Chương 25: Cẩm la ngọc y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Yến do dự nửa ngày, mới quyết định đẩy cửa ra,người đưa thuốc lại đến.

Người kia không nhìn thấy Liễu Tĩnh Thủy ở trong phòng, đành phải hướng Sở Yến nói: "Sở thiếu cung chủ, đây là thuốc của Liễu tiên sinh."

Sở Yến dĩ nhiên không chú ý tới có người tiến vào, tiếng bước chân cũng không phát hiện, nghe vậy mới quay đầu lại nhìn, sau đó nói: "Đa tạ, trước tiên để đó đi."

Người kia theo lời đi đến trước án đặt thuốc, liền lùi ra.

Sở Yến thấy hắn rời đi, mới đẩy cửa phòng ngủ ra.

Cánh cửa kia vừa mở, khí vị Ôn Minh Thảo liền phả vào mặt. Đầu hắn nhất thời có mấy phần choáng váng, vội vã lắc mình tiến vào cửa phòng, lập tức đem cửa đóng lại, sau đó lấy lại bình tĩnh, mới xoay người.

Liễu Tĩnh Thủy vốn đã nằm trên giường, trong đầu mờ mịt một mảnh. Thoáng nhìn một màn màu đỏ kia, hắn lại đột nhiên tỉnh táo lại, hơi khép hai mắt hồi phục một chút thanh minh, hơi thở mong manh nói: "Đi ra ngoài..."

Sở Yến lúc này lại không nghe hắn, trực tiếp đi qua mở toàn bộ cửa sổ ra, cho gió lạnh ngoài phòng thổi vào. Khí vị nồng nặc trong phòng tựa hồ lập tức bị gió cuốn đi chút, không còn khiến người đầu trở nên mơ màng.

Ôn Minh Thảo chỉ dùng để giảm đau, hắn nhìn thấy Tiểu Hương cầu trên người Liễu Tĩnh Thủy đã khép lại, vậy y đã chịu đựng qua một trận này. Chỉ là mùi vị Ôn Minh Thảo vẫn còn không tản đi, còn đang ăn mòn thần trí của y.

Sở Yến đi tới trước giường, cúi người đi nhìn người, nhẹ giọng nói: "Còn đau phải không? Hay không đau?"

Liễu Tĩnh Thủy nhìn hắn chốc lát, há miệng, lại không hề nói gì, đôi môi còn dính chút vết máu đều có chút run rẩy. Qua hồi lâu, tựa hồ mới ngưng tụ lại một chút khí lực đến, chậm rãi lắc lắc đầu.

Sở Yến thở một hơi, vẫn là nhẹ giọng nói: "Không đau, ta liền dẫn ngươi đi chỗ khác nghỉ ngơi."

Mùi thơm Ôn Minh Thảo đối với thần trí có tổn hại, hắn không thể để Liễu Tĩnh Thủy luôn ở chỗ có mùi này. Mà mùi này quá nồng nặc, coi như là mở cửa sổ thông gió, một chốc cũng không bay hết, huống chi gió lạnh thấu xương như vậy, Liễu Tĩnh Thủy vốn là sợ lạnh, nào có thể luôn chờ đợi ở đây.

Không thấy Liễu Tĩnh Thủy phản đối, Sở Yến liền tới gần ôm thân thể y,  chạm vào y mới phát giác toàn thân y đều là mồ hôi.

Vài sợi tóc rối bên mai cũng đã mồ hôi ẩm ướt, kề sát ở trên khuôn mặt có vẻ hơi ngổn ngang, trên người quần áo càng là ướt đẫm... Đều là đau, trời lạnh bên trong đau đến toàn thân đổ mồ hôi, giống như ngâm trong nước lạnh, mà nước còn phải là dòng máu...

Nhìn màu đỏ tươi chói mắt trên quần áo y, Sở Yến không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, sợ đến tâm đều nhảy ra. Người tập võ  tình cảnh gì chưa từng thấy, bất quá là một chút máu mà thôi, nhưng hắn lại cảm thấy được máu này so với trước đây đánh đánh giết giết gặp qua còn đáng sợ hơn nhiều.

Sau đó hắn nủa cõng lấy người tiến vào thư phòng, thật may trong thư phòng cũng còn có chiếc giường, có thể cho hắn nằm thoải mái chút. Dàn xếp người xong xuôi, hắn nâng lên chén kia thuốc trên án, âm thanh nhẹ nhàng như trước: "Liễu Tĩnh Thủy, ngươi có thể uống thuốc không?"

Không thấy người trả lời, hắn liền ngồi vào bên cạnh giường, nâng người dậy, múc một muỗng thuốc bón vào miệng y.

Nói thật, Sở thiếu cung chủ từ sinh ra chưa chiếu cố như vậy. Sở Yến âm thầm nghĩ, mình vì y là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, nếu là sau này hỏi người này hàn độc, y lại hung ác liền thật sự không để ý tới y.

Mà Liễu Tĩnh Thủy hiển nhiên cũng là lần thứ nhất suy yếu thành như vậy, uống thuốc cũng còn để người khác bón, không khỏi sửng sốt một chút, mới phối hợp với Sở Yến từng chút  từng chút đem thuốc uống hết.

Sở Yến đem bát không trả về, lại nói: "Y phục của ngươi để ở đâu? Trong phòng ngủ sao?"

Hắn và Liễu Tĩnh Thủy đều là loại người rất chú ý, tự nhiên có chút hiểu ngầm, không cần Liễu Tĩnh Thủy mở miệng, hắn đều biết Liễu Tĩnh Thủy rất muốn thay quần áo khác. Dù sao một bộ quần áo kia của Liễu Tĩnh Thủy tất cả đều là máu cùng mồ hôi, đừng nói là hắn bản thân, Sở Yến nhìn cũng khó chịu...

Liễu Tĩnh Thủy như trước chỉ có thể dùng động tác đáp lại Sở Yến, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Sở Yến liền đứng dậy đi phòng ngủ, từ ngoài cửa sổ gió chui vào hơi lớn, khí vị Ôn Minh Thảo trong phòng ngủ đã bị gió thổi tản ra rất nhiều, trở nên rất nhạt, có chút giống hắn thường ngày ở bên cạnh Liễu Tĩnh Thủy ngửi thấy.

Hắn đi tới trước tủ quần áo, giơ tay kéo ra.

Người trong Ẩn Sơn thư viện đều bạch y. Bạch y một là cao thượng đoan trang, quân tử ôn nhuận; hai là thế nhân bình dân mặc bạch y, bạch y sau khi đọc sách tập văn vào đời giúp dân; ba là mình vẫn là dân thường chi nhận thức, vẫn cần tinh tiến không ngừng, dùng để khiêm tốn.

Liễu Tĩnh Thủy thân là Ẩn Sơn thư viện giáo viên, vì vậy ngày thường cơ hồ liền không mặc đồ gì khác ngoài bạch y. Sở Yến cũng chỉ gặp qua hắn mặc áo trắng, nhưng sau khi hắn mở ra tủ quần áo của Liễu Tĩnh Thủy lại phát hiện bên trong ngoại trừ bạch y còn có chút quần áo màu sắc khác.

Hắn bỗng nhiên có chút hưng phấn.

Liễu Tĩnh Thủy hiện tại hoàn toàn không khí lực nhúc nhích, y phục này phải thay đổi thành cái gì đều là do hắn quyết định. Hiếm thấy có cơ hội, hắn đương nhiên sẽ không lấy một bộ bạch đi ra ngoài, thật ý tứ.

Những y phục này phần lớn là màu sắc thanh đạm nhã trí, không được vài món màu sắc tươi đẹp. Hắn lật rất lâu, cuối cùng bên trong một đống trắng đen thanh lam quần áo tìm được một cái áo khoác màu đỏ.

Hắn yêu thích màu đỏ, cho nên cũng muốn nhìn Liễu Tĩnh Thủy mặc đồ đỏ sắc là dạng gì. Nhưng Liễu Tĩnh Thủy mặc quá tươi đẹp cũng có chút quái lạ... Hắn nghĩ, liền chọn kiện bạch y thêu hoa văn hơi hoa lệ chút, cảm giác xứng lên vẫn được. Bên trong kiện bạch y, hòa tan một chút màu đỏ tươi đẹp.

Sau đó hắn lại thuận tiện lật qua lật lại phối sức của Liễu Tĩnh Thủy, chọn ngọc bội thắt lưng ngọc câu thích hợp, lúc này mới đóng cửa phòng ngủ, trở lại cho y thay quần áo.

Liễu Tĩnh Thủy hồn nhiên không biết mình đã bị người kia xem là đem ra chơi hoá trang du hí ngẫu nhiên, chỉ là đang nhìn quần áo phối sức trong tay hắn đến ngẩn người.

Ừm... Vẫn rất hợp ánh mắt người này, quần áo mình đoan trang tao nhã như vậy đều có thể chỉnh ra cho y một cỗ phong lưu.

Sở Yến kềm chế hưng phấn nhỏ trong lòng mình, giúp đỡ y cởi áo ra tháo thắt lưng.

"Mặc cái này thế nào? Không thích ta đổi cho ngươi." Sở Yến giả ý dò hỏi, giúp đỡ người mở ra thắt lưng, "Không nói lời nào ta coi như ngươi đồng ý."

Liễu Tĩnh Thủy là khí lực cười cũng bị mất, không phải hiện tại khẳng định cười đến đặc biệt bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể "Ừ" một tiếng.

Sở Yến trong lòng mừng thầm, đem cởi xuống thắt lưng để qua một bên, quần áo trên người Liễu Tĩnh Thủy liền mở rộng ra, lộ ra lồng ngực. Vốn là Sở Yến cũng không cảm thấy gì, đều là nam nhân, không có gì phải tránh. Kết quả hiện tại mở quần áo giúp y, hắn lại có chút ngượng ngùng.

Trong lòng hắn thẹn thùng nhanh chóng co lại thành một đoàn, mà trên mặt lại vờ như không để tâm chút nào đến bộ dạng này, không lộ ra vẻ gì tiếp tục động tác, lại không nhịn được lặng lẽ hướng trên thân thể người nhìn nhiều mấy lần. Đêm qua trông thấy hai tay Liễu Tĩnh Thủy, hắn cũng rất muốn nhìn thân thể Liễu Tĩnh Thủy, nhưng chỉ là nghĩ một chút mà thôi, không nghĩ tới nhanh như vậy liền thật sự có cơ hội.

Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, huống hồ Sở Yến vốn là yêu thích theo đuổi mỹ nhân, bây giờ một thân thể như vậy ở trước mắt, cũng không thể trách hắn rớt mất liêm sỉ mà nhìn.

Thân thể y xốc vác rắn chắc, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, mỗi một nơi đường nét vân da đều cực kỳ ưu mỹ, mùi vị tràn đầy thành thục tráng kiện rất rất hút mắt. Mặc dù là chủ nhân của thân thể này hiện tại đang suy yếu nhưng cũng không giảm được nửa phần vẻ đẹp.

Giờ khắc này Liễu Tĩnh Thủy quần áo nửa cởi ra, dựa vào trên giường nhỏ, liền như một mãnh hổ đang nghỉ ngơi, lồng ngực theo y thở dốc hơi phập phồng, càng thu hút ánh mắt người khác.

Sở Yến từ xưa đến nay lần đầu tiên cảm thấy được thay một bộ quần áo giúp người ta lại khó khắn dài dằng dặc như vậy, lỗ tai đều có chút đỏ lên.

Trong đầu ý nghĩ kỳ quái, trên tay đang giúp người thoát quần áo, Liễu Tĩnh Thủy nỗ lực giơ cánh tay lên phối hợp động tác của hắn, cuối cùng cũng cởi xong quần áo. Sau đó hắn liền bắt đầu lau mồ hôi cho y, Liễu Tĩnh Thủy giờ khắc này toàn thân vô lực, cho nên cơ bắp không căng lên, sờ không phải xúc cảm cứng rắn mà trái lại mềm mại, có sự dẻo dai, cảm giác vô cùng tốt. Tay hắn tay cùng thân thể kia chỉ cách một lớp vải bố, tiếp xúc như vậy cảm giác có mấy phần kỳ diệu, càng là làm hắn mặt đỏ tim đập.

Nếu là hiện tại Liễu Tĩnh Thủy hôn mê hoàn hảo, cũng sẽ không khó khăn như vậy nhưng hai người đều vẫn tỉnh táo. Liễu Tĩnh Thủy cũng có chút ngượng ngùng, nhìn về phía ánh mắt Sở Yến lấp loé không yên, tựa hồ khôi phục chút khí lực, hắn tóm lấy khăn mùi soa: "Để ta tự làm..."

Hai cái tay trong lúc vô tình đụng vào làm Sở Yến hơi sửng sốt, mất một lúc mới buông khăn tay ra. Có lẽ là bởi vì trước mặt người khác phơi bày như vậy thực sự không hợp lễ nghi, Liễu Tĩnh Thủy liền có khí lực, mấy lần liền lau mình sạch sẽ, sau đó bắt đầu mặc quần áo vào.

Động tác làm khí vị nhàn nhạt  của Ôn Minh Thảo chậm rãi tràn ngập, bay qua Sở Yến chóp mũi.

Sở Yến lặng lẽ hít sâu một hơi, cầm lấy kiện ngoại bào màu đỏ cho y phủ thêm. Liễu Tĩnh Thủy tựa hồ do dự một chút, thấy thế Sở Yến lập tức mắt mang uy hiếp mà liếc y một cái, y mới phối hợp.

Món hồng ngoại bào đem một chút bệnh trạng của Liễu Tĩnh Thủy đều thổi bay, lập tức cả người tươi cười rạng rỡ, thần thái sáng láng. Hắn ngày thường ăn mặc thanh lịch, hiện tại một thân mặc dù không đến nỗi cầu kỳ hoa lệ, nhưng so với trước vẫn xa hoa hơn rất nhiều, có mấy phần mùi vị thế gia quý công tử. Sở Yến trong lòng cực kỳ thoả mãn, không khỏi bắt đầu tinh tế quan sát.

Liễu Tĩnh Thủy nào chịu được ánh mắt của hắn, cười khổ nói: "Làm sao vậy sao lại nhìn chằm chằm ta?"

Sở Yến cười tủm tỉm nói: "Không nghĩ tới ngươi không mặc đồ trắng cũng rất dễ nhìn."

Nói xong Sở Yến liền xoay người đi lấy phối sức, nhưng cuối cùng là đụng một cái liền để xuống. Hiện tại người ta thay xong quần áo, hắn mới phát giác những phối sức này kỳ thực không cần thiết lấy. Liễu Tĩnh Thủy sau khi độc phát cần nghỉ ngơi, ai lúc nghỉ ngơi muốn mang mấy đồ vật vướng bận này.

Mấy không nghe thấy được mà thở dài, hắn gì cảm giác tiếc nuối. Vừa nhìn phối sức bên cạnh vậy còn không từng động tới tiểu thực điểm tâm ngọt, mới phát giác chính mình có chút đói bụng.

Dậy lâu như vậy cái gì cũng chưa ăn, dằn vặt phút chốc, đồ ăn bày trên bàn còn có mấy phần ấm áp. Sở Yến liền cầm lấy muỗng đũa, ngẩng đầu nhìn Liễu Tĩnh Thủy một cái: "Ngươi mau ngủ đi, ta đói."

"Hả?" Liễu Tĩnh Thủy đang bị hắn khen trong lòng yếu ớt khôn kể, liền vì lời này mà kỳ quái vạn phần. Đói thì ăn chứ, tại sao muốn mình ngủ mới được?

Sở Yến cảm thấy ở trước mặt người này bưng điểm, nhất định muốn tao nhã, không phải vừa nhìn thấy hắn sẽ không đất dung thân. Dù sao người này rất nặng dáng vẻ, làm cái gì đều ung dung thong thả, ăn một bữa cơm đều nhai kỹ nuốt chậm, yên tĩnh đoan trang.

Thế nhưng Sở Yến hiện tại rất đói, chút đồ vật kia cũng nhanh nguội, không thể như Liễu Tĩnh Thủy ăn chậm rãi như vậy. Hơn nữa... y phát hiện mình cũng sẽ không lấy đũa.

Hoán Hỏa Cung thiếu cung chủ đương nhiên là thông minh lanh lợi, chuyện gì đều học được rất nhanh, nhưng hai chiếc đũa này làm thế nào cũng cầm không tốt. Hắn giờ khắc này cầm lấy đôi đũa, nhìn Liễu Tĩnh Thủy, cái gì cũng không giải thích dùng ánh mắt bức bách Liễu Tĩnh Thủy mau mau nghỉ ngơi.

Liễu Tĩnh Thủy vừa nhìn tư thế như cầm đao của hắn, như hiểu được điều gì, hơi di chuyển thân thể, cầm tay người bên cạnh: "Cầm như vậy."

Sau đó tay y liền phủ kín bàn tay hắn, kích thích ngón tay Sở Yến, đem hai chiếc đũa bỏ vào nơi nên để.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro