Chương 1: Sáng quắc rực rỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thành Mạnh Giang, không ai là người nhiều tiền hơn Triệu lão gia, cũng không ai xui xẻo hơn ông.

Triệu gia phú giáp một phương, ở trong thành này rất có uy vọng. Triệu lão gia sinh ra trong gia đình giàu có, bây giờ đã gần 50 tuổi, thật sự chưa từng gặp phải chuyện gì không hài lòng, gần đây lại mặt mày ủ rũ. 

Việc này phải nói đến từ nửa tháng trước.

Triệu lão gia đời này yêu nhất những đồ vật có sự khác biệt, một là hoàng kim, hai là mỹ nhân. Trong thành này, hoàng kim nhiều nhất là Triệu lão gia gia nhưng mỹ nhân nhiều nhất lại là Hồ Ngọc Các. Có người yêu thích nghe người ta nói sách, sẽ đến nơi múa diễn kịch, có người yêu thích nghe ca múa, sẽ đi phường ca múa vui mừng. Mà Hồ Ngọc Các này chính là phường ca vũ sang trọng nhất trong thành.

Trong tên Hồ Ngọc Các có một chữ "Hồ", mà đặc sắc nhất cũng chính là chữ "Hồ" này. Mạnh Giang là một vùng phía đông nam, cách Tây Vực rất xa, trên đường rất khó nhìn thấy một người Hồ. Nhưng bên trong Hồ Ngọc Các, ngoại trừ những đào kép vũ cơ mua vui người Hán, có khi còn có khi là mỹ nhân người Hồ. Ca múa của Tây Vực so với ở Trung Nguyên có rất nhiều điểm bất đồng, người dân thành thị đều yêu cái mới mẻ, Hồ Ngọc Các tự nhiên là trở nên phát đạt, đến lúc sau chỉ người có chút thân phận mới được đi vào đó.

Với thân phận của Triệu lão gia, ngược lại là đầy đủ để đi vào Hồ Ngọc Các. Hắn đi vào trong đó, chính là đi tán hoàng kim, nghe khúc xem múa uống rượu, cao hứng liền thưởng. Hào phóng như vậy, người trong Hồ Ngọc Các đương nhiên là nhìn thấy hắn liền rất vui mừng.

Ngày ấy, Triệu lão gia đang ngồi trên lô ghế có vị trí tốt nhất trên lầu nghe nhạc xem vũ cơ người Hồ múa chợt bị một vũ cơ bên cạnh chợt lóe lên một vệt hồng ảnh câu đến dời đi ánh mắt.

"Đó là bóng lưng của một mỹ nhân" Triệu lão gia dùng đôi mắt đã duyệt qua vô số mỹ nhân đánh giá, chỉ bằng một cái bóng lưng này, người này nên là một mỹ nhân. Mái tóc dài hơi cuộn cúi xuống bên hông, đồ trang sức bảo thạch xuất phát từ bên trong, ba ngàn sợi tóc đen tỏa ra ánh sáng lung linh, lắc lư qua lại đến hoa mắt.

Vũ cơ người Hồ Triệu lão gia nhìn nhiều lắm rồi, chỉ có người này là đặc biệt nhất, tư thái khí chất như vậy, nhất định là một tuyệt sắc. Đúng như dự đoán, mỹ nhân kia xoay người lại, khuôn mặt nàng lại càng kinh diễm, đặc biệt là bông hoa hồng màu đỏ rực như lửa giữa hai chân mày, đầy xinh đẹp và mê hoặc.

Đương nhiên cũng chỉ có Triệu lão gia cảm thấy được mỹ nhân xinh đẹp mê hoặc tỏa sáng rực rỡ động nhân. Người ta rõ ràng nghiêm mặt, ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo, nhìn ai cũng như đang nhìn thấy một con ruồi đầy chán ghét. Triệu lão gia rốt cuộc là lớn tuổi rồi, có hơi hoa mắt, nếu như hắn ở dưới lầu 1, nhìn mỹ nhân kia gần một chút, chắc chắn sẽ không gọi người hầu bên trong các đến, đồng thời chỉ vào mỹ nhân nói với người hầu:" Kêu người mới tới kia lên đây"

Người hầu vừa nhìn người hắn chỉ, sửng sốt một chút khổ sở nói: "Triệu lão gia.... vị này...."

Thấy hắn do dự, tên chó săn bên người Triệu lão gia lại là người đầu tiên không nhịn được, mắng:" Còn không mau đi! Làm chậm trễ việc của lão gia ta, lão đại nhà người cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu."

Tên người hầu vẫn là không dám đắc tội với Triệu lão gia, chạy xuống lầu nhanh như một làn khói. Triệu lão gia thấy hắn xuất hiện trước mặt mỹ nhân, cùng mỹ nhân nói vài câu, sau đó, mỹ nhân kia liền đi theo lên lầu.

Mãi đến tận khi mỹ nhân kia đứng ngay trước mắt, Triệu lão gia mới phát hiện, người này là một nam nhân. Triệu lão gia dù có đứng lên, cũng chỉ cao đến vai người này nói gì bây giờ hắn đang ngồi, quả thật phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.  Mà chính hộ viện bên cạnh hắn cũng lùn hơn người ta nửa cái đầu. Nữ nhân căn bản là không có ai có vóc dáng cao như vậy.

Đối phương mặc chính là trang phục  dị tộc, nửa người trên vóc dáng đẹp đẽ như ẩn như hiện dưới lớp vải, dù nhìn như thế nào cũng không giống một nữ tử. Chỉ là bởi vì phát triển đến cực điểm mới khiến cho hắn nhìn lại có chút tinh tế, chỉ nhìn bóng lưng ấy khiến Triệu lão gia liền hiểu lầm.

Triệu lão gia mắt chữ A miệng chữ O không biết làm như thế nào cho phải. Cơ mà, tuy rằng nghĩ sai giới tính, Triệu lão gia vẫn rất có mắt nhìn mỹ nhân. Người này tuy rằng là nam nhân nhưng quả thật là một mỹ nhân. Gương mặt kia có đường nét thâm thúy của người ngoại tộc mà so với người Hồ lại có vài phần nhu hòa hơn. Một đôi mắt hơi nheo lại, nhỏ dài mà có vài tia giảo hoạt, bên trong đôi mắt ấy không phải là màu lục bích hay thanh lam mà lại là con người màu nâu giống người Hán. Xem ra người này không phải thuần huyết người Hồ, đại khái cũng có chút huyết thống người Hán.

Màu da hắn trắng nõn, càng nổi bật lên bông hoa hồng như hỏa diễm giữa đôi chân mày kia, hồng y trên người tựa như lá phong đỏ.

Mỹ nhân kia khóe miệng mang theo vài phần ý cười, từ trên cao nhìn xuống hắn nói: "Nghe nói ngươi là người giàu nhất trong thành này?"

Người trong Hồ Ngọc Các này làm gì có ai dám nói như vậy với Triệu lão gia, cứ coi như là mới tới cũng không nên không hiểu quy củ như vậy. Nếu như đổi lại là ngày xưa, có người nói chuyện như vậy với Triệu lão gia đại khái đã bị đá ra ngoài từ sớm rồi. Mà lúc này, xem dáng vẻ khổ sở của người hầu Hồ Ngọc Các hai bên trái phải, chỉ sợ là mỹ nhân người Hồ này cũng có lai lịch lớn.

Triệu lão gia nhíu mày, không hiểu mỹ nhân này hỏi chuyện này làm gì. 

Sau một khắc, trước mắt Triệu lão gia kim quang lóe lên, chỉ thấy một loan đao nhỏ kề trên cổ mình. Người cầm chuôi đao kia chính là hồng y mỹ nhân trước mặt.

Mọi người kinh ngạc thốt lên, hộ viện không dám tiến lên, người hầu kia cũng nhất thời quên mất việc gọi người. 

"Nếu ngươi là người giàu nhất trong thành vậy không bằng cho ta mượn điểm vàng Hoa Hoa đi." Mỹ nhân nở nụ cười, ngọn lửa giữa chân mày càng làm cho khuôn mặt hắn sáng rực rỡ, chỉ là trong  lúc hắn cười lại khiến cho người khác lạnh sống lưng bởi một thân sát khí.

Hắn nhẹ nhàng giật giật chuôi đao, thanh đao đưa về phía trước mấy phần. Triệu lão gia sợ đến nỗi thiếu chút nữa ngất đi, ấp úng nói: " Đừng... đừng... có chuyện gì nói cho rõ ràng."

Sau đó, trước mắt liền lóe lên kim quang, mỹ nhân đem loan đao thu về. Hộ viện kia thấy lưỡi đao trên cổ lão gia nhà mình thu lại mới dám động. Đang muốn tiến lên lại bị người hầu kéo lại, vừa quay đầu lại chỉ thấy người hầu kia sắc mặt hoang mang, vội vàng nói:"Đừng... Hắn là..."

Mỹ nhân cười nhẹ  một tiếng, thoáng nhìn về hướng người hầu kia, khiến hắn sợ đến nỗi nghẹn lại những từ muốn nói ra khỏi miệng.

"Ta tên... Sở Yến."

Nếu Triệu lão gia là người giang hồ, nhất định sẽ biết đến cái tên này.

Bắt đầu từ ba tháng trước, Sở Yến lợi dụng thân phận thiếu cung chủ Hoán Hỏa Cung Tây Vực khiêu chiến với cao thủ võ lâm Trung Nguyên. Người có thể nhận chiến thư cũng rất ít, dù sao ở Trung Nguyên dường như không có ai biết được danh tiếng của Sở Yến Hoán Hảo Cung, mà người hắn khiêu chiến cũng đều là cao thủ cao cấp nhất, nào có lòng dạ rảnh rỗi để để ý đến hắn. 

Tuy nhiên vẫn có ba người nhận chiến thư.

Ước chiến trưởng lão Lăng Vân kiếm phái , thắng.

Ước chiến đại đệ tử Huyết Đao môn, thắng.

Ước chiến thiên cơ đường chủ Thất Tinh phái, thắng.

Ba người này đều là những nhân vật có máu mặt trong chốn võ lâm, lại đều thua thủ hạ Sở Yến. Liên tiếp khiêu chiến thắng lợi khiến người trong võ lâm không thể không chú ý đến thiếu cung chủ Hoán Hỏa Cung này.

Những người sau đó nhận chiến thư của hắn cũng đều thất bại.

Danh tiếng của Sở Yến và Hoán Hỏa Cung liền như vậy truyền ra khắp võ lâm Trung Nguyên. Mọi người đều nói, Sở Yến thế tới hung hăng, đối với võ lâm Trung Nguyên chắc là có mưu đồ.

Sự thực cũng đúng là như thế, Sở Yến chính là muốn đánh tới khi làm chủ võ lâm Trung Nguyên. Hắn khiêu chiến các cao thủ Trung Nguyên, dương danh lập uy, mấy tháng liền khiến danh hào Hoán Hỏa Cung trở nên vang dội. Bây giờ thậm chí bắt đầu còn có người đi tới Tây Vực, muốn bái nhập Hoán Hảo Cung  

Hắn kiêu ngạo lớn lối như vậy, võ lâm Trung Nguyên không thể nhịn được đều mong mỏi có người có thể ra tay giáo huấn một chút tên dị tộc không biết trời cao đất rộng này. Nhưng người biết nội tình lại không dò đến đó, đều đối với hắn khá là kiêng kỵ, không người nào dám dễ dàng đứng ra.

Còn nếu thất bại, sẽ khiến tinh thần võ lâm Trung Nguyên chịu đả kích...

Sở Yên hạ chiến thư, tự nhiên lại bắt đầu không ai dám nhận.

Nhưng hắn vẫn ở chỗ cũ ước chiến, lần này, hắn chuyển hướng ánh mắt về phía Đại sư huynh Ẩn Sơn thư viện đời này, Liễu Uyên. Mười mấy ngày trước thả ra tin tức muốn ước chiến với Liễu Uyên.

Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ võ lâm đều ồ lên.

Thanh Giang Phù Ngọc nguyệt như tuyết, mù sương Liễu Tĩnh Thủy như bình.

Câu này ý nói người trẻ tuổi trong võ lâm, cực kỳ kiệt xuất có ba người. Vế trước nói đến một đôi tỷ đệ của danh môn đệ nhất y thật võ lâm Hạnh Hoa am, Giang Phù Nguyệt và Giang Phù Ngọc. Vế sau chính là nói đến Liễu gia Tam công tử, tên Uyên, tự Tĩnh Thủy.

Lam Khê Liễu thị là một trong số các thế gia lớn ở võ lâm Trung Nguyên, trăm năm tích lũy, thực lực hùng hậu. Trong số những người con của Liễu lão gia, lão tam Liễu Tĩnh Thủy tư chất tốt nhất, trước công pháp của gia tộc liền đi vào Ẩn Sơn thư viện tu tập, tất nhiên không thể khinh thường. Vậy mà tuổi đời mới hai mươi đã trở thành giáo viên của thư viện, đi theo Tế Tửu Ẩn Sơn thư viện , ty nghiệp chân truyền. Có người nói hắn chính là Tế Tửu đời tiếp theo.

Tế Tửu thư viện tương đương với chưởng môn nhân của một môn phái, một người ứng cử chức chưởng môn của đại môn phái võ lâm, thực lục chắc chắn sẽ không yếu.

Ngoại trừ võ công, danh vọng của Liễu Tĩnh Thủy tại võ lâm Trung nguyên cũng cực kỳ cao. CHỉ cần nhìn người theo đuổi hắn liền có thể thấy rõ một hai.

Võ công sư môn Ẩn Sơn thư viện của Liễu Tĩnh Thủy lấy kiếm thuật để phát triển nhưng thân là đệ tử của Ẩn Sơn thư viện, hắn lại sử dụng đao.

Dùng đao nhưng tâm pháp lại là kiếm thuật.

Kiếm chính là quân tử, đao chính là phách giả, hai loại vũ khí bất đồng lại bị hắn dung hợp làm một. Hắn và đao trong tay hắn đều giống nhau, vừa có khí chất quân tử lại mang dáng dấp phách giả.

Thiếu niên trên giang hồ cực kỳ quý mến hắn, thậm chí có người còn quăng kiếm không cần, học hắn dùng đao. Ngay cả việc hắn mặc áo trắng, quanh năm ôm lấy Điêu Cừu đều phải học theo.

Bên trong thư viện Ẩn Sơn đời này, Liễu Tĩnh Thủy có trình độ võ công cao nhất, cũng khá có danh vọng. So với những người ước chiến trước kia, Liễu Tĩnh Thủy càng trẻ tuổi, nổi tiếng và còn mạnh hơn.

Nếu như Sở Yến thắng Liễu Tĩnh Thủy, danh vọng của hắn sẽ có cơ hội tăng vọt. Mà Liễu Tĩnh Thủy nào có thể thắng dễ dàng như vậy. Người người đều nói Sở Yến không biết tự lượng sức mình, lúc trước ước chiến với những người tài ba ở các đại môn phái Trung Nguyên nhưng hắn chưa từng bại trận. Bọn họ nói Sở Yên không biết tự lượng sức mình đồng thời trong lòng cũng cực kỳ thấp thỏm, bọn họ sợ Liễu Tĩnh Thủy cũng sẽ thua.

Nếu Liễu Tĩnh Thủy cũng thua, vậy bộ mặt của võ lâm Trung Nguyên sẽ đặt ở đâu?

Đáng tiếc, Triệu lão gia cũng không biết điều đó, càng không biết mỹ nhân trước mặt này lại là một người có võ công cao cường mà lòng dạ độc ác.

Ác mộng của Triệu lão gia lại bắt đầu.

Sở Yến giờ khắc này ở thành Mạnh Giang là vì hắn muốn đi tìm Liễu Tĩnh Thủy. Lời muốn ước chiến đã nói ra nhất định sẽ vội vã đi tìm người hạ chiến thư.

Đi về hướng nam thành Mạnh Giang liền tiến vào địa giới của dãy núi cao mười hai đỉnh, trong đó ngọn núi cao nhất - đỉnh Phục Loan Ẩn Hộc đỉnh chính là nơi tọa lạc của Ẩn Sơn thư viện. Liễu Tĩnh Thủy là đại đệ tử của Ẩn Sơn thư viện, Sở Yến dĩ nhiên cần phải đi Ẩn Sơn thư viện tìm người.

Nhưng rất không khéo, Liễu Tĩnh Thủy lại đúng vào lúc này lại đi lên phía Bắc trở về Liễu gia.

Sở Yến vồ hụt, trong lòng buồn bực lại không thể làm gì. Còn một việc càng khiến hắn sốt ruột hơn đó là hắn không có tiền. 

Thiếu chủ Hoán Hỏa Cung xài tiền như nước, vung vàng như vung đất. Đừng mơ tới nữa, tại trong mắt vị cung chủ kia, đứa con này nhất định là đứa con phá của. Hắn từ Tây Vực chạy đến vùng Giang Nam Trung Nguyên đúng là không dễ. Đường sá xa xôi hắn còn mang theo một đống hành lý. Vừa ra khỏi sa mạc liền dùng toàn bộ tiền mua xe ngựa, đi tới chỗ nào mang tới chỗ đó. Hành lý lại ngày càng nhiều bởi vì trên đường đi hắn liền mua thêm một chút đồ yêu thích.

Đi ngang qua kinh đô, nhìn thấy tơ lụa, mua!

Đi ngang qua cái lò trên đất Thục, nhìn thấy đồ sứ, mua!

Về phần vòng tay vàng vòng tay bạc dây chuyền châu báu, mua không biết bao nhiêu hòm, cuối cùng chiếc xe ngựa kia sắp không chứa nổi nữa rồi. Hắn một thân hồng y, cả ngày mang theo mấy chiếc xe ngựa chứa đầy quần áo, đồ trang sức, tư thế rất giống mang theo quà cưới đón dâu.

Kỹ thật, không có tiền, đem bán những thứ này đương nhiên là lựa chọn rất tốt nhưng hắn không nỡ.

Còn tiếp tục như vậy đại khái chỉ có thể đi đánh cướp.

Lúc này có một thổ hào như vậy đưa tới cửa, quả thực là cứu hắn trong tình thế nước sôi lử bỏng.

Triệu lão gia như vậy liền thành một con dê béo, trở thành đối tượng để Sở Yến đánh cướp.

Vô tình khiến chính mình chọc phải một việc phiền toái lớn Triệu lão gia khóc không ra nước mắt, dưới uy hiếp của Sở Yến chỉ có thể dâng lên tiền tiêu cho y. Sở Yến muốn đi tìm Liễu Tĩnh thủy, hắn liền chuẩn bị đầy đủ lộ phí, sai người thăm hỏi chung quanh tung tích của Liễu Tĩnh Thủy.

Trệu lão gia tuổi gần năm mươi còn chưa từng biết phiền não là gì liền bắt đầu buồn khổ.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro