Chương 26: Gió thổi cỏ lay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Yến muốn tránh y, kết quả vẫn là bị y nhìn thấu. Nhưng mà tức giận trong lòng hắn cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt, thời khắc tay Liễu Tĩnh Thủy  đặt lên, toàn bộ hóa thành nhịp tim đập loạn.

Tay y có chút lạnh lẽo, Sở Yến lại cảm thấy được tay chính mình toả nhiệt. Lòng bàn tay y chai nhẹ cọ lên mu bàn tay Sở Yến, chỉ vừa chạm vào như vậy liền biết thời điểm y cầm đao mạnh mẽ cường tráng ra sao.

Sở Yến hơi cụp mắt, trông thấy bàn tay kia. Động tác làm gân xanh trên mu bàn tay hơi nhô lên, mười khớp xương ngón rõ ràng, sức lực như thạch, đứng thẳng tựa trúc. Mặc dù là tay người tập võ, nhưng cũng không phải là quá thô ráp, nhìn ra được ngày thường rất chú trọng bảo dưỡng, có vài phần cảm giác ôn nhuận. Vừa có thể đánh đàn, có thể cầm đao.

Thời điểm hắn đánh giá bàn tay này, Liễu Tĩnh Thủy giúp hắn lấy đũa sạch, thu tay về. Hắn mới dời ánh mắt, nắm ổn đôi đũa kia.

Sau đó hắn liền nghe Liễu Tĩnh Thủy trầm thấp một tiếng cười.

Sở Yến vừa giận, lại nhớ tới lần trước người này dạy mình cầm đũa, còn cố ý đút cho mình một miếng, càng cảm thấy được sủng đến hoảng loạn, dưới cơn nóng giận hắn gắp một khối điểm tâm: "Lại đây, há mồm."

Miệng bị chặn không tin ngươi còn có thể cười!

Liễu Tĩnh Thủy thoáng sửng sốt, lại thật sự nhẹ nhàng để sát vào, ăn khối điểm tâm nhỏ.

Sở Yến cũng sững sờ, trên mặt khiếp sợ chớp mắt qua đi, vốn là muốn báo mối thù lần trước một đũa, kết quả rồi lại dọa mình. Cực kỳ khắc chế mà hít sâu mấy hơi bình phục tâm tình, hắn hạ tầm mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Nhanh đi ngủ."

Liễu Tĩnh Thủy cười nói: "Ban ngày ban mặt, ngủ chẳng phải là phụ lòng tốt đẹp thời gian."

Sở Yến liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi không đau?"

"Ừm." Liễu Tĩnh Thủy nhàn nhạt nói, "Không đau."

Sở Yến quét mắt qua: "Thật không đau?"

Liễu Tĩnh Thủy ôn thanh nói: "Không đau."

Y như động viên người khác, Sở Yến nghe xong cũng an lòng chút.

"Ngươi đến cùng làm sao..." Sở Yến nhìn y nửa ngày, liền hạ thấp mắt đâm đồ ăn trong bát "Ta thật sự bị... Dọa."

Liễu Tĩnh Thủy chậm rãi thở phào một cái, dựa vào trên giường nhỏ, ánh mắt không biết xuyên thấu qua Sở Yến tìm đến phía nơi nào, thở dài nói: "Sau này sẽ cố gắng không doạ ngươi nữa."

Một tiếng than thở này của y cực kỳ trầm trọng, bên trong phảng phất ẩn giấu tầng tầng tâm sự. Sở Yến biết sau lưng hàn độc có ẩn tình, nghe giọng điệu này, suy nghĩ lung tung một đống lớn. Đáng tiếc Liễu Tĩnh Thủy rốt cuộc không thể mở lòng mà nói việc hàn độc với ai, Sở Yến lại vì y lo lắng, cũng không làm nên chuyện gì.

Người này nguyện ý nói với mình thì tốt rồi. Sở Yến không khỏi len lén liếc y vài lần, nhìn y bộ dáng ẩn nhẫn, có chút... đau lòng.

Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, khí vị Ôn Minh Thảo cực kì nhạt tựa hồ trở nên rõ ràng hơn chút.

Cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ mấy lần.

Liễu Tĩnh Thủy cất cao giọng nói: "Mời vào."

Cửa theo tiếng nói của hắn mà bị mở ra, người đến là Tiết Tử Sơn.

"Liễu tiên sinh... Sở thiếu cung chủ cũng ở đây sao." Tiết Tử Sơn vừa vào cửa, nhìn thấy Liễu Tĩnh Thủy mặc kiện ngoại bào hồng sắc lại ngẩn ra, chợt nghiêm túc hành lễ.

Liễu Tĩnh Thủy ngồi thẳng lên, nói: "Tiết huynh mời ngồi đi, có chuyện gì?"

"Chào Tiết tiên sinh." Sở Yến vừa nhìn Tiết Tử Sơn lại đây, liền rót chén trà.

"Đa tạ thiếu cung chủ." Tiết Tử Sơn ngồi xuống, nói với Liễu Tĩnh Thủy, "Liễu tiên sinh, văn tinh các bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều rắn độc."

Trong ánh mắt Liễu Tĩnh Thủy có một tia âm trầm chợt lóe, như có điều suy nghĩ nói: "Rất nhiều?"

Tiết Tử Sơn hít sâu một hơi: "Rất nhiều, xung quanh văn tinh các đều có, căn bản không có cách nào đi vào..."

Liễu Tĩnh Thủy cau mày nói: "Học sinh đều khỏe chứ?"

Tiết Tử Sơn nói: "Có hai học sinh đi ngang qua bị cắn bị thương, đã cứu được. Rắn độc tuy nhiều nhưng độc tính không mạnh, cũng không phải chuyện lớn gì... Chỉ là việc này nhất định do người làm, bây giờ Nhã Tập tới gần, ta chỉ lo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền muốn tới đây nói với ngươi một tiếng."

"Trước đây thừa dịp Nhã Tập người đến gây chuyện cũng không thiếu." Liễu Tĩnh Thủy gật đầu đứng dậy, "Ta qua xem một chút."

"Ngươi nghỉ ngơi trước đi." Tiết Tử Sơn vi đưa tay ngăn cản hắn đi lộ, "Bị bệnh rồi?"

Tiết Tử Sơn cũng không biết chuyện hàn độc trên người Liễu Tĩnh Thủy, chỉ là thường thấy y uống thuốc, nghĩ rằng thân thể y không tốt dễ dàng nhiễm lạnh. Vừa mới liếc đã thấy bát thuốc chứng cứ kia, liền biết y bị bệnh, bên ngoài trời lạnh đất đông, cũng không cần thiết y phải tự mình đi một chuyến.

Liễu Tĩnh Thủy giả bộ bất đắc dĩ nói: "Mấy ngày trước đây chịu chút lạnh, vẫn luôn không thấy khá hơn."

Tiết Tử Sơn ôn hòa nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai y: "Giao cho ta đi, nghỉ ngơi cho tốt. Nhã Tập vẫn cần ngươi xử lý, những chuyện nhỏ nhặt này không nên suy nghĩ nhiều... Đúng rồi, làm sao ngày hôm nay bỗng nhiên mặc như vậy?"

Liễu Tĩnh Thủy nhìn trên người mình, còn chưa mở miệng, Sở Yến vẫn luôn im lặng ăn đồ ăn nói: "Ta muốn xem."

Lời nói này, thật giống là vì hắn muốn nhìn Liễu Tĩnh Thủy mới đổi như thế. Tiết Tử Sơn vừa nhìn trên bàn bày phối sức không dùng tới, thật tin tưởng không nghi ngờ, dù sao loại phong cách này lại có vài phần mùi vị Sở Yến, tất nhiên là Sở Yến chọn rồi.

Liễu Tĩnh Thủy cười: "Đúng vậy, Sở thiếu cung chủ muốn nhìn."

Sở Yến đắc ý cực kì, ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười, hỏi Tiết Tử Sơn: "Tiết tiên sinh, như thế nào,  nhìn đẹp chứ?"

Tiết Tử Sơn gật đầu nói: "Rất hiếm thấy Liễu tiên sinh mặc thành như vậy, không nghĩ tới ánh mắt thiếu cung chủ độc đáo như vậy, bằng không ta còn không thấy được phong độ thế gia công tử này của Liễu tiên sinh."

Sở Yến trên mặt nụ cười bất biến: "Vẫn luôn mặc cả người trắng, tình cờ cũng thay đổi mà, người trong thư viện đều mặc cả người trắng, có lúc thực sự là không phân biệt được ai với ai."

Liễu Tĩnh Thủy trên mặt có ý cười nhạt, không nói tiếng nào.

Sau đó ba người nói chuyện phiếm hai câu, Tiết Tử Sơn liền đứng lên: "Ta còn có một số việc, xin cáo từ trước."

Nhìn hắn đi ra ngoài, Sở Yến thấy bên ngoài sắc trời sáng ngời, mới kinh ngạc phát hiện đã qua giữa trưa, liền đứng lên, ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Liễu Tĩnh Thủy: "Ta cũng nên đi rồi... Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, nhớ uống thuốc."

"Ừm." Liễu Tĩnh Thủy đem chén trà trong tay để tốt, tiện tay thu thập bát đũa.

Nhưng mà Sở Yến chưa đi được vài bước, liền nghe trong phòng truyền đến một trận động tĩnh. Cảm thấy không đúng, hắn vội vã xoay người lại lắng nghe, chỉ là hắn cái gì cũng chưa nghe thấy liền gặp được mấy con rắn độc thoát ra từ bên trong góc, đang muốn bò vào trong phòng!

Sở Yến kinh hãi, đao khí trong nháy mắt mà ra, nhưng vào lúc này, trong phòng bỗng nhiên truyền ra âm thanh có vẻ tức giận của Liễu Tĩnh Thủy: "Quả nhiên là ngươi!"

Sau đó liền có vài tiếng đánh nhau, vừa vặn trồng lên tiếng vang mấy con rắn bị chém đứt. Sở Yến biết trong phòng còn có một người, trong lòng lo lắng, đang muốn vào phòng giúp đỡ, lại nghe âm thanh nữ tử cười nói: "Liễu tiên sinh, ngươi phải chú ý tu dưỡng cho tốt. Ta nghìn khó vạn khổ tới tìm ngươi, vừa thấy mặt ngươi liền đối với ta như vậy, có còn muốn giải dược hay không?"

Thuốc giải? Sở Yến cứng lại, ngừng thở, không cử động.

Liễu Tĩnh Thủy lạnh lùng nói: "Trên tay Tô cô nương, tựa hồ cũng không có giải dược."

Nữ tử kia cười vài tiếng, nói: "Ta không có giải dược,  giải dược này chúng ta đồng thời giết vật nhỏ kia mới có thể lấy được... Nếu ngươi không muốn động thủ..."

Nàng còn muốn nói điều gì tiếp nhưng Liễu Tĩnh Thủy lại không cho nói.

"Đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau." Liễu Tĩnh Thủy lên tiếng đánh gãy, nhàn nhạt nói, "Ngươi nếu dám thương tổn một người, ta sẽ lấy đầu ngươi treo thưởng."

Y ngữ khí bình thản, lại mang theo một luồng khí đáng kinh sợ, cách một bức tường Sở Yến cũng cảm nhận được sát ý.

Bên trong nữ tử kia  sửng sốt một chút, chốc lát sau mới cười lạnh vài tiếng, cắn răng nghiến lợi nói: "Thực sự là đáng tiếc thấy ngươi là con trai của Liễu gia, muốn trợ giúp ngươi một chút? Vẫn là rất không nghe lời, thích nhất là vướng víu tay chân"

Liễu Tĩnh Thủy chỉ nói: "Nhã Tập sắp tới, kính xin Tô cô nương cân nhắc một chút, chớ gây chuyện... Bằng không, tại hạ sẽ không ngồi xem mà không quản."

Sở Yến chỉ nghe được nữ tử kia hừ một tiếng, cửa sổ đằng sau vang lên vài tiếng, liền không còn động tĩnh.

Sở Yến cụp mắt nhìn mấy con rắn bị chém thành đoạn trên đất còn đang uốn tới éo lui. Nếu là cứ đi như vậy, đợi chút nữa Liễu Tĩnh Thủy nhìn thấy mấy thi thể rắn này, nhất định sẽ biết còn có người ở gần đây. Mình lại mới vừa đi, rất dễ dàng hoài nghi mình.

Mấy con rắn này cùng vết máu cũng xử lý không dễ...

Ghét bỏ nhìn thi thể rắn, hắn cảm thấy có chút buồn nôn... Coi như dễ xử lý, hắn cũng mới không nghĩ xử lý đây.

Hắn đem đao khí nhảy ra, cố ý làm ra vài tiếng động tĩnh, sau đó liền vào cửa, thấy Liễu Tĩnh Thủy cũng đang muốn đi ra ngoài.

Liễu Tĩnh Thủy chính là nghe âm thanh hắn tung khai đao khí, mới ra ngoài liếc mắt nhìn, giờ khắc này nhìn thấy hắn, băng lãnh trong nháy mắt tiêu tan: "Thiếu cung chủ, mới vừa rồi là ngươi sao?"

Sở Yến một bộ nhìn thấy dáng dấp không an tâm của y: "Trên đường ta mới nhìn thấy mấy con rắn, không yên tâm liền tới xem một chút... sao nơi này cũng có... Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi."

Liễu Tĩnh Thủy gật gật đầu: "Ta sẽ cẩn thận, không cần lo lắng."

"Ừm." Sở Yến hướng hắn cười, "Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, ta trở về đây."

Liễu Tĩnh Thủy vẫn gật đầu mỉm cười, nụ cười này hóa thành từ từ thanh phong, nhẹ nhàng đẩy ra. Hai người tầm mắt giao nhau một lúc, Sở Yến liền xoay chuyển thân.

Chính mình nói như vậy, Liễu Tĩnh Thủy sẽ không hoài nghi nữa chứ?

Cất bước đi về nơi ở, dọc theo đường đi Sở Yến đều nghĩ lại đoạn đối thoại vừa mới nghe được.

Bọn họ nói đến thuốc giải, hẳn là giải dược hàn độc trên người Liễu Tĩnh Thủy.

Nghe ý tứ trong lời nói, giải dược lại trong tay người khác, hơn nữa người này bọn họ phải liên thủ mới giết được... Mà xem thái độ Liễu Tĩnh Thủy với nữ tử kia, y căn bản không muốn cùng nữ tử kia làm việc này.

Có giải dược là tốt rồi... tra được người có giải dược là ai, mình nhất định sẽ giúp Liễu Tĩnh Thủy lấy về.

Trở về nơi ở, Sở Yến lập tức gọi Mục Ni: "Mục Ni, ngươi đi thăm dò giúp ta... rắn ở văn tinh các từ đâu mà tới, có phải có quan hệ với một nữ nhân họ Tô hay không?"

Mục Ni sắc mặt hơi động, nói: "Việc này ta có nghe qua, gần văn tinh các bỗng nhiên xuất hiện lượng lớn rắn độc, học sinh trong thư viện đều nói, là Độc Thần Tông lại tới gây chuyện."

"Độc Thần Tông?" Sở Yến lúc này nhớ tới rất nhiều lời đồn liên quan tới Độc Thần Tông, "Đây không phải là tà phái bị xua đuổi đến phía tây nam sao? Nhiều năm trước bị dược vương phá huỷ vài đạo phòng thủ tổng đàn, nguyên khí đại thương, không còn dám gây sóng gió... Đây là muốn tái xuất giang hồ sao?"

Mục Ni nói: "Đàn xuyên Nhã Tập chính là một đại thịnh hội của Trung Nguyên võ lâm, bọn họ muốn tái xuất giang hồ, chọn lúc này cũng đúng. Cụ thể ta sẽ đi điều tra sau... Lạc Tát, các đại môn phái Trung Nguyên võ lâm đều sẽ phái ra tinh anh trong môn đến Nhã Tập luận võ, vừa vặn một lưới bắt hết, dương danh thần giáo chúng ta. Mạc Lý cũng có ý đợi đến thời điểm luận võ tỷ thí cùng cao thủ khắp nơi, ngươi tuyệt đối đừng bị hắn hạ thấp."

Sở Yến nghe hắn nói, không khỏi cười ra tiếng: " 'Một lưới bắt hết' là dùng như vậy sao? Ngược lại mười lăm vừa qua, cũng không có gì chơi đùa, ta sẽ chăm chỉ luyện đao."

Mục Ni gật gật đầu, suy nghĩ hồi lâu, tựa hồ mới quyết định mở miệng: "Lạc Tát... Ta nghe nói, 'Sở cuồng đao' cũng nhận thiệp mời Nhã Tập lần này."

Sở Yến ánh mắt hơi động, ba chữ "Sở cuồng đao" này làm cho hắn run lên hồi lâu. Phút chốc, hắn tựa hồ lại trở về hơn mười năm trước trong sa mạc, rất nhiều ký ức một lần nữa bị mở ra, làm hắn choáng váng suýt đứng không vững.

Sau đó hắn có chút nghẹn ngào nói: "Đến thì đến đi... Nói không chừng, nàng cũng không muốn nhìn thấy ta."

Đôi mắt Sở Yến đều có chút đỏ lên, Mục Ni đột nhiên cảm giác thấy mình lẽ ra không nên lắm lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro