Chương 79(Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyên ngành nghiên cứu lịch sử Hoa Hạ tổng cộng mới có hai mươi học sinh, 

Chuyên ngành nghiên cứu lịch sử Hoa Hạ tổng cộng mới có hai mươi học sinh, nhưng theo như Tổ Vũ quan sát, thì trong hai mươi người này, có năm sáu người nhìn qua có vẻ là con nhà giàu đi cửa sau vào hỗn một cái bằng cấp, những người còn lại có vẻ như thật sự muốn nghiêm túc học tập, nhưng trong lúc lơ đãng vẫn để lộ ra là do thi đại học thành tích không tốt, cho nên mới đăng ký chuyên ngành này, chuẩn bị tranh thủ ôn tập thi chuyển hệ.

Có vẻ như không có một người nào chân chính thích lịch sử Hoa Hạ.

Nhận thức được điểm này khiến Tổ Vũ có chút không vui.

Tuy hắn không phải yêu quái sinh ra và lớn lên tại Hoa Hạ, nhưng từ khi hóa thành hình người hắn vẫn luôn cư trú tại nơi này, người dạy dỗ hắn cùng các bằng hữu đều là cư dân sinh trưởng tại mảnh đất này, chịu ảnh hưởng từ bọn họ, Tổ Vũ cũng tự giác đem bản thân cũng coi như một phần của Hoa Hạ, là một thành viên của đại gia đình này.

Huống hồ quốc tịch đăng ký trên chứng minh thư của hắn cũng là Hoa Hạ!

Hiện tại đám lão bằng hữu của hắn đều không còn nữa, quốc gia có ảnh hưởng sâu đậm nhất tới hắn cũng đã bị dòng thời gian mạt diệt, nói không tưởng niệm là không có khả năng.

Tổ Vũ tới không sớm cũng không muộn, tại vị trí hôm qua đã từng ngồi qua ngồi xuống, vốn dĩ nơi này không phân biệt rõ ràng chỗ ngồi của ai, thích ngồi đâu thì cứ việc ngồi đó, nhưng lớp bọn họ cũng chỉ có hai mươi người, phòng học đều không ngồi đầy nổi, nếu ngồi rải rác vị trí cách nhau quá xa sẽ không thuận lợi cho việc lão sư chú ý tình huống của học sinh, bởi vậy nên hôm qua chủ nhiệm lớp của bọn hắn đã cưỡng chế sắp xếp vị trí cho bọn họ, yêu cầu bọn họ về sau cứ dò số mà tìm chỗ ngồi.

Hai mươi người chiếm cứ các hàng phía trước tại vị trí trung gian của lớp học, dựa theo chiều cao mà ngồi, một hàng bốn người, ngồi năm hàng.

Tổ Vũ tuy rằng lớn lên trông có vẻ nhỏ nhắn, nhưng chiều cao lại không thấp, hơn nữa có thể đi học khoa văn, còn là chuyên ngành ít được chú ý như này bình thường đều là những học sinh có cấp bậc gien tương đối thấp, cấp bậc cao đã sớm bị hệ chiến đấu chia nhau hết rồi.

Cho nên chiều cao của Tổ Vũ trong lớp này còn tính rất khá, bị an bài ở hàng thứ tư chỗ ngồi thứ nhất bên tay phải.

Lúc hắn tới thời gian cũng không còn sớm, học sinh đều tới không sai biệt lắm, ngồi bên tay trái của hắn vẫn như cũ là đồng học ngày hôm qua, chẳng qua là hôm nay hắn còn tới muộn hơn một chút so với hôm qua, vừa tới không bao lâu lão sư liền tới rồi, sau khi nghe hắn phổ biến một chút những việc cần lưu ý đồng thời sắp xếp lại vị trí, bọn họ liền bị kéo tới lễ đường tham gia lễ khai giảng, vậy nên hắn cũng không có thời gian giao lưu liên lạc tình cảm với đồng học.

Hôm nay lão sư không tới, lúc Tổ Vũ ngồi xuống cũng thuận tiện hướng về phía "Ngồi cùng bàn" bởi vì hắn vào chỗ mà ngẩng đầu cười cười:"Xin chào."

Đây có thể là đồng học sẽ cùng hắn gắn bó suốt mấy năm học trong tương lai, gây dựng quan hệ tốt một chút ngày tháng sau này sẽ càng thoải mái hơn chút.

"Xin chào."

Ngồi bên cạnh Tổ Vũ chính là một thanh niên bộ dáng có chút gầy yếu, dưới tóc mái màu đen là một đôi mắt màu trà, ngũ quan nhìn qua mang chút hương vị của người Hoa Hạ, thoạt nhìn chính là bộ dáng của một con mọt sách, quần áo mặc trê người tuy rằng thật bình thường song cũng không tính là kém, ngoài ra hắn còn có chút ít nói, bộ dáng tựa hồ không dễ nói chuyện. 

Còn về những người khác...

Tổ Vũ hơi nghiêng đầu nhìn những người khác, người ngồi bên cạnh "hàng xóm" có vẻ là người hoạt ngôn, hiện đang cùng bàn trước bàn sau cùng một người nữa ngồi cùng bàn nói chuyện rất sôi nổi, bộ dáng một chút cũng không muốn phản ứng với bọn hắn bên này.

Thanh niên gầy yếu tựa hồ đối với việc Tổ Vũ chủ động làm quen có chút khẩn trương, gập ghềnh đáp lời :"Chào, chào ngươi."

Tổ Vũ đem ba lô mà mình mang đến nhét vào ngăn bàn, tiếp tục nói chuyện với thanh niên :"Ta tên là Tổ Vũ, ngươi tên là gì?"

Có thể là do tươi cười của hắn quá thân (đáng) thiết (yêu), thanh niên hơi thả lỏng một chút, lộ ra một nụ cười có chút cứng đờ:"Ta tên Vệ Hoa, rất, rất vui khi được làm quen với ngươi, Tổ Vũ."

Hửm? Tên này nghe có chút khác biệt với phương thức đặt tên của người Liên Bang.

Vốn dĩ chỉ nghĩ muốn làm quen một chút, nhưng lúc này Tổ Vũ lại bắt đầu cảm thấy hứng thú:"Tên của ngươi ý là họ Vệ tên Hoa sao?" 

Hơn nữa cẩn thận nghe một chút, lúc thanh niên tự xưng là Vệ Hoa này nói chuyện mang theo khẩu âm dày đặc, không giống dân bản địa sống tại Chủ Tinh, hẳn là đến từ tinh cầu khác.

Thanh niên tự xưng là Vệ Hoa hai mắt sáng lên:"Đúng thế, nguoi cũng vậy hả?"

"Ừ, ta họ Tổ tên Vũ."

Lúc Cecil sắp xếp thân phận cho Tổ Vũ cũng không sửa tên của hắn, mà nếu đã không sửa, đương nhiên là bởi vì cái tên này sẽ không đưa đến cái gì phiền toái.

Tuy rằng ít, nhưng Liên Bang cũng không phải không có những người họ ở phía trước tên ở phía sau, hơn nữa cách thức đặt tên cùng hàm nghĩa đều giống với người Hoa Hạ như Tổ Vũ.

Thanh niên gầy yếu bởi vì cả hai đều mang cái tên có cấu tạo tương đồng mà rất nhanh liền trở nên thân cận với Tổ Vũ, theo lời hắn nói, hắn đến từ một tinh cầu cách Chủ Tinh vài tinh hệ nhưng không tính quá xa xôi, bởi vì tổ tiên nhà bọn họ có huyết thống của người Hoa Hạ tại địa cầu cho nên vẫn luôn dùng họ "Vệ" này, mà phụ thân hắn phi thường thích văn minh Hoa Hạ cổ, vậy nên mới đặt tên cho hắn là "Vệ Hoa".

Thời điểm nói đến những thứ này đôi măt của Vệ Hoa sáng không ít, thoạt nhìn hắn cũng rất thích lịch sử Hoa Hạ:"Bề ngoài của ngươi thoạt nhìn rất có hương vị của người Hoa Hạ cổ, có phải bởi vì tổ tiên cũng có người mang dòng máu Hoa Hạ cổ hay không?"

"Ừ." Tổ Vũ phi thường bình tĩnh gật đầu, trong tư liệu thân phận của hắn quả thật có nói qua tên của hắn như vậy là bởi vì có tổ tiên là người Hoa Hạ kết hôn với một người phụ nữ thuộc chủng tộc hình người của Liên Bang, cho nên dựa theo truyền thống tại địa cầu, con cháu đều theo họ nhà trai.


---Bởi vì có rất nhiều chi tiết quá mức kỹ càng tỉ mỉ, có đôi khi Tổ Vũ đều phải hoài nghi, rằng phải chăng thật sự có một người như vậy, sau đó bị hắn mạo danh thay thế.

Nói chuyện một lát, Vệ Hoa liền không còn câu nệ như ban đầu, sau khi bọn họ trao đổi tên cùng lai lịch, lại nói tuổi, kết quả lại phát hiện Vệ Hoa thế mà lại nhỏ hơn Tổ Vũ mấy tháng.

Sau khi biết được điều này, Vệ Hoa liền mở to hai mắt nhìn:"Rõ ràng bộ dáng của ngươi thoạt nhìn còn nhỏ hơn ta vài tuổi."

Tổ Vũ nâng mặt, buồn bực nói:"Ta đây là mặt trẻ con, chỉ là nhìn thì còn nhỏ mà thôi."

Bề ngoài quá trẻ tuổi tuy rằng thực nổi tiếng, nhưng có đôi khi cũng làm người khác thực bối rối, đặc biệt là đối với các bạn cùng lứa tuổi.

Vệ Hoa còn muốn tiếp tục nói chuyện với Tổ Vũ, nhưng đã đến giờ vào lớp, bóng dáng lão sư đúng giờ xuất hiện trước cửa, những người nhìn thấy giáo viên tất cả đều dần im lặng, kết thúc trò chuyện.

Vị lão sư tiến vào đúng là chủ nhiệm lớp gặp hôm qua.

Chủ nhiệm lớp họ Chard, tên lại là "Hồng Văn".

Không sai, chính là tên của người Hoa, theo như lời của vị Chard lão sư này, thì bởi vì hắn phi thường thích văn tự Hoa Hạ cho nên mới đặt cho mình cái tên của người Hoa Hạ.

Cho nên hiện tại tên của hắn chính là Hồng Văn-Chard, đối với những người khác mà nói thì đại khái là chẳng ra gì, những người như bọn họ - đúng vậy, người bởi vì yêu thích mà sửa lại tên giống như hắn, trong trường học này tựa hồ còn không ít, chủ yếu đều là lão sư cùng giáo thụ các ngành nghiên cứu văn minh cổ - lại cảm thấy phi thường tự hào.

Cho nên yêu ai yêu cả đường đi, giáo sư Chard phi thường chú ý đến hai học sinh duy nhất trong lớp cũng đặt tên theo người Hoa Hạ - Tổ vũ cùng Vệ Hoa.

Môn học mà giáo sư Chard dạy chính là tiếng Hoa, cũng chính là tiết Ngữ Văn mà Tổ Vũ quen thuộc, đây là môn cơ sở của ngành nghiên cứu lịch sử Hoa Hạ mà học sinh bắt buộc phải học, hơn nữa môn học này không chỉ dạy tiếng Hán giản thể, nó còn dạy cả phồn thể.

Mà những thứ này, đúng là những thứ Tổ Vũ am hiểu.

Tiết học đầu tiên của tân sinh sẽ không quá khó, khi mà Chard đem một chuỗi chữ cái "aoeiuü" hiển thị lên quang bình (*=màn chiếu quang học), trong lòng Tổ Vũ chỉ còn lại một chuỗi:"......"

Đột nhiên có loại cảm giác bản thân đang học kiến thức của năm nhất tiểu học, không, cũng có thể là nhà trẻ là sao đây?

Một tiết này đối với Tổ Vũ mà nói là không hề áp lực, vào lúc Chard đem toàn bộ chữ cái viết ra, hắn liền yêu cầu các học sinh chép lại một lần.

Trước đó đã nói qua, hiện tại trường học đều dùng sách giáo khoa điện tử, trên bàn của mỗi một học sinh đều trang bị một quang não bộ dáng giống như máy tính bảng, sau khi mở ra liền có thể nhìn đến nội dung của sách giáo khoa, đồng thời cũng có thể dùng để ghi chép bút ký, đánh phím hay viết tay đều được.

Mà nếu như giáo sư Chard đã bắt bọn họ chép, vậy đương nhiên là phải viết tay rồi. 

Nhưng giáo sư Chard xem bọn họ sao chép một lát liền nói:"Lần này cho qua, lần sau khi đi học các ngươi phải mang theo giấy bút, về sau tiết tiếng Hoa Hạ của ta phải ghi chép bút ký dưới hình thức văn bản, không thể cái gì cũng dựa dẫm vào quang não biết chưa?"

Tổ Vũ vô cùng tán thành, chữ viết vẫn là phải viết ở trên giấy mới có thể càng thêm rõ ràng nhìn ra trình độ của một người.

Nhưng những học sinh khá có vẻ như không quá tiếp thu phương thức giáo dục này, tuy rằng trước kia bài tập của bọn họ cũng được giao dưới hình thức văn bản, nhưng họ cũng không yêu cầu ngay cả việc ghi chép cũng không được dùng quang não.

Ngay cả thanh niên gầy yếu Vệ Hoa cũng không nhịn được lặng lẽ nói với Tổ Vũ một câu:"Giáo sư Chard cũng thật nghiêm khắc, tiếng Hoa Hạ cổ chính là ngôn ngữ được công nhận là khó viết, ta cho đến bây giờ cũng mới viết qua tên mình dưới dạng giản thể, phồn thể thật sự là có quá nhiều nét."

"Vệ Hoa" bản phồn thể? Vậy quả thật là rất nhiều nét.

Tổ Vũ ngẫm lại tên mình, rất tốt, cho dù là giản thể hay phồn thể đều như nhau.

Có vẻ như giáo sư Chard cảm thấy lời mình nói chưa đủ kinh thế hãi tục, lại bổ sung thêm:"Đừng có mới nghe thấy phải viết tay đã bày ra bộ dạng quỷ khóc sói gào, tiết thư pháp các ngươi còn phải dùng bút lông viết chữ, chờ đến lúc đó các ngươi mới biết được thế nào là thực sự khó khăn."

Khi hắn nói lời này bộ dáng thật sự quá ý vị thâm trường, làm những học sinh vốn dĩ cho rằng ngành nghiên cứu lịch sử Hoa Hạ vô cùng dễ lăn lộn nên mới ghi danh vào kiếm bằng cấp/ làm ván cầu sôi nổi rùng mình.

Cho dù là người thực sự thích chuyên ngành này nên mới ghi danh như Vệ Hoa cũng cảm thấy có chút lo sợ bất an.

Có người trong lòng đã bắt đầu suy tính phải nhanh chóng xin chuyển hệ một chút, thế nhưng trường học quy định nếu muốn chuyển hệ nhất định phải học tại chuyên ngành ban đầu ít nhất một học kỳ, hơn nữa thành tích phải dẫn đầu mới có thể xin chuyển hệ, lấy nhân số của toàn bộ chuyên ngành nghiên cứu văn minh cổ mà nói, thì chính là top 100 học sinh trong tổng số học sinh của các chuyên ngành nghiên cứu văn minh cổ gộp lại mới có tư cách.

Những học sinh vốn dĩ có nắm chắc đối với thành tích của bản thân, chỉ là thi đại học phát huy thất thường, lúc đầu còn cho rằng thân tại ngành học vẫn luôn bị người khác bỏ qua này, bọn họ muốn thi ra một cái thành tích tốt cũng không khó.

Nhưng sau khi nhìn đến bản mẫu chữ thư pháp - cũng chính là chữ viết bằng bút lông - mà giáo thụ cố ý tìm ra cho bọn họ xem, bọn họ liền bắt đầu cảm thấy không xác định.

Mà những học sinh nhà giàu bởi vì thành tích thi đại học không tốt, dựa vào quan hệ mà đi cửa sau xin vào đại học kiếm bằng cấp, hiện tại cũng là khóc không ra nước mắt.

Nếu sớm biết chữ Hoa Hạ cổ là khó nhất trong toàn bộ các loại chữ, đã thế còn phải học hai bộ ( giản thể và phồn thể ), bọn họ tuyệt đối sẽ không vì chuyên ngành này yêu cầu ít điểm nhất, hơn nữa thoạt nhìn số lượng chương trình học cũng không nhiều lắm mà lựa chọn nó.

Mà những người trước giờ chưa từng nghĩ đến việc chuyển hệ, chỉ muốn bắt được đủ học phân thuận lợi tốt nghiệp, hiện tại cũng chỉ có thể "Nghiến nát răng đem máu cùng nuốt", đem quả đắng toàn bộ ăn xong.

Nếu có thể, xin hãy cho chúng ta được lựa chọn lại một lần, chúng ta nhất định sẽ không tự mình tìm đường chết QAQ

...........


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro