Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Túy Hậu Ngư Ca

Edit: Mii

An Ca nghiêng ngả lảo đảo chạy theo anh ra ngoài nhưng lại không thấy ai, cô đứng ở nơi đó, thân thể run rẩy kịch liệt, cô không nhìn lầm, cũng không nghe lầm, anh nói anh tên là Chu An Diễn, đó là khuôn mặt của An Diễn, đó là An Diễn, là anh, là anh, cô sẽ không nhìn lầm.

Trợ lý lái xe chạy tới, Chu An Diễn từ trong bóng cây đi ra, chuẩn bị lên xe.

"An Diễn..." Một giọng nữ vang lên, Chu An Diễn quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ tóc tai rối bời, mặc váy dài màu trắng, đi chân trần, xách theo đôi giày cao gót đang điên cuồng chạy về phía anh.

Chu An Diễn kéo trợ lý đến chắn trước mặt mình, "Không biết từ đâu lòi ra bà điên, chặn lại."

Trợ lý, "......"

An Ca chạy tới, nắm chặt lấy cửa xe, khóc không thành tiếng, "An Diễn, An Diễn, em là Tiểu Tịch đây, em là Tiểu Tịch..."

"Tiểu Tịch?" Chu An Diễn cười nhạo hai tiếng, "Vậy tôi là con sông lớn nhé."

*Chỗ này chị nhà bảo chị là Tiểu Tịch, trong tiếng Trung nó còn có nghĩa là con suối nhỏ nên anh nhà mới trả lời là ảnh là con sông lớn =)))).

Chu An Diễn chui vào trong xe, vỗ vỗ bả vai trợ lý, "Lên xe, lên xe, tôi mệt rồi, về nhà đi ngủ. "

Trợ lý ngoan ngoãn lên xe, An Ca nắm chặt lấy cửa xe không cho anh ta đóng lại, hai mắt nhoè đi, vô cùng kích động, "An Diễn, An Diễn, em thật sự là Tiểu Tịch, em là Tiểu Tịch đây, anh không nhớ em sao?"

Sự kiên nhẫn của Chu An Diễn đã cạn kiệt, ngón tay liên tục gõ vào cửa sổ xe, phát ra tiếng ' lộc cộc ', mí mắt của trợ lý giật giật, đại thiếu gia nhà bọn họ lúc buồn ngủ, tâm trạng sẽ vô cùng cáu kỉnh, nhìn dáng vẻ này, có vẻ như đã kề bên bờ vực bùng nổ.

Trợ lý sờ sờ mũi, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tách tay An Ca ra, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe, nói với tài xế, "Lái xe, nhanh, lái xe."

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad @miivoyage và https://miilavoyage.wordpress.com/

*

An Ca ngã trên mặt đất, nhìn thấy chiếc xe dần đi xa, cuống quít đứng dậy chạy đuổi theo, vừa chạy vừa khóc kêu, "An Diễn, An Diễn, anh đừng đi, đừng rời bỏ em, An Diễn..."

Trợ lý nhìn thoáng qua cửa sổ sau xe, nhướng mày, "Tổng giám đốc, người phụ nữ điên kia vẫn còn chạy theo."

Chu An Diễn thản nhiên quay đầu lại liếc nhìn một cái, sờ cằm, "Tiểu Nhiên à, cậu có cảm thấy tôi đẹp trai đến mức, chỉ một lần gặp đã có thể khiến cho phụ nữ trở nên điên cuồng không?"

Đinh Nhiên thức thời không mở miệng, Chu An Diễn sờ sờ mặt, "Thật sự không được, hôm khác tôi sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không tôi sợ một ngày nào đó sẽ bị fans cuồng trên đường làm bị thương."

......

Đinh Nhiên im lặng.

Chu An Diễn nghiêng đầu nhìn anh ta, đột nhiên trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, "Đinh Nhiên, cậu cảm thấy tôi lớn lên xấu phải không?"

Đinh Nhiên vội vàng lắc đầu, giọng nói trở nên nghiêm túc, "Không, tổng giám đốc, ngài thật sự rất đẹp trai."

Chu An Diễn lập tức cười tủm tỉm gật đầu, "Tôi cũng thấy vậy, nhất định là trời cao ghen tị với vẻ ngoài đẹp trai của tôi, nên mới vô duyên vô cớ cho tôi hôn mê 6 năm, ôi chao, đẹp trai đúng là tai hoạ!"

......

Đinh Nhiên lại một lần nữa im lặng.

*

An Ca nhìn chiếc xe thương vụ biến mất không còn bóng dáng, ngã khuỵu xuống đường cái, những chiếc xe xung quanh lướt qua người cô, tiếng loa bén nhọn vang lên cùng với lời mắng chửi của tài xế, "Có bệnh à, không muốn sống nữa hay gì."

Nước mắt An Ca theo gương mặt lã chã rơi xuống, là An Diễn, là An Diễn, cô không nhìn lầm, anh còn sống, anh vẫn còn sống.

An Ca đứng lên, cực kỳ chật vật bắt xe taxi đến thẳng biệt thự của Phương Diệc Hằng, Phương Diệc Hằng vừa tham dự bữa tiệc sinh nhật của ba, đang định đi tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa kịch liệt vang lên, dì giúp việc liền đi ra mở cửa, nhìn thấy An Ca, kinh hãi nói, "Cô An, sao cô lại thành ra thế này?"

An Ca một thân nhếch nhác, chân không mang giày, lớp trang điểm trên mặt đều đã bị nước mắt cuốn trôi, nhìn qua rất giống ma nữ.

"Thưa cậu, cô An tới."

Phương Diệc Hằng không biết tại sao An Ca lại đến muộn như vậy, anh vội vàng đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy dáng vẻ của An Ca thì vô cùng kinh ngạc, "Xảy ra chuyện gì?"

An Ca nắm lấy vạt áo anh, giọng nói vừa kích động vừa hoảng loạn, "Tiểu Hằng, tôi nhìn thấy An Diễn, tôi đã nhìn thấy An Diễn."

Phương Diệc Hằng cau mày, nắm lấy bả vai cô, ôn nhu dỗ dành, "Trước tiên chị hãy ngồi xuống, đừng kích động." Sau đó đưa mắt ra hiệu với dì giúp việc, "Dì đi lấy thuốc đi."

Dì giúp việc vội vàng gật đầu, lấy thuốc từ trong tủ ra, rót một ly nước ấm đưa cho Phương Diệc Hằng.

Phương Diệc Hằng đưa thuốc tới bên miệng An Ca, "Uống thuốc trước đã."

An Ca đột nhiên ngẩng đầu, dùng sức đẩy tay anh ra, khóc đến tê tâm liệt phế*, "Tôi không có phát bệnh, là An Diễn đã trở lại, tôi nhìn thấy An Diễn, anh ấy thật sự đã trở lại, anh ấy trở thành tổng giám đốc của Chu thị, là anh ấy, là anh ấy..."

* Tê tâm liệt phế: đau khổ đến tột cùng

An Ca há miệng thở hổn hển, rơi vào trạng thái suy sụp tột độ, Phương Diệc Hằng vội ôm chặt cô, "Được, được, trước tiên chị đừng kích động, đừng kích động, tôi tin chị, chị uống thuốc xong, ổn định cảm xúc một chút, chúng ta lại từ từ nói, được không?"

"Không..." An Ca dùng sức đẩy anh ra, chạy đến góc tường ngồi xổm xuống, cuộn mình thành một cục tròn, dựa lưng vào tường nghẹn ngào, "Là An Diễn, An Diễn, cậu không tin tôi, cậu không tin tôi, tôi đã nhìn thấy An Diễn, tôi đã thấy An Diễn..."

Phương Diệc Hằng thấy cảm xúc của cô không ổn định, cũng không dám tùy tiện lại gần, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Mục Khải, vừa mở miệng đã mắng chửi, "Không phải tôi bảo cậu trông chừng cô ấy sao? Tại sao cậu lại để mất dấu?"

Mục Khải nghe nói An Ca đang ở chỗ Phương Diệc Hằng, thở dài nhẹ nhõm, anh chạy đi tìm nửa ngày, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì không ổn.

Phương Diệc Hằng mắng đủ rồi, tức giận hỏi, "Tổng giám đốc mới của Chu thị rốt cuộc là ai? Buổi tối đã xảy ra chuyện gì? Ai kích thích cô ấy?"

Mục Khải khoác áo vét lên vai, đi về phía xe, "Không quen biết, tổng giám đốc từ trên trời rơi xuống, hình như gọi là Chu An Diễn, vị Chu tổng này rất có cá tính..."

Bên kia Mục Khải còn đang lải nhải nói về những sự việc phát sinh vào buổi tối, bên này Phương Diệc Hằng đã hóa đá, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói, "Cậu đang nói cái gì? Tổng giám đốc mới của Chu thị tên là gì?"

"Chu An Diễn, có chuyện gì vậy?" Mục Khải không hiểu vì sao.

Điện thoại di động của Phương Diệc Hằng trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống đất vang lên một tiếng giòn tan, cơ thể anh run rẩy, trong mắt hiện lên hàng vạn cảm xúc vui sướng, Chu An Diễn, Chu An Diễn... làm sao có thể, làm sao có thể?

"Alo, Diệc Hằng, cậu có đang nghe tôi nói không?"

"Alo..."

Phương Diệc Hằng chạy đến bên cạnh An Ca, ngồi xổm xuống, đỡ lấy bả vai cô, "An Ca, chị đừng lo, chờ tôi điều tra rõ ràng."

An Ca cắn môi, nước mắt tuôn rơi, "Tiểu Hằng, là anh ấy, thật sự là anh ấy, nhưng anh ấy không nhận ra tôi, anh ấy không nhận ra tôi..." An Ca giơ tay lau nước mắt, khóc không thành tiếng.

Phương Diệc Hằng nhặt di động lên, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi với Mục Khải, bấm một dãy số khác, giọng nói cực kì kích động, "Alo, giúp tôi kiểm tra địa chỉ của Chu An Diễn, tổng giám đốc mới của Chu thị, rất gấp, tôi muốn có kết quả ngay trong tối nay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro