Chương 3: Lệ quỷ không thể giết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Đinh! Hoan nghênh người chơi đến với không gian sinh tồn, hoàn thành thử thách, nguyện vọng của các vị sẽ được thực hiện. Mà kẻ thất bại sẽ hoàn toàn biến mất. 】

Âm thanh này đột nhiên phát ra làm Diêu Hướng Minh cả người run lên, cơn buồn tè cũng biến mất tiêu.

Mà ba người còn lại cũng nhanh chóng đứng lên, cảnh giác tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói.

Nhưng giọng nói máy móc kỳ lạ này dường như không phải do bọn họ nghe được, mà là trực tiếp vang lên trong đầu mỗi người. Cảm giác vô cùng quái dị.

"Ngươi là ai?" Vu Tử Triết lạnh giọng hỏi.

Kiều Nguyên cũng hỏi: "Không gian sinh tồn? Thử thách? Thực hiện nguyện vọng? Đây là ý gì? Ngươi đưa chúng ta tới nơi này là muốn làm gì?"

【 Đinh! Tiếp nhận vấn đề của người chơi, hệ thống chăm sóc khách hàng 01 tiến hành trả lời. Bổn không gian sinh tồn đã lập khế ước với người chơi, nếu hoàn thành mười thử thách, nguyện vọng có thể được thực hiện. 】

Những lời này tin tức lượng thật lớn, Kiều Nguyên tự hỏi trong chốc lát hỏi: "Nói cách khác, bọn ta vì muốn thực hiện nguyện vọng nên đã cùng ngươi ký kết khế ước?"

【 Đúng vậy, có ba người chơi đã tự nguyện ký kết khế ước. 】

"Ký ức của chúng ta biến mất là do ngươi giở trò quỷ?"

【 Đinh! Đúng vậy. 】

"Tại sao lại muốn xoá bỏ trí nhớ của người chơi? Ký ức biến mất chúng ta làm sao mà biết ngươi có lừa đảo hay không?" Câu hỏi của Kiều Nguyên vô cùng sắc bén, dường như đối với âm thanh bí ẩn xuất hiện ở trong đầu hoàn toàn không sinh ra cảm giác sợ hãi.

【 Bổn không gian nghiêm khắc tuân theo nội dung khế ước, vấn đề còn lại không thể trả lời. 】

Diêu Hướng Minh cũng đặt vấn đề: "Chuyện chỉ có ba người ký kết khế ước là như thế nào? Còn một người nữa đâu?"

【 Có một người chơi không giống những người còn lại. 】

"Kẻ đó là ai? Là địch là bạn? Là người hay quỷ?" Kiều nguyên hỏi.

【 Không thể trả lời. Thời gian chăm sóc khách hàng kết thúc, thử thách sắp bắt đầu. 】

"Gì cơ!? Ngươi tiếp tục nói đi chứ? Dịch vụ chăm sóc khách hàng này ta chấm 0 điểm! Rốt cuộc mày là cái thứ quái quỷ gì?" Diêu Hướng Minh gào thét vào khoảng không, nhưng mà âm thanh quỷ dị lại hoàn toàn biến mất.

Sắc mặt La Ký Tuyết hết sức khó coi, nói: "Đây là cái thứ gì? Người? Trò đùa dai? Không gian cùng khế ước là cái gì? Tôi còn lâu mới vì một cái nguyện vọng mà bán mình!"

"Còn nữa, nó có mục đích gì? Chúng ta hoàn thành thử thách đem lại lợi ích gì cho nó?" Vu Tử Triết cũng không hề vừa lòng đối với tình huống này.

"Chậc." Kiều Nguyên bực bội mà nhăn mày, bọn họ đến đối phương là thứ gì cũng không biết, trí nhớ đã mất nên cũng hoàn toàn không rõ rằng đối phương có nói dối hay không. Loại tình huống này quả thực không hề khả quan.

"Này quá đồ phá hoại, tôi thật cảm thấy chúng ta giống một đám chuột bạch bị người đùa bỡn ở lòng bàn tay." Anh cười nhạo một tiếng.

Anh vừa dứt lời, không gian trắng bóng đột nhiên xảy ra biến hóa. Vách tường màu trắng mau chóng tối đi, trọng lực nháy mắt biến mất.

Bốn người trợn tròn mắt phát hiện, chính mình đột nhiên lơ lửng giữa không trung. Khối lập phương cũng không phải là đang đổi màu, mà là bắt đầu biến mất.

Chờ đến khi vách tường trắng biến mất gần hết, bốn người liền phát hiện họ đã xuất hiện ở một cái nơi kỳ quái. Dường như đây là bên trong một căn phòng, nhưng nơi này có vẻ đã trải qua một trận hoả hoạn nghiêm trọng, dấu vết bị thiêu đốt trải rộng.

Từ vách tường đến trần nhà đều là một mảnh đen nhánh, giấy dán tường cháy khô rơi trên mặt đất, có vẻ thời gian xảy ra tai nạn đã lâu, mặt đất phủ một tầng tro tàn gồ ghề.

Nội thất bày biện bên trong vẫn còn có thể nhìn ra hình dạng: một bộ bàn ghế cùng chiếc giường đơn giản, tất cả đều đã bị cháy đen.

Căn phòng xực mùi hôi thối, ghê tởm vô cùng.

Cảm giác chân không biến mất, mấy người đột nhiên bị trọng lực hút xuống mặt đất thiếu chút thì té ngã, lảo đảo vài cái mới đứng vững.

La Ký Tuyết khẩn trương mà quan sát bốn phía, một bên nói: "Đây là chỗ nào? Ơ? Cái gì đây!?"

Trước mặt cô đột ngột mà xuất hiện một mảnh giấy, mà trước mặt ba người khác cũng tương tự, đồng thời hiện ra một tờ giấy lơ lửng.

Kiều Nguyên cầm lấy tờ giấy, phát hiện trên mặt giấy viết đầy chữ.

"Thế giới thứ nhất: Cô nhi viện lệ quỷ. Yêu cầu sinh tồn: Thoát khỏi phế tích hoả hoạn cô nhi viện, bên trong cô nhi viện có rất lệ quỷ lang thang, hãy thanh tẩy cho chúng, số lệ quỷ được siêu thoát dưới 20 không thể rời khỏi, trò chơi thất bại."

Anh chậm rãi đọc dòng chữ thành lời.

Vu Tử Triết cũng cầm lấy tờ giấy, nói: "Mặt sau còn có chữ viết. Điều kiệu qua cửa: Tìm được chân tướng của vụ cháy cô nhi viện cùng hung thủ phóng hoả."

Diêu Hướng Minh cùng La Ký Tuyết tự nhiên cũng thấy rõ nội dung trên tờ giấy, bọn họ tay cầm tờ giấy im lặng hồi lâu.

"Cho nên nơi này một cô nhi viện sao? Đúng là bối cảnh xứng đáng đẳng cấp phim Hollywood, còn có lệ quỷ nữa......" La Ký Tuyết nói.

Kiều Nguyên nhìn thoáng qua ánh trăng xuyên vào từ khung cửa sổ rách nát, gấp tờ giấy lại rồi nhét vào trong túi. Sau đó anh dạo một vòng quanh căn phòng, bẻ từ trên khung giường xuống một thanh sắt bén nhọn.

Những người khác thấy thế cũng nhanh nhẹn noi theo, ở trong phòng tìm kiếm vũ khí cầm tay.

Không biết có phải do âm thanh Kiều Nguyên bẻ thanh sắt quá lớn hay không, bên ngoài có thứ gì đó đột nhiên bị kinh động. Bốn người nghe thấy từ phía cửa truyền đến một tiếng gào rú chói tai, ngay sau đó cánh cửa liền bị đập một cách thô bạo, vụn gỗ văng tứ tung.

Cả bốn người khiếp sợ, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Giây tiếp theo, rách nát cửa gỗ mục nát bị thứ kia đẩy bật tung. Một bóng đen cao chừng một mét nhanh như cắt vọt vào, thét chói tai nhào về phía La Ký Tuyết.

Kiều Nguyên thấy rõ đó là một đứa trẻ đã bị lửa thiêu đến biến dạng, cả người máu thịt be bét lại tản ra mùi thôi thối ghê tởm, thịt cùng da trên mặt dính thành từng khối, cái miệng đã bị hủy hoại để lộ hàm răng sắc nhọn.

Nó đã hoàn toàn không phải người sống, không có kẻ nào bị cháy thành dạng này mà vẫn chưa chết.

Không hề nghi ngờ, thứ này chính là lệ quỷ theo như lời viết trên tờ giấy.

"Chạy mau!" Kiều Nguyên lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng mà La Ký Tuyết hoảng sợ chôn chân tại chỗ chỉ là vẻ mặt hoảng sợ mà đứng ở tại chỗ, nhìn dáng vẻ thì dường như sự việc xảy ra đột ngột khiến cô trực tiếp ngây dại.

Tiểu quỷ đáng sợ cười ré lên, móng vuốt xoè rộng. Bàn tay của nó nhìn như ngắn nhỏ, nhưng móng tay lại dài đến gần mười centimet, bén nhọn đến đáng sợ.

Lại để ý đến lúc trước khi bị con quỷ nhỏ tông vào, ván cửa cũng bị móng vuốt này cào một chút, từ lành lặn đã thành hỏng nặng.

La Ký Tuyết thét toáng lên. Nhưng ngay khoảnh khắc sắp bị tiểu quỷ bắt được, cô bắt được con dao phẫu thuật, hoảng hốt khua khoắng về phía trước, tình cờ cắt một vết lên cánh tay của con quỷ.

Dao phẫu thuật đâm sâu vào lớp da thịt cháy xém, tiểu quỷ kia đại khái vẫn còn cảm giác đau đớn, rú lên thảm thiết mà té nhào trên mặt đất.

Nó phẫn nộ mà quay đầu, đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn thẳng vào La Ký Tuyết đang run rẩy, chuẩn bị nhảy dựng lên tiếp tục tấn công.

Nhưng nó còn chưa có cơ hội nhảy lên, bên cạnh liền truyền đến một tiếng gầm lớn. Một cái bàn cháy đen từ trên trời giáng xuống, nặng nề mà nện ở trên người tiểu quỷ.

Hoá ra Diêu Hướng Minh đã trực tiếp vớ lấy cái bàn trong phòng, vọt qua chỗ tiểu quỷ đang không ngừng rít gào trên mặt đất, giơ cái bàn lên dứt khoát đập xuống.

Tiểu quỷ kêu một tiếng thảm thiết, bị cái bàn trực tiếp đè ở trên mặt đất. Từ bên cạnh bàn còn có thể thấy nó vươn móng vuốt, không ngừng múa may, có vẻ là đang giãy giụa, từng tiếng thét chói tai làm đầu người đau như búa bổ.

"Mau giải quyết nó! Âm thanh lớn quá!" Kiều Nguyên giục.

Diêu Hướng Minh nghe xong lời này, cánh tay gồng sức, sắc mặt dữ tợn, liền một lúc đem cái bàn giơ lên rồi nhanh chóng nện xuống, như thế lặp lại vài lần.

Cái bàn dưới thủ hạ của cậu chia năm xẻ bảy, mãi đến cú đập thứ mười hai, tiểu quỷ mới ngưng rền rĩ.

Mọi người nhìn những vụn gỗ cùng mảnh thịt vụn của tiểu quỷ hỗn tạp trên mặt đất, hào hứng tỏ vẻ bái phục mà nhìn về phía Diêu Hướng Minh.

"Anh em, đúng là người xứng với tên." Kiều Nguyên vỗ tay bôm bốp.

Diêu Hướng Minh ngượng ngùng nở nụ cười, vẻ mặt ngây ngô thoạt nhìn còn rất đáng yêu. Nếu không phải cậu vẫn cầm cái chân bàn trong tay , chẳng ai lại nghĩ cậu vừa làm ra một việc hung tàn như vậy.

Vu Tử Triết tiến đến trước xác chết của lệ quỷ, quan sát trong chốc lát rồi nói: "Tôi đoán mấy thứ này sẽ bị âm thanh thu hút, hơn nữa muốn đánh chết cũng không quá khó. Tốc độ của nó rất nhanh, thích hợp để đánh lén."

"Thứ này quá dọa người! Tôi vừa mới phản ứng chậm một chút, móng vuốt của nó rất sắc, nếu bị bắt được có khi tôi không còn có thể đứng ở chỗ này nữa." La Ký Tuyết lòng còn sợ hãi, chân nhũn ra như bún, giọng của cô lạc cả đi: "Tại sao chúng ta bị ném đến nơi quỷ quái này cơ chứ! Có thể từ bỏ thực hiện cái nguyện vọng quái quỷ kia không, để tôi còn trở về......"

Kiều Nguyên áp sát vào vách tường, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nghiêm túc nói: "Có thể trở về hay không thì khó nói, nhưng cứ chần chờ thì rất có thể chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể trở về. Ngoài kia có cái gì đó đang tiến lại gần, chúng ta phải đi ra ngoài, tránh bị tập kích bên trong này."

Vu Tử Triết đứng sát bên sườn anh, thật cẩn thận hướng ra phía ngoài quan sát, nói: "Tôi thấy ít nhất ba con quỷ đang mò về phía này."

Từ vị trí tầm nhìn của hắn có thể thấy ba cái bóng màu đen lảo đảo lắc lư tiến lại gần. Tuy nhiên tốc độ còn khá chậm chạp, không hoàn toàn bị kích động. Một khi bị kinh động mà nói, tốc độ phải tham khảo nhóc con vừa rồi.

Một con lệ quỷ bốn người bọn họ còn có thể hợp tác đối phó, nhưng tận ba con lại có chút phiền phức.

Nếu ở chỗ này bị thương sẽ lập tức rơi vào thế bị động, hiện giờ mới chỉ là khởi đầu, về sau không biết sẽ mất bao lâu.

Kiều Nguyên dán sát vào tường, nhìn Diêu Hướng Minh cùng La Ký Tuyết nói: "Hai người muốn cùng nhau đi hay tự mình ở lại đây? Tóm lại an toàn của bản thân sẽ do chính mình phụ trách."

Diêu Hướng Minh vội vã nói: "Chắc chắn là đi cùng nhau rồi, theo kịch bản phim kinh dị, tách ra chính là tìm chết a."

La Ký Tuyết sau khi hồi phục tinh thần từ cơn hoảng loạn cũng hít sâu một hơi, gật gật đầu, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn hết sức kiên cường.

Bên ngoài căn phòng là hành lang đen như mực, chỉ có thể nương vào ánh trăng soi chiếu nhìn thấy những hình khối mơ hồ. Hành lang có rất nhiều phòng, phân bố đều nhau chằn chặn.

"Chúng đi rồi." Kiều Nguyên hít sâu một hơi, nắm chặt thanh sắt trong tay, nhanh chóng ra khỏi phòng. Ba người còn lại thủ trong tay vũ khí có thể miễn cưỡng phòng thân, bám sát phía sau.

Trên hành lang đen như nũ hút, cũng an tĩnh dị thường. Mọi người đều sợ gây chú ý thu hút lệ quỷ nên mò mẫm cẩn thận đi trong bóng đêm.

"Tối quá, không thể cứ đi mà không có đích đến như vậy được." Vu Tử Triết cảm giác mình vừa dẫm phải thứ gì đó vừa nhão nhoét lại dinh dính. Cúi đầu vừa vặn thấy thứ dưới chân, hình như là một khối thi thể hư thối.

Hắn kêu khẽ một tiếng, vội vàng chạy vòng qua.

"Đúng thế, chúng ta nên đi đâu đây?" La Ký Tuyết phát hiện hành động củaVu Tử Triết, cũng cúi đầu nhìn thoáng qua, tức khắc cực kỳ ghét bỏ mà nhanh chóng nhảy ra xa.

"Đi tìm WC được không? Tôi thật sự sắp nhịn không được nữa rồi, chết tiệt tôi dẫm phải cái gì thế!?" Cuối cùng Diêu Hướng Minh cũng bị bất ngờ, bất cẩn kêu thành tiếng.

Ba người còn lại tức khắc quay đầu nhìn cậu ta chằm chằm, đồng loạt thủ thế.

Nhưng không ai nói gì, họ đều đứng yên như phỗng tại chỗ.

Diêu Hướng Minh nhìn ba người quay đầu gắt gao nhìn chằm chằmmình, có chút khó hiểu, hỏi: "Làm sao vậy?"

La Ký Tuyết giọng nói run rẩy, chỉ về phía sau lưng cậu: "Con...... Con quỷ vừa nãy bị anh đập chết...... Hình như vừa sống lại."

Diêu Hướng Minh cả kinh, đột nhiên quay đầu, nhìn về căn phòng bọn họ vừa mới ra khỏi. Nơi đó, một cái tiểu quỷ duỗi tay đặt trên khung cửa, lẳng lặng mà nhìn đám người.

Thân thể nó có chút tàn tạ, bộ dáng như vừa mới bị dính thành một cục. Hơn nữa có vẻ những thứ dính trên người nó là rác do lăn lộn dưới mặt đất mà bám lên, bởi vì trên người nó dán toán loạn đầy vụn gỗ, thậm chí còn có vài khúc gỗ mục lòi ra từ bắp thịt.

Chỉ nhìn qua thôi cũng thấy ghê tởm cực độ.

Mà lệ quỷ "Chết đi sống lại" này lại trừng to đôi mắt đỏ quạch, bất ngờ cái há miệng như bồn máu gào một tiếng, một lần nữa múa may móng vuốt vọt đến phía bốn người.

Mà ba con lệ quỷ ở bên hành lang khác có vẻ cũng nghe được động tĩnh bên này, đột nhiên tăng tốc phi lại gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro