn giết chết, này có thể dùng khi được khen (tỏ vẻ vinh dự lớn lao) hoặc bị buộc tội (tỏ vẻ oan ức vô cùng).

Lục Thời Niên mặt vô biểu tình, trong lòng lại như là có một vạn con thảo mã nê* lao nhanh mà qua: "Hệ thống, ngươi cũng không biết tay hắn có bao nhiêu lớn, hơn nữ lòng bàn tay còn có cái kén** ,dùng đôi tay này giúp ta tuốt***thì khẳng định rất sảng khoái."

*Thảo mã nê: hài âm trong tiếng trung của từ F*uck your mother.
**Cái kén: vết chai dày cộm lên.
***Ở đây tác giả xài loát nhưng có lẽ các bạn không quá hiểu nên mình thuần việt trong âm thầm ạ.

Hệ thống: "........"

Lục Thời Niên dấu tay vào tay áo chà xát, đem da gà ở tay chà rớt, trên mặt bất động thanh sắc: "Tướng quân đi ngựa mệt nhọc, trước trở về nghỉ ngơi, ngày khác trẫm đem ngự hoa viên mở tiệc khoản đãi chúng tướng sĩ, cùng các ngươi uống tới thống khoái."

Thẩm Mộc chắp tay thi lễ: "Tạ Hoàng thượng ân điển."

Lục Thời Niên đột nhiên không kịp đề phòng, bị thanh âm dọa sợ tới mức lui về sau hai bước, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, lúc sau liền sinh ra một cảm giác hư vinh nồng đậm, thì ra cảm giác làm hoàng đế lại sảng khoái như thế, lúc trước luôn ở trên triều đình nên không cảm thấy, hiện tại trước mặt hắn liền có mấy vạn nam nhi bảy thước quỳ a.

Trời ạ, Lục Thời Niên hít sâu một hơi, biểu tình trên mặt càng thêm phong phú, quả thật là quá vẹn toàn mà.

Mắt lộ ra vui mừng, nâng tay Thẩm Mộc lên vỗ vỗ: "Thẩm tướng quân không cần khách khí."

Thẩm Mộc nâng mặt nhìn thoáng qua tiểu hoàng đế, cảm thấy hắn từ trong miệng người khác nghe vào tai mình có chút không giống nhau.

Có lẽ suy đoán lúc trước của mình toàn là vô dụng, này tiểu hoàng đế đối với chính mình không có gì nghi kỵ, cũng không sinh ra bất luận sự tình gì, bởi vì hắn..... thoạt nhìn giống như bị ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro