Chương 29: Quang Minh bí bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong Minh Luân đường ngồi đầy người, mà không mấyngười mặc áo trắng của thư viện.

Ông lão râu tóc bạc hết mặc áo trắng ngồi ở giữa Sở Yến chưa từng thấy, mà xem Liễu Tĩnh Thủy đứng một bên một mực cung kính, người này hẳn là một vị lão tiên sinh của Ẩn Sơn thư viện.

Sở Yến nghi hoặc mà nhìn về phía Liễu Tĩnh Thủy, người học sinh mang Sở Yến lại đây cũng chắp tay nói: "Liễu tiên sinh, Sở thiếu cung chủ đã mời tới, học trò xin phép lui xuống."

Liễu Tĩnh Thủy gật gật đầu: "Làm phiền ngươi rồi."

Ánh mắt Sở Yến quét qua hai bên cạnh, thấy những người này sắc mặt đều nghiêm nghị, trong lòng càng có chút bất an. Giang gia hai tỷ đệ cũng ở trong đó, Giang Phù Nguyệt dường như nhận ra được ánh mắt của hắn, mới hướng hắn mỉm cười một chút.

Sau đó Sở Yến đi đến chỗ Liễu Tĩnh Thủy, nói nhỏ: "Đây là đang làm gì vậy?"

"Ngươi ngồi xuống trước đi." Liễu Tĩnh Thủy ôn hòa nở nụ cười, chỉ tay vào ghế tựa bên cạnh mình.

Sở Yến biết đến đây nên là vị trí của Liễu Tĩnh Thủy, do dự một chút mới tới ngồi xuống. Hắn liếc thấy những người kia thoáng nhìn, sau đó liền như là hoàn toàn không muốn để cho người khác nghe thấy mình nói chuyện, cực kỳ nhỏ giọng hỏi: "Làm sao lại nhiều người như vậy?"

Liễu Tĩnh Thủy lộ ra một nụ cười làm người an tâm, đang muốn trả lời lại có một người đi vào Minh Luân đường. Sở Yến nghe tiếng quay đầu lại nhìn, người đó lại là Mạc Lý không khỏi khinh thường cười nhạo một tiếng.

Mạc Lý ngược lại híp mắt cười khẽ, bị người dẫn ngồi xuống, mới nói: "Thiếu chủ cũng ở đây... Không biết Liễu tiên sinh mời ta lại đây là có chuyện gì?"

"Thỉnh hai vị đến đây là mong hai vị hỗ trợ phân biệt một vật." Liễu Tĩnh Thủy chỉ tay một tấm thiệp mời đang bày ra trên bàn, "Có người hạ động trên thiệp mời Nhã Tập khiến thương tổn tới tính mạng người."

Sở Yến nghe vậy lập tức đứng dậy tiến lên một bước, tỉ mỉ kiểm tra thiệp mời kia, mặt mày biến sắc, lông mày dần dần nhíu lên. Liễu Tĩnh Thủy bàng đạo nói: "Loại độc này lúc phát tác làm người toàn thân lúc lạnh lúc nóng, sinh ra ảo giác, mấy ngày sau liền tử vong. Độc này... Thiếu cung chủ có biết không?"

Nghe Liễu Tĩnh Thủy nói vậy, Sở Yến liền cúi sát lại ngửi mùi vị trên thiệp mời, càng kinh hãi hơn. Hắn ngước mắt, vừa vặn đối mặt với đôi mắt không gợn sóng của Liễu Tĩnh Thủy: "Ta biết... Đây là đoạt phách tán của Quang Minh thần giáo ta..."

Đoạt phách tán là loại kịch độc trong giáo, giáo chúng thông thường không thể tiếp xúc, bây giờ người tại trung nguyên mà có thể lấy đoạt phách tán, chỉ có hắn và Mạc Lý. Hạ độc trên thiệp mời hắn chưa từng làm, còn lại cũng chỉ có Mạc Lý, cho nên hắn liền dùng một loại ánh mắt không quá hiền hòa hướng Mạc Lý nhìn lại.

Mạc Lý cảm thấy một trận cảm giác lạnh lẽo, vội hỏi: "Thiếu chủ nhìn ta như vậy là ý gì? Hoài nghi là ta làm hay sao?"

Sở Yến không nói, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Sở Yến vẫn luôn sai Mục Ni giám thị Mạc Lý, xác thực không phát hiện hắn làm qua chuyện như vậy, nhưng thời điểm Mục Ni không nhìn theo sát hắn ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Mạc Lý cười lạnh nói: "Đoạt phách tán chính là bí bảo giáo ta, chỉ có người địa vị cao mới được lấy, ngươi ta đều có địa vị. Ngươi hoài nghi ta, ta cũng có thể hoài nghi ngươi."

"Ta còn chưa nói là ngươi." Sở Yến lạnh lùng nói, "Ngươi có biết người Trung Nguyên có câu 'Giấu đầu lòi đuôi' sao?"

"Hai vị bình tĩnh đừng nóng." Mắt thấy hai người một lời không hợp liền nổi tranh chấp, Liễu Tĩnh Thủy nói, "Thỉnh hai vị lại đây, chẳng qua là muốn xác lai lịch của độc dược cũng không hoài nghi tâm ý của hai vị."

Y vừa dứt lời, liền có một nam nhân trung niên quát lên: "Theo ta thấy, yêu nữ kia từng cùng giáo chủ Tây Vực Phổ Lạc mật giáo cấu kết, đoạt phách tán nhất định là yêu nữ kia gây nên!"

Sở Yến vừa nhìn, chỉ cảm thấy người này có mấy phần quen mặt, sau đó liền nhớ ra đây là Huyết Đao môn Đoạn trưởng lão, hắn cũng từng gặp mấy lần.

Giang Phù Nguyệt vẫn luôn không nói lời nào chợt nói: "Đoạn trưởng lão, Sở tiền bối mặc dù cùng quý phái có chút xích mích, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là minh nguyệt tam kiệt, vì Trung Nguyên võ lâm ta trả giá rất nhiều. Các phái đang ngồi đây năm đó cũng có người không ít chịu ân huệ của nàng, làm sao có thể đối xử như vậy với nàng?"

Nam tử hoàng sam ngồi bên cạnh nàng nhất thời hơi nhướng mày, dường như cảm thấy không thích hợp: "Nguyệt nhi!"

"Mang ơn? Sở Phượng Ca hạ độc hại trưởng lão Huyết Đao môn ta, đây muốn là có quan hệ gì, cái gì mới là thâm cừu đại hận!" Đoạn trưởng lão giận tím mặt, "Vân tiên sinh, Liễu tiên sinh, lần này Nhã Tập cũng không thể lại để cho nàng chạy thoát!"

Sở Yến vừa nghe thấy danh tự kia, nhất thời liền hiểu ra. Sở Phượng Ca vốn có thù oán cùng Huyết Đao môn, hai ngày trước mới vừa đoạt thiệp mời của Huyết Đao môn, biết Huyết Đao môn đang cần một tấm thiệp mời... Mà nàng xác thực từng ở trong giáo, hoàn toàn có khả năng nắm giữ đoạt phách tán.

Chỉ là hắn sẽ không bao giờ tin Sở Phượng Ca làm loại việc hạ độc hại người này liền nói: "Đoạt phách tán là đệ nhất trong thập đại Quang Minh bí bảo, tuyệt đối không thể bị người ngoài đoạt được. Các ngươi nói tới người kia, ta từng nghe qua, nàng hơn mười năm trước đã bỏ đạo quay về Trung Nguyên, không còn là Quang Minh ấn tín, không thể lấy được đoạt phách tán."

Đoạn trưởng lão quát: "Sở thiếu cung chủ đây là đang giải vây cho yêu nữ kia?"

Sở Yến hỏi ngược lại: "Ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi, vì sao phải vi một kẻ phản đạo giải vây?"

Đoạn trưởng lão vốn coi đại Quang Minh thần giáo là dị vực tà giáo, coi Sở Yến cùng Mạc Lý là hai người dị tộc không vừa mắt, giờ khắc này khẩu khí càng hùng hổ doạ người: "Yêu nữ đến Tây Vực ở lại quý giáo nhiều năm, ai biết trong bóng tối có liên lạc hay không, việc này có phải là đã sớm thông đồng tốt rồi!"

Sở Yến cười lạnh: "Ta cũng chưa gặp qua nàng."

Mạc Lý cũng lạnh lùng nói: "Ta chưa từng cùng kẻ phản đạo lui tới. Thiếu chủ đến Trung Nguyên mấy tháng, quá bận rộn ước chiến với cao thủ các phái. Mà ta là vì Nhã Tập mà đến, hơn một tháng nay đều ở sơn gian tại tòa núi cao mười hai đỉnh, cách Huyền Cơ Môn cũng không xa, Huyền Cơ Môn mắt ưng cả ngày lẫn đêm chuyển động quanh trại ta, tất nhiên cũng có ghi chép, nếu không tin, có thể đi hỏi Mạnh môn chủ một chút."

Mắt ưng chính là cơ quan Huyền Cơ Môn làm ra, có thể quan sát  cảnh vật bên ngoài ngàn dặm. Huyền Cơ Môn để dò xét xung quanh môn phái, mỗi ngày đều ghi lại nội dung mắt ưng nhìn thấy. Có thể nói mọi động tĩnh bên trong tòa núi cao mười hai đỉnh cơ hồ không sao thoát khỏi đôi mắt Huyền Cơ Môn, Mạc Lý nói như vậy khiến mọi người đối với lời của hắn tin mấy phần.

Mạc Lý nói xong, lại lộ ra một nụ cười cực kỳ trào phúng: "Đoạn trưởng lão không phải là bởi vì nhi tử bại bởi thiếu chủ mà ghi hận trong lòng mới làm như vậy để vấy bẩn thần giáo ta chứ?"

Sở Yến chưa từng nghe lời tốt đẹp gì từ trong miệng Mạc Lý giờ khắc này lại đột nhiên cảm thấy giọng hắn cũng có chút lọt tai. Lúc trước hắn ước chiến cùng Huyết Đao môn đại đệ tử, chính là con ruột của  vị Đoạn trưởng lão này, bây giờ bị Mạc Lý vừa nhắc tới việc nhi tử chiến bại, Đoạn trưởng lão tức giận đến thổi râu mép trừng mắt: "Tà ma ngoại đạo, thắng mà không vẻ vang gì!"

"Xin nghe ta nói một lời." Giọng Liễu Tĩnh Thủy bỗng nhiên vang lên, tiếng này không lớn, lại nói năng có khí phách, khiến người ta không dám lơ là.

Tất cả mọi người bên trong Minh Luân đường không tự chủ được hướng y trông lại, người vốn muốn mở miệng đều đem lời đến đầu môi nuốt trở vào, chỉ còn chờ y lên tiếng.

Sở Yến mới vừa bị nói một câu "Tà ma ngoại đạo" rất tức giận kết quả vừa nghe giọng y, cái gì cũng không muốn nói chỉ cảm thấy cùng bại tướng dưới tay cha cũng không có gì để nói nhiều, tức giận đều tiêu tan hơn nửa. Tâm tư lập tức đều chạy tới trên người Liễu Tĩnh Thủy.

Liễu Tĩnh Thủy nhàn nhạt nói: "Sự việc can hệ trọng đại, không thể vội vàng kết luận, Ẩn Sơn thư viện chắc chắn sẽ tận lực điều tra rõ. Nhã Tập cử hành sắp tới Sở tiền bối nếu cầm thiệp mời tất nhiên sẽ đến đây, đến lúc đó Đoạn trưởng lão có thể tự cùng nàng đối chất nhau. Nếu thật sự là nàng gây nên các đại môn phái đều ở đây, Nhã Tập võ lâm đồng đạo chắc chắn trả cho Huyết Đao môn hai chữ công đạo."

Một nữ tử ở trong mười hai đỉnh gật đầu nói: "Liễu tiên sinh nói không sai, không còn mấy ngày nữa Nhã Tập liền bắt đầu, muốn điều tra rõ chân tướng hay là chờ Sở tiền bối đến nói sau đi, còn tốt hơn việc chúng ta ở đây đoán mò... Huyết Đao môn nếu cần ghi chép mắt ưng về hoạt động bên trong thập nhị đỉnh, Huyền Cơ Môn sẽ dâng lên."

Nguyên lai cô gái này chính là Huyền Cơ Môn môn chủ? Sở Yến không khỏi liếc mắt đánh giá nàng một cái, bộ dạng dĩ nhiên cực kỳ trẻ trung đẹp đẽ, cùng Giang Phù Nguyệt không chênh lệch nhiều, hiện ra vẻ không đồng nhất với một đống chưởng môn nhân ở đây.

Hoàng sam nam tử bên cạnh Giang Phù Nguyệt cũng nói: "Đúng vậy, Đoạn trưởng lão, hiện tại chứng cứ đều không có ngươi xem ai cũng hoài nghi càng làm càng loạn. Hay là trước chờ Nhã Tập bắt đầu đi, nếu thực sự không yên lòng với hai vị thiếu cung chủ này, ngươi nhờ Mạnh môn chủ giúp ngươi tra một chút là được."

Mọi người dồn dập khuyên bảo, Đoạn trưởng lão cũng là nhất thời tức giận sau khi hết giận thấy mới vừa rồi có hơi không thích hợp dĩ nhiên là thuận bậc thang bước xuống.

Ông lão tóc trắng ở giữa thấy việc này cũng nói kha khá rồi, nhân tiện nói: "Trong lúc diễn ra Nhã Tập chư vị đều là quý khách, chớ để tổn thương hòa khí."

Mọi người phụ họa, lão giả lại nói: "Lão Đoàn... Ngươi cũng đừng lão bắt nạt tiểu tử người ta, Tĩnh Thủy nhà ta mới vừa kết gia bằng hữu tình cảm cũng rất tốt ngươi đây không phải là có ý khiến trong lòng y khó chịu chứ?"

Sở Yến ngẩn ra, mới phát hiện ra người được nói chính là mình, đã thấy Liễu Tĩnh Thủy cong khóe miệng bật cười nói: "Vân tiên sinh..."

Đoạn trưởng lão sững sờ: "Thì ra là bằng hữu của Liễu tiên sinh..."

Ông lão tóc trắng cười nói: "Ánh mắt Tĩnh Thủy làm sao mọi người đều biết, ngươi cứ yên tâm đi. Sở thiếu cung chủ cùng việc này không quan hệ, không chừng sau còn cần hai vị thiếu cung chủ đây hỗ trợ. Tất cả giải tán đi, nếu nhàn rỗi vô vị có thể nhờ học sinh mang các vị đi dạo chung quanh một chút hoặc đi Phán Trì  chơi thuyền."

Vân tiên sinh của Ẩn Sơn thư viện đã lên tiếng, người khác còn có thể cái gì nói. Người cả phòng liền đi sạch sành sanh người vui đùa thì vui đùa, người nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.

Mọi người đều tản đi, Liễu Tĩnh Thủy cũng hướng Vân tiên sinh hành lễ cáo từ, sau đó cùng Sở Yến ra khỏi Minh Luân đường. Bước ra khỏi cửa dĩ nhiên đã không thấy người nào nữa, những người này đi được cũng thật nhanh nha.

Sở Yến vẫn nghĩ đến Sở Phượng Ca, chỉ lo nàng thật sự có liên quan đến việc này, liền không lên tiếng. Ngược lại là Liễu Tĩnh Thủy như trút được gánh nặng than thở một tiếng, thấp giọng nói: "Ngươi phải chịu oan ức rồi."

Đây là đang nói chuyện với mình? Sở Yến ngước mắt, bật thốt lên: "Không có..."

Không phải là bị người ta nói vài câu thôi sao, hắn cũng không thấy oan ức.

"Vậy thì tốt rồi..." Liễu Tĩnh Thủy khẽ mỉm cười, sau đó ánh mắt có chút mơ hồ, "Đúng rồi, ta thấy có chút kỳ quái... Theo ta được biết, Quang Minh thần giáo rõ ràng là có chín bí bảo, vì sao vừa rồi ngươi nói là mười cái?."

Sở Yến bỗng nhiên nở nụ cười, kiên định nói: "Là mười cái."

Trung Nguyên quả nhiên đối môn phái Tây Vực biết được quá ít, cũng không biết là nghĩ sai bao nhiêu rồi... Liễu Tĩnh Thủy nghĩ thầm.

"Nhật nguyệt đao, bay tinh tiên, thánh hỏa vòng qua, hàn băng sách, quang minh kính, Quang Minh Thánh châu, Phần Thiên ưng, bay huyết y, đoạt phách tán... Cuối cùng một cái." Sở Yến nhẹ nhàng nở nụ cười, sáng rực rỡ như lửa, cong lên trong mắt ngậm lấy không biết là tâm tình gì.

Sở Yến không nói tiếp nữa cố làm ra vẻ bí ẩn, nhìn thấy trong mắt Liễu Tĩnh Thủy loé ra một tia nghi hoặc, hắn mới khẽ cười nói: "Là ta."

Bên trong lời nói kia là vô tận ngông cuồng cùng kiêu ngạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro