Chương 2: Dùng yên lặng nhìn thế sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu lão gia đã từng nghĩ tới báo quan, mà sau khi hỏi thăm ra Sở Yến là người ra sao, hắn cũng bỏ đi ý niệm này. Báo quan, sợ rằng quan phủ cũng không đánh lại được tên ma đầu này, hắn chỉ có thể tự nhận xui xẻo.Nhưng hắn đến cuối cùng vẫn có một thoáng không cam tâm, bởi vì khoản tiền dùng để tiêu tan tai họa này có chút lớn.

Sở Yến không phải một thân một mình, một mình hắn không thể lo được nhiều đồ như vậy.

Cho nên quý phủ của Triệu lão gia chứa hơn mười mấy người còn có mấy xe ngựa. Nhiều hơn mười mấy cái miệng ăn cơm đối với Triệu lão gia mà nói không coi là chuyện lớn gì nhưng những người này không chỉ ăn cơm thôi. Mấy cái đồ vật trên xe ngựa kia còn đang tăng thêm, mà tất cả đều là lấy từ hầu bao của Triệu lão gia.

Triệu lão gia mỗi lần đi qua mấy chiếc xe ngựa nhìn thấy bên trong kia chất đầy tơ lụa và kim ngân châu báu đều vô cùng đau đớn.

Mấy chiếc chiếm hết cả khoảng sân, nửa tháng này, người trong phủ muốn sau khi ăn xong đi tản bộ cũng không có chỗ mà đi. Cũng may bây giờ đã là mùa đông, bên ngoài trời cũng lạnh, không có nơi để tản bộ cũng không sao, trốn ở trong phòng trốn ở trong phòng so với việc ra ngoài vẫn thoải mái hơn.

Sở Yến giờ khắc này đang nằm nghiêng trên chiếc giường Trương quý phi nhỏ trong phòng , ôm một cái lò sưởi nhỏ vô cùng vui vẻ. Trong nhà của thủ phủ Mạnh Giang thành rất xa hoa, so với Hoán Hỏa Cung cũng chênh lệch không nhiều lắm, nửa tháng này hắn ở đây, cũng coi như thỏa mãn.

Trong phòng đốt hương liệu hun hắn đến có chút mơ mơ màng màng, nhưng hắn cũng không muốn ngủ, chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này ngoài cửa có người nói:" Thiếu cung chủ."

Sở Yến nghe thấy âm thanh, hơi chống đỡ cơ thể dậy, theo động tác của hắn chồng đồ trang sức trên người va chạm phát ra tiếng vang. Hắn chống chân ngồi dậy, hướng ra phía người ở bên ngoài kia nói: "Tiến vào."

Đến khi hắn chấp thuận, người bên ngoài mới đẩy cửa phòng ra tiến vào. Người này là thị vệ Mục Ni của Sở Yến, tóc vàng mắt xanh ngũ quan thâm thúy như là được đao búa tạc ra, đây hoàn toàn là một người Hồ.

Hắn nâng tay phải lên để ở trước ngực, hơi nghiêng mình trước Sở Yến hành lễ nhân tiện nói: "Thiếu cung chủ, giờ khắc này khởi hành đi Lam Khê mất khoảng hai mươi ngày. Theo như bọn họ hỏi thăm được, Liễu Tĩnh Thủy sẽ ở nhà một tháng, sau đó xuôi nam, vừa đi vừa du ngoạn về Ẩn Sơn thư viện. Thời gian trở về mất khoảng hai mươi ba mươi ngày, lộ tình bất định. Chờ chúng ta đến Lam Khê, hắn đại khái cũng đi rồi. Con đường hắn quay về Ẩn Sơn thư viện rất khó tra được, chúng ta sẽ không đuổi kịp. E rằng... Chỉ có thể chờ đợi đến khi hắn trở lại."

"Du ngoạn mất hai mươi ba mươi ngày..." Sở Yến híp mắt một cái, ngón tay nhẹ nhàng chụp lấy đấm tay vịn, "Vậy ít nhất ta phải chờ thêm hai tháng.... Thôi, ở lại nơi này. Bọn họ chẳng phải muốn ăn tết sao, vừa vặn ở lại vui đùa một chút."

Nghe nói người Trung Nguyên ăn tết cực kỳ náo nhiệt, thời gian này vừa vặn đúng lúc, ước chiến vừa đưa ra tạm thời hoãn lại cũng không có gì.

Mục Ni trầm ngâm chốc lát, nói: "Vẫn gửi chiến thư cho dược vương thủ đồ sao?"

Trong dãy núi mười hai đỉnh, ngoài Ẩn Sơn thư viện còn có Dược Vương cốc, Huyền Cơ Môn. Bọn họ không tìm được Liễu Tĩnh Thủy, còn có thể tìm những môn phái này gây phiền phức, dù gì đến đã đến rồi, thế nào cũng phải làm chút chuyện.

"Gửi, đương nhiên muốn gửi rồi." Sở Yến trả lời không chút suy nghĩ, nghĩ thêm một lát lại bồi thêm một câu, "Nếu như thật sự không tìm ra phương pháp vào cốc, điều này cũng dễ nghĩ. Người Dược Vương Cốc tính tình quái lạ, kiêu ngạo quái gở, căn bản không để mắt đến người khác, ta nghĩ cũng sẽ không ứng chiến đâu."

Mục Ni gật gật đầu sau đó đưa tới một cái hộp gỗ nói: "Hôm qua cái vòng tay kim ngân kia vừa mới đưa tới."

 Hai mắt Sở Yến nhất thời tỏa sáng, lập tức trở nên hưng phấn, nhận chiếc hộp liền mở ra xem. Trong đó có một chiếc vòng kim ngân rộng bằng hai đốt ngón tay, hoa văn hoa sen trên đó mạ vàng, nơi hạt sen khảm đá quý màu đỏ. hôm qua ở trong thành, Sở Yến nhất kiến chung tình với chiếc vòng tay này, không chút do dự sai người đi Triệu phủ nói cho Triệu lão gia.

Triệu lão gia còn có thể làm sao được nữa chứ, đối với loại ác bá này hắn chỉ có thể tiếp tục dùng tiền để tránh tai họa. Một tay gia tiền tài, một tay cầu khẩn chỉ mong ông trời mở mắt một chút, khiến người này nhanh chóng đi thôi. Vì vậy, hôm nay người Triệu phủ lại bất đắc dĩ đi mua cái vòng tay này cầm về thượng cung.

"Thật đẹp mắt." Sở Yến cầm chiếc vòng tay tinh tế này đánh giá, quả thật là yêu thích không buông tay, "Đồ trang sức bên này không có phong cách phiền phức hoa lệ như ở Tây Vực nhưng tình cờ thay đổi khẩu vị, cũng không tệ lắm."

Mục Ni và Sở Yến là huynh đệ tốt từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhưng xưa nay không hiểu tâm tư hắn, hoàn toàn không biết hắn vì cái gì mà hưng phấn, chỉ cau mày nói: "Cái này cùng cái trên tay ngươi kia khác nhau ở chỗ nào?"

Không phải cùng là vòng tay kim ngân nạm đá quý đỏ sao, không phải đều giống nhau sao?

"Giống nhau nơi nào vậy? Đây là hoa văn hoa sen mạ vàng, khảm nạm chính là cây lựu hồng." Sở Yến chỉ tay vào hoa văn trên mặt của vòng tay, sau đó liền giơ tay lên, cầm vòng tay trên tay cho Mục Ni xem, "Trên tay ta là hoa văn mặt trời, nạm kim cáp đỏ như máu!"

Giống nhau sao?

Đây là vòng tay màu bạc khảm rubi nha!

Mục Ni so sánh qua lại giữa vòng tay trên cổ tay hắn và vòng tay trong tay hắn, đầu óc mơ hồ.

"Quả thực đàn gảy tai trâu!" Sở Yến nhìn Mục Ni thần sắc nan giải, nói chuyện còn dùng điển tích.

Mục Ni không chỉ không biết được sai lầm của mình, còn tiếp tục nói: "Ngươi thu liễm một chút đi, giáo chủ không ở đây ngươi liền không thành thật, ngươi muốn mang nhiều đồ như vậy về giáo chủ nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Ngươi mỗi ngày mang trên đầu trên cổ trên tay trên chân nhiều đồ như vậy không thấy mệt sao?"

Tây Vực có nhiều kim ngân châu báu, bất kể là nam hay nữ đều sẽ đeo đồ trang sức châu báu, từ đầu đến chân không chỗ nào là không thể điểm thêm trang sức. Chỉ có ngươi không nghĩ tới, không có việc người ta không đeo, đeo càng nhiều càng hoa lệ dễ nhìn.

Sở Yến chính là loại có thể đem tất cả đồ trang sức địa phương mang trên người khắp toàn thân từ trên xuống dưới, hận không thể toàn thân phát sáng, quả thực như một cái hộp trang sức biết đi... Mà không đúng, hộp trang sức có thể không chứa nổi nhiều đồ như vậy, dùng hòm để hình dung hoàn toàn khít khao hơn một ít.

Tuy rằng rất dễ nhìn, nhưng Mục Ni thật sự không thể lý giải được. Hơn nữa là người luyện võ... mang nhiều đồ như vậy cũng quá vướng tay vướng chân đi?

"Ai cần ngươi lo!" Sở Yến giận dữ vỗ giường, ngón tay chỉ ra cửa phòng, dây xích tay loáng cái phát ra một trận tiếng vang lanh lảnh, "Cút ra ngoài!"

Thân là huynh đệ lớn lên từ nhỏ của thiếu cung chủ, Mục Ni bởi vì quan tâm mà nói có phần không vừa vặn. Thân là thị vệ của cung chủ Mục Ni phi thường nghe lời. Thiếu cung chủ lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể nghe lệnh mà cút ra ngoài. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu lui ra ngoài.

Sở Yến phút chốc tỉnh táo, lấy xuống cái vòng tay có hoa văn mặt trời trên tay đeo cái có hoa văn hoa sen đeo lên. 

Bọn họ tiếp tục ở lại Triệu gia, gửi chiến thư đến cao thủ ở mười hai đỉnh núi thế nhưng không một ai ứng chiến... Thật ra hắn cũng không gửi được mấy phong chiến thư đi. Dược Vương cốc diện tích hoa độc cỏ độc nhiều lắm, còn có đủ loại trận pháp cơ quan quỷ dị, không để ý sẽ mất mạng, chiến thư của hắn căn bản là đưa không tới. Huyền Cơ Môn nổi tiếng dùng cơ quan thuật càng không cách nào tới gần. Còn Ẩn Sơn thư viện, đưa qua đưa lại, nhưng đám người kia cả ngày đọc sách tu tập lục nghệ căn bản không coi chiến thư này là chuyện to tát gì cả.

Sở Yến rất muốn gây sự, một lần trực tiếp xông vào tòa núi cao mười hai đỉnh.

Ngay lúc này, người nhà họ Triệu nghe được một tin - Liễu Tĩnh Thủy đi Lam Khê phải quay về còn mang theo hai tỷ đệ Giang gia Giang Phù Nguyệt và Giang Phù Ngọc.

Sở Yến vui mừng khôn xiết, chờ Liễu Tĩnh Thủy vừa về tới Ẩn Sơn thư viện, hắn liền muốn gửi chiến thư, cùng với thiếu niên anh hùng của võ lâm Trung Nguyên này quyết thư hùng! Còn có hai tỷ đệ Giang gia kia, hắn cũng có thể ước chiến! Lập tức đánh bạn "Thanh Giang Phù Ngọc nguyệt như tuyết, mù sương Liễu Tĩnh Thủy như bình", Trung Nguyên võ lâm này, còn ai có thể cản hắn!

Đợi hơn mười ngày,  Liễu Tĩnh Thủy dừng bên hồ Tĩnh Nguyệt phía Bắc thành Mạnh Giang.

Liễu Tĩnh Thủy hàng năm đều sẽ về Lam Khê Liễu gia, thời điểm lại xuôi nam, đều sẽ đi qua mấy địa phương phong cảnh tươi đẹp, chậm rãi trở về. Hồ Tĩnh Nguyệt tại vùng Giang Nam này cũng là một mỹ cảnh nổi danh, hắn ở tại đó dừng lại mấy ngày cũng không có gì kỳ quái. Hơn nữa, hồ Tĩnh nguyệt cách thành Mạnh Giang không xa, ngược lại cũng hợp ý Sở Yến.

Đây chính là một cơ hội tốt.

Triệu lão gia sợ hỏng mất thời điểm, Sở Yến cuối cùng mang theo nhân mã của mình rời khỏi Triệu gia. Sở Yến nửa đường cũng nhận được mấy hòm vàng cha mình đưa đến hoàn toàn tốt bụng mà gửi một chút cho Triệu lão gia, tạ lễ với gia đình hắn ở lại đợi lâu như vậy.

Triệu lão gia bỗng nhiên cảm thấy mình không hề bị xui xẻo nữa, vì tên tiểu ma đầu này cho hắn không thiếu vàng. Do đó hắn lại bắt đầu có chút không nỡ để Sở Yến rời đi.

 Chỉ tốn một ngày, Sở Yến đã đến hồ Tĩnh Nguyệt.

Trên đường đi, hắn đã đem hình ảnh chính mình đánh bại Liễu Tĩnh Thủy không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều không giống nhau. Hắn tìm kiếm bên trong mấy xe đồ vật của mình rất nhiều quần áo trang sức, nghiêm túc suy nghĩ mình nên mặc cái nào, mang cái nào. Hắn lại nghĩ một hồi thời điểm nói chiến thư khá là bạo ngược... Nói chung, hắn chuẩn bị hết sức chu toàn vừa thấy được Liễu Tĩnh thủy điều tất yếu là làm cho hắn bị khí thế của chính mình thu phục!

Sở Yến làm nóng người, phấn khởi không thôi.

Lúc này, Liễu Tĩnh Thủy đang chơi thuyền trên hồ Tĩnh Nguyệt.

Giang Nam một vùng rất ít khi có tuyết, vị trí hồ Tĩnh Nguyệt hơi thiên về phía bắc một ít nên so với nơi khác đến mùa đông sẽ dễ dàng rơi tuyết hơn. Giờ khắc này hồ Tĩnh Nguyệt chính là một mảnh tuyết sắc, bởi vì khí trời lạnh giá, người trong hồ không nhiều, thuyền trên hồ một bàn tay có thể đếm hết được, Liễu Tĩnh Thủy ở trên một chiếc thuyền, sẽ không quá khó tìm.

Sở Yến cũng lên một chiếc thuyền con, đi về hướng giữa hồ.

Sương mù chung quanh tràn ngập, hồ nước cùng núi xa, bạch vân cùng tuyết bay, tất cả đều che đậy một tầng mông lung. Trong trời đất đều là một mảnh trắng xóa, trong hồ chỉ có ngày đông yên tĩnh.

Trong hồ yên tĩnh lại truyền đến vài tiếng đàn.

Đàn, từ xưa đến nay đều là đồ vật văn nhân nhã sĩ yêu thích. Sư môn của Liễu Tĩnh Thủy là Ẩn Sơn thư viện, kiêm cả văn võ, hắn cũng coi như là một văn nhân, cho nên Sở Yên thời điểm nghe thấy tiếng đàn, liền nghĩ ngay đó là hắn.

Tiếng đàn này thật sự là truyền từ chỗ Liễu Tĩnh thủy tới, hắn ngồi bên trong thuyền, dùng chỉ xoa dây đàn tấu một khúc.

Vạn vật yên lặng nhìn đầu tự đắc. Bên trong hồ này yên lặng như tờ, cảnh đã yên lặng, dùng yên lặng nhìn thế càng khiến lòng yên tĩnh cũng cực kỳ hợp với tình hình.

Nhưng mà Sở Yến cũng không hiểu mấy điều này, hắn từ nhỏ lớn lên ở Tây Vực, những thứ đồ Trung Nguyên này hắn biết đến không nhiều, ý trong đó hắn không hiểu rõ. Chỉ cảm thấy tiếng đàn này lúc nhanh lúc chậm, vang vọng tại không gian thủy thiên, dường như chưa bao giờ vang lên quá giống nhau, hắn muốn men theo tiếng đàn đi tìm người đều có chút khó khăn.

Nhưng dù sao hắn cũng là người có võ công, chỉ trong chốc lát đã phân biệt ra hương vị, đi lên một con thuyền cách đó không xa xem. Trên thuyền kia có một nam một nữ, người đánh đàn chính là một bạch y nam nhân, trên người mặc Tuyết Điêu Cừu, không nói một lời chỉ đặt tâm tư lên trên đàn.

Đàn một khúc cuối cùng, dư âm tản đi, vị hoàng sam nữ tử bên cạnh người áo trắng mới nhẹ nhàng cười nói: " Nước lặng soi bóng trời cao (trong bản QT là: Tĩnh Thủy chiếu đại thiên), một khúc đàn thật khiến lòng người thanh thản."

Liễu Tĩnh Thủy ngón tay rời dây cung, khẽ mỉm cười.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro