Chương 1: Khối lập phương bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ước chừng đã được hai tiếng đồng hồ từ khi Kiều Nguyên tỉnh lại trong không gian bằng kim loại này.

Anh đã mất trí nhớ, còn bị nhốt trong một khối vuông chẳng có lấy một kẽ hở. Không biết tại sao mình lại xuất hiện ở địa phương kỳ lạ này, ký ức trong đầu như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ, không tài nào nhớ lại được, anh chỉ biết rằng hình như tên của mình là Kiều Nguyên.

Mà ngoài anh ra, bên trong khối hộp kỳ quái này còn có thêm ba người khác.

Hai nam, một nữ, nằm ngủ lăn lóc trên sàn, hoàn toàn bất động.

Kiều Nguyên đi đến lay từng người một, phát hiện bọn họ đều hô hấp vững vàng, có điều không hiểu sao vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

Ngoại trừ anh và ba người kia, nơi này không chứa thêm bất kỳ một vật nào. Còn hơn thế, thậm chí một hại bụi cũng không có.

Toàn bộ vách tường cùng sàn của khối lập phương này đều mang màu trắng thuần đến loá mắt, không pha trộn bất kỳ tạp chất nào, trắng đến độ khiến người nhìn sợ hãi.

Kiều Nguyên mờ mịt bò dậy, lảo đảo tiến đến thử gõ vào vách tường, âm thanh kim loại đặc cứng liền dội lại, có vẻ nó được xây rất vững trãi, không thể bị phá hủy.

Tiếp theo, Kiều Nguyên rà soát từng ngóc ngách bên trong khối lập phương. Anh kinh hãi phát hiện, nơi này đến một khe hở cũng không có, toàn bộ khối vuông là một thể hợp nhất.

Vậy anh và những người khác vào đây bằng cách nào? Đột nhiên xuất hiện từ hư không sao!?

Hơn nữa, nếu bị bịt kín hoàn toàn, không khí truyền vào từ chỗ nào? Liệu anh có bị ngạt chết không?

Kiều Nguyên có chút sốt ruột. Anh cau mày thử vừa đập tường vừa kêu gọi, nhưng tấm vách kim loại dày đặc lập tức ngăn trở mọi âm thanh truyền ra.

Sau khi liên tục la hét một hồi, anh chẳng nhận được bất kỳ phản hồi nào. Có vẻ kêu cứu cũng là vô dụng, điều tốt nhất hiện tại là duy trì sự bình tĩnh của chính mình.

Anh ngồi xuống trong góc phòng, gắt gao mà nhìn chằm chằm chung quanh.

Kiều Nguyên không dám thả lỏng, cho dù là con người hay động vật, đột nhiên lại vô cớ bị nhốt trong không gian xa lạ đều sẽ cảm thấy bất an. Huống chi cùng một không gian quỷ dị như thế này, ký ức của anh còn bị xoá sạch.

Ngồi sát trong góc, vách tường kim loại kiên cố sau lưng tạo cho Kiều Nguyên một chút cảm giác an toàn. Từ vị trí này có thể quan sát hết thảy căn phòng, lại có thể phòng ngừa tình huống nguy hiểm bỗng nhiên xảy ra sau lưng mình.

Rốt cuộc anh vẫn chưa xác định được ba người kia là bạn hay thù, nếu đột nhiên bị tập kích sau lưng, e rằng anh cũng không kịp phản ứng.

Cứ duy trì tư thế ngồi lo lắng đề phòng thật lâu, Kiều Nguyên nhận ra so với tình huống nguy hiểm có thể phát sinh, hoàn cảnh này càng đem lại cho người ta nhiều sát thương hơn.

Nơi này im như tờ, từ sàn đến trần toàn bộ đều là màu trắng, ngoại trừ ba người đang nằm sõng soài như xác chết thì chẳng có bất kỳ thứ gì khác. Loại hoàn cảnh yên tĩnh đơn điệu như vậy tạo cho con người một kiểu áp lực dị thường, nếu một người bình thường bị nhốt ở đây trong thời gian dài, chắc chắn sẽ bị bức điên.

Kiều Nguyên yên lặng tính giờ trong đầu, phát hiện bản thân đã ở đây gần hai giờ đồng hồ liền bắt đầu nôn nóng bất an.

Trí não không ngừng tưởng tượng ra đủ loại cảnh tượng đáng sợ.

Tại sao bọn họ lại bị nhốt ở địa phương này? Đây là tác phẩm của con người hay của thần thánh?

Hơn nữa dường như anh chỉ mất đi một phần ký ức, những điều anh đã tự mình trải qua cùng với thể nghiệm cảm xúc đều biến mất. Bộ nhớ ngữ nghĩa cùng bộ nhớ về hình ảnh có vẻ vẫn còn.

Rốt cuộc, anh biết mình là một con người, biết nơi này dường như là một không gian kim loại, mà điều này nghĩa là anh có thể suy nghĩ cùng phán đoán một cách độc lập. Kiến thức anh đã học qua vẫn còn đó, và anh có thể dễ dàng nhớ lại nó chỉ với một dòng suy nghĩ thoáng qua.

Với những kiến thức trong đầu, về cơ bản, anh có thể đánh giá rằng nơi này vô cùng kỳ lạ, thậm chí không giống thứ mà nhân loại có khả năng làm được.

Cái gì đã mang anh vào đây, đối phương muốn làm cái gì? Anh có thể tìm cách trốn thoát không? Mà ba người đang nằm trên mặt đất có gặp cùng tình huống với anh không? Nếu không thì đánh thức họ thử xem?

Kiều Nguyên suy nghĩ, cuối cùng đứng dậy, quyết định tìm cách đánh thức mấy người kia.

Anh tiến đến ngồi xổm bên cạnh một người đàn ông, cẩn thận quan sát diện mạo của anh ta.

Người này mày kiếm xếch lên, sống mũi thẳng tắp, môi hồng răng trắng, cực kỳ đẹp trai. Khuôn mặt của hắn dễ dàng gợi lên thiện cảm của người khác, khiến họ cảm thấy hắn là một người chính trực.

Có vẻ không tồi, vậy thì đánh thức hắn trước tiên.

Kiều Nguyên duỗi tay vỗ vỗ lên mặt người anh em trông rất có chí khí này, nhưng đối phương vẫn như cũ không nhúc nhích.

Anh nhíu mày, đột nhiên cúi sát vào lỗ tai của hắn, la lớn: "Này! Dậy đi!"

Thế mà vẫn không có bất kỳ tác dụng gì.

Kiều Nguyên chậc một tiếng, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Anh xắn tay áo, xoè năm ngón, tát một cái lên cánh tay đối phương. Do lực đánh khá mạnh, phần da bị anh đập lên hằn một dấu đỏ mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Đồng thời ngay khi âm thanh giòn tan của cái tát vang lên, người nằm trên mặt đất đột nhiên động đậy.

Kiều Nguyên cả kinh, thấy đối phương đột nhiên mở mắt nhìn về phía mình, ánh mắt sắc bén, hoàn toàn không có vẻ mơ màng khi vừa tỉnh giấc.

Thật là một đôi mày kiếm mắt sáng đẹp tuyệt.

Những lời này loé lên trong đầu anh, tiếp đó anh liền cảm thấy một cơn gió mạnh ập đến bên người.

Kiều Nguyên theo bản năng nâng cánh tay che chắn trước đầu. Ngay sau đó đôi chân thon dài của đối phương liền quét qua, anh vội ngả nửa phần thân trên về phía sau, gió từ cú đá sượt qua tay anh.

"Cái quái gì vậy, vừa tỉnh dậy liền đánh người?"

Né tránh thành công một phen công kích, Kiều Nguyên nhanh chóng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với người kia.

Nam nhân cũng từ trên mặt đất bật dậy, hắn hơi mang địch ý mà liếc thoáng qua Kiều Nguyên, rồi lại nhìn xung quanh. Phát hiện chính mình đang ở bên trong một không gian hoàn toàn xa lạ, hắn lạnh giọng chất vấn: "Đây là nơi nào?"

Kiều Nguyên nhún vai: "Tôi muốn đánh thức anh để hỏi câu tương tự đấy."

"Anh cũng không biết?"

"Không biết, tôi vừa tỉnh lại đã thấy mình ở chỗ này. Hơn nữa tôi không nhớ nổi thứ gì, tại sao lại ở nơi này, thậm chí chính mình là ai đều đã quên. A, chỉ nhớ rõ một cái tên. Xin chào, tôi là Kiều Nguyên." Anh mỉm cười, vươn tay về phía người kia, bộ dáng như muốn bắt tay.

Chẳng qua động tác này của anh thập phần không thành ý, cho dù vươn tay, cũng chẳng thèm tới gần đối phương, vẫn duy trì khoảng cách hơn ba mét như cũ.

Người đàn ông kia rũ mắt nhìn bàn tay treo giữa khoảng không, lại cẩn thận đánh giá một chút vẻ mặt của Kiều Nguyên, dường như đang tự hỏi về mức độ đáng tin cậy của kẻ trước mặt.

"Anh và tôi có lẽ đều gặp phải tình huống giống nhau." Hắn trầm tư trong chốc lát rồi cất lời.

Kiều Nguyên nghiêng đầu hỏi: "Anh cũng mất trí nhớ?"

"Ừm, tôi chỉ nhớ rõ tên mình là Vu Tử Triết."

"A, tiếc quá. Tôi còn tưởng rằng có thể biết được lý do tại sao tôi vào được đây." Kiều Nguyên gõ đầu chính mình, sau đó tiếp tục nói: "Vậy anh Vu Tử Triết này, xem ra chúng ta nên hợp tác một chút để tìm được phương pháp rời khỏi chỗ này."

Vu Tử Triết có vẻ cũng đồng tình với đề nghị của anh, gật đầu một cái.

Nhưng mãi một lúc sau, hai người vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ, bốn mắt nhìn nhau, không có bất kỳ động tác gì.

Kiều Nguyên cười nói: "Ôi chà, sao anh vẫn đứng im thế?"

"Không phải anh cũng không di chuyển sao?" Vu Tử Triết lạnh mặt đáp.

"Xin lỗi, có thể tôi đã hơi lo lắng thái quá. Dù sao giằng co mãi cũng chỉ lãng phí thời gian, thôi đừng so đo nữa." Anh nói, bước tới trước mặt Vu Tử Triết, tự cầm tay hắn làm động tác bắt tay.

"Được rồi, rà soát căn phòng này thêm lần nữa đi. Tuy rằng tôi vừa mới kiểm tra rồi, đến một cái khe hở cũng không có."

Kiều Nguyên nói xong, lại xem xét xung quanh căn phòng lần nữa. Anh gần như quay lưng lại với Vu Tử Triết, hoá giải sự thù địch của đối phương bằng cách phơi bày điểm yếu của mình.

Hành động này có vẻ đã thành công, Vu Tử Triết liếc mắt dõi theo Kiều Nguyên đang đi loanh quanh trong phòng, cũng xoay người đi kiểm tra nơi này một cách cẩn thận.

"Cái khối lập phương này dường như được tạo thành từ một loại hợp kim cường lực." Vu Tử Triết gõ gõ vách tường rắn chắc, cau mày nhận xét.

"Cường lực?! Không phải chứ, thế thì cho dù chúng ta đập đến nát người cũng không phá vỡ được nơi này hả?" Kiều Nguyên giơ một chân đá vào vách kim loại.

Nhưng vách tường trơn nhẵn thậm chí không hằn lại dấu vết nào, mà ngược lại chân anh lại bị phản lực dội lại cho hơi đau.

"Thật sự không có khoảng trống...... Trần nhà cũng thế." Vu Tử Triết dạo một vòng quanh toàn bộ căn phòng, nghĩ trăm lần cũng không ra: "Nếu không gian này không có khe hở nào, chúng ta đã bị đưa vào đây kiểu gì?"

"Ồ, nói không chừng chúng ta chính là đám chuột bạch thí nghiệm đã bị nhốt trong chỗ này một thời gian dài, suốt ngày bị người gây giống quan sát cho vui. Làm chúng ta mất trí nhớ có khi lại là một thí nghiệm." Kiều Nguyên tuôn một tràng, giọng nói có chút bông đùa.

"Anh đang tự giải trí à?" Vu Tử Triết không hiểu nổi vì sao Kiều Nguyên vẫn có thể pha trò trong tình huống này, ngay cả bản thân hắn ta cũng chỉ có thể cố giữ bình tĩnh.

"Trong không gian kín mít chật hẹp này, không điều chỉnh tâm trạng một chút sẽ điên mất a." Kiều Nguyên chỉ vào hai người đang nằm trên mặt đất: "Muốn đánh thức bọn họ không? Càng đông càng náo nhiệt."

Vu Tử Triết gật đầu đồng ý.

Kiều Nguyên lại gần nam thanh niên vẫn lăn lóc trên nền nhà, người này cao to vạm vỡ, thoạt nhìn liền có chút cảm giác không dễ chọc vào. Nhưng khuôn mặt cậu ta lại hơi tròn, nom rất đáng yêu.

Toàn thể nói chung giống như cơ thể của một người đàn ông cơ bắp gắn thêm cái đầu của nam thiếu niên tươi trẻ. Nhưng may mắn người này cơ bắp không tới nỗi quá khoa trương, bằng không quả thực nhìn không hợp lý chút nào.

"Người anh em? Tỉnh, tỉnh đi!" Kiều Nguyên duỗi tay vỗ vỗ mặt cậu ta, làn da thế mà cũng rất mịn màng.

Nghĩ thế, anh đột nhiên đổi từ vỗ thành nhéo má, trực tiếp nhào nặn khuôn mặt của đối phương.

Bị véo má, người anh em lực sĩ với khuôn mặt em nhỏ bĩu môi, khó chịu mà lẩm bẩm một tiếng, sau đó trở mình ngủ tiếp.

Kiều Nguyên có chút cạn lời, lực đạo trên tay tăng thêm một ít.

Mãi lâu sau đó, vị cơ bắp đáng yêu này mới ngáp rồi kêu rên một tiếng, ngồi dậy ngay tức thì.

Cậu ngồi thẳng, còn có điểm ngây ngốc xoa mặt, nhìn Kiều Nguyên trước mắt, hỏi: "Đại ca, anh là ai thế?"

Kiều Nguyên vươn tay nói: "Tôi tên là Kiều Nguyên, cậu họ gì?"

Khuôn mặt đối phương lập tức lộ ra vẻ tươi cười, thậm chí còn có hai cái lúm đồng tiền, cậu bắt tay Kiều Nguyên, mở miệng: " Chào anh Kiều! Họ của tôi...... Ơ? Mình họ gì nhỉ?"

Kiều Nguyên quan sát biểu tình mê mang trên mặt cậu ta, vỗ vỗ tay đứng lên chốt một câu: "Tốt, xem ra cũng mất trí nhớ."

Cậu ta lâm vào mê mang, lập tức lộ ra biểu tình sợ hãi, nói: "Đúng thế! Đầu óc của tôi trống rỗng!"

"Cậu còn nhớ tên mình không?" Kiều Nguyên hỏi.

"Không thể nhớ nổi... A! Nhớ rồi! Tôi tên là Diêu Hướng Minh! Nhưng trừ tên ra cái gì cũng nhớ không nổi......"

Lúc Kiều Nguyên cùng Diêu Hướng Minh đang nói chuyện, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nữ chói tai.

"Các người là ai!? Đây là chỗ nào!?"

Ba người đồng loạt nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy cô gái vừa mới hôn mê bất tỉnh trên mặt đất đã tỉnh lại.

Cô khoác áo blouse trắng, vì hoảng hốt mà cả người co rúm lại.

"Ồ, xin chào." Kiều Nguyên tiến hai bước về phía cô .

Nhưng còn chưa kịp lại gần, cô gái lại đột nhiên rút thứ gì đó từ áo túi áo blouse, chĩa thẳng vào mặt mặt Kiều Nguyên, hét lên: "Đứng lại! Không được lại gần!"

Kiều Nguyên tập trung nhìn kỹ, vật cô cầm trên tay hoá ra là một con dao phẫu thuật bén nhọn, mũi dao lóe hàn quang, chuẩn xác nhằm vào anh.

"Còn có thể tự mang vũ khí cơ à." Kiều Nguyên trên người chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ ghen tị nhăn mặt.

--
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện mới mời cả nhà xem qua!: 《chuỗi trò chơi thực vật》

Văn án:

Ta là chuột nhảy ngươi là chim ưng; ta là chó sói tới lượt ngươi biến thành gà; đến rào cản khác giống loài cũng ngăn không được người muốn làm gay!

Loan Linh bị nhét vào chuỗi trò chơi thực vật tàn sát tàn khốc, lại phát hiện đồng đội là một đại soái ca.

Loan Linh: Các con vật đều phải vì sinh tồn ra sức chiến đấu? No no no, nhiệm vụ hàng đầu của ta là đùa giỡn đồng đội soái ca!

Cung Triều: Ha ha, thế giới tiếp theo ta liền ăn ngươi!

Loan Linh: Tắm rửa sạch sẽ chờ ngươi tới nha ~~~

Đương vạn người bị cuốn vào chuỗi trò chơi thực vật tàn khốc, hãy xem nhóm nhân vật chính làm thế nào cười đến cuối cùng.

Ham thích phổ cập khoa học lãng bay lên lời cợt nhả thụ x mặt ngoài táo bạo thực tế ôn nhu công

--
Tác giả có lời muốn nói: Đề cử một bộ truyện vô hạn lưu của tác giả mới quen! Nàng siêu giỏi! Lời văn cũng siêu bay bổng! Từ nghèo nàn khô khốc thổi hồn thành cầu vồng, tóm lại cả nhà mau đi xem nha!!!

《 ở trong game chạy trốn liêu túc địch 》by: Lâm Thược

Văn án:

Sau khi tử vong bị kéo vào trò chơi kinh dị? Phải không ngừng trốn thoát mới có thể chiếm được thời gian sống lại?

Kỷ Vô Hoan không hề hoảng sợ, không chỉ không hoảng sợ, cậu còn muốn chơi lầy, càng lầy càng tốt!

Oan gia cũng tham gia chơi trò chơi với cậu?

Kỷ Vô Hoan tỏ vẻ vậy càng không cần sợ, thời gian báo thù đã tới!

Loại đối thủ rác rưởi này, cậu lựa chọn ghê tởm chết hắn!

Tay trong tay chơi trò chơi với kẻ thù, ai thắng trước là chó!

Không theo kịch bản max vũ lực công x vừa lầy vừa bựa thông minh nhanh trí thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro