Chương 30: Chu sa khải trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên long lanh như vậy, một thân đều là hào quang rực rỡ, bên trong ngữ khí có một loại sức mạnh đủ khiến người ta không nghi ngờ gì.

Bộ dáng hăng hái này của hắn khiến Liễu Tĩnh Thủy yêu thích từ trong đáy lòng. Liễu Tĩnh Thủy không khỏi nhìn hắn mỉm cười, chỉ cảm thấy hắn từ trên xuống dưới đều rất đáng yêu.

Mà Mạc Lý vừa vặn đi tới nghe thấy lời hắn nói tự nhiên oán thầm không thôi, lườm hắn một cái mới quay người rời đi. Sở Yến thoáng thấy hắn không phục lại không thể làm gì, tâm lý cực kỳ vui sướng, trên mặt nhiều hơn mấy phần đắc ý.

"Ngươi ý à..." Liễu Tĩnh Thủy ánh mắt ôn nhu, y chưa từng phát hiện trong ngữ điệu của mình có vài tia sủng nịch.

Sở Yến thu hồi ánh mắt trên người Mạc Lý, nhìn y cười: "Ngươi không tin?"

Liễu Tĩnh Thủy cười: "Tất nhiên là tin." 

Nghe Liễu Tĩnh Thủy trả lời, Sở Yến lại có chút trách tội nói: "Ta vốn cho là ngươi muốn tìm ta đi ra ngoài nên mới đến, kết quả lại là tới để xác nhận độc dược."

Liễu Tĩnh Thủy nghe ra được sự oán trách của hắn cùng sự mong đợi bị nhỡ mang theo chút mất mát, thoáng nhướn mi: "Vậy ta cần phải mang thiếu cung chủ ra ngoài một chút coi như bồi tội rồi?"

Sở Yến nhất thời cười xán lạn: "Có thể sao?"

Hắn hỏi yên tâm thoải mái đến vậy, cây ngay không sợ chết đứng, Liễu Tĩnh Thủy nào có thể từ chối, đành phải khẽ cười nói: "Được được được...Sở thiếu cung chủ muốn đi đâu ?"

Lúc này Sở Yến lập tức rơi vào khó khăn, nhíu mày lại: "Ta cũng không biết... Ra ngoài chơi phải là xem đi cùng ai, đi nơi nào đều như nhau cả. Đi theo ngươi, ta đi chỗ nào đều vui vẻ."

Dẻo mồm như vậy khiến Liễu Tĩnh Thủy không nhịn được cười rộ lên: "Lát nữa ta còn phải đi xem việc chuẩn bị cúng tế đến đâu rồi, nếu thiếu cung chủ chỉ là muốn theo ta đi chỗ nào đều được, vậy không bằng cùng đi đại thành điện bên kia một chút."

Đại thành điện chính là nơi cung phụng cúng tế nho gia tiên hiền, chỉ có điều nơi cúng tế thường để tưởng niệm cùng biểu đạt kính ngưỡng với tiên hiền khác với sự sùng bái của giáo chúng Quang Minh giáo dành cho đại thần Quang Minh. Sở Yến còn tưởng nơi cúng tế của thư viện cũng kiêng kỵ người ngoài nên để tránh hiềm nghi Sở Yến ở trong thư viện lâu như vậy cũng chưa từng đặt chân đến đây.

Giờ khắc này nghe Liễu Tĩnh Thủy nói muốn đi đại thành điện, Sở Yến nghi hoặc mà nghiêng đầu: "Đây không phải là nơi cúng tế sao? Ta có thể đi ư?"

Liễu Tĩnh Thủy thấy hắn kỳ quái khi hỏi vậy: "Vì sao không thể chứ?"

Nếu quản sự của thư viện đã nói có thể, vậy hắn cũng không cần lo lắng. Sở Yến liền gật gật đầu: "Ta còn tưởng rằng nơi cúng tế của các ngươi không cho người ngoài đi vào, vẫn luôn không đến gần đó."

Liễu Tĩnh Thủy cười nói: "Trong thư viện, ngoại trừ Tế Tửu không thể tùy tùy tiện tiện vào, những nơi khác thiếu cung chủ có thể thoải mái đi... Đi thôi."

Hai người cùng đi đến đại thành điện, thường ngày trên đường chỉ thấy được bạch y học sinh, bây giờ khắp nơi đều là đệ tử những môn phái khác, khiến người ta nhìn thấy cũng không phải chỉ là màu trắng đơn điệu. Sở Yến vừa thấy những khuôn mặt mới thuận miệng nói một câu: "Chỗ ta ở gần đây cũng có rất nhiều người."

"Người các đại môn phái đều sắp đến đủ... Đều vào ở trong thư viện, so với trong ngày thường nhiều người hơn một chút." Liễu Tĩnh Thủy cũng nhìn những người xa xa sau đó lại nhìn Sở Yến, "Các hoạt động trong Nhã Tập, đầu tiên là văn sau đó là võ. Mấy ngày trước đây đều là cầm kỳ thư họa quân tử lục nghệ, sau mấy ngày chính là luận võ luận đạo. Nếu ngươi muốn cùng Trung Nguyên cao thủ luận bàn tuyệt đối không thể quên, nơi này người của đại phái đều hội tụ so với việc tìm tới cửa từng nhà thoải mái hơn nhiều."

"Ừm... Đúng rồi, vừa nãy chưởng môn nhân đồng thời tập hợp, chính là vì đoạt phách tán sao? Việc này thực sự kỳ lạ, mà ta có thể nói với ngươi tuyệt đối không phải là..." Sở suýt nữa nói ra xưng hô thân mật, vội vã sửa lại "Sở Phượng Ca, không phải là nàng. Thời gian nàng ở lại trong giáo, tính tình kiệt ngạo chẳng thể coi là trung nguyên chính phái, nhưng cũng xem thường loại việc hạ độc ám thương này."

Liễu Tĩnh Thủy gật đầu nói: "Ân, kỳ thực ta hoài nghi một người khác."

Sở Yến không khỏi hỏi: "Ai?"

Liễu Tĩnh Thủy nói: "Độc Thần Tông."

Vừa nghe chữ "Độc Thần Tông" Sở Yến liền nhớ tới ngày ấy tại nơi ở của Liễu Tĩnh Thủy nhìn thấy rắn độc cùng với nữ tử không rõ thân phận kia: "Ta nghe học sinh nghị luận, mấy ngày trước chuyện rắn độc ở Văn Tinh các chính là Độc Thần Tông bỏ vào..."

Liễu Tĩnh Thủy nói: "Không sai, là bọn họ."

Sở Yến lúc này cả kinh: "Nếu việc của Huyết Đao môn cũng là bọn họ làm... Vậy lần này Nhã Tập chẳng phải là..."

Liễu Tĩnh Thủy bất đắc dĩ cười nói: "Sẽ là lần náo nhiệt nhất trong mấy năm gần đây."

Trong lúc nói hai người thấy xa xa có một đội binh lính trang phục áo bào đen thân mang ngân giáp đi qua. Liễu Tĩnh Thủy vừa thấy, liền thuận miệng nói: "Lần này thật sự náo nhiệt... Ngươi xem một đội hắc y nhân kia, đó là quân tinh nhuệ trong Hắc Y Lữ bây giờ do đệ đệ ruột của thánh thượng  Ngụy Vương thống lĩnh."

Sở Yến ngạc nhiên nói: "Lại còn có người của triều đình đến?"

Ở ngoài biên giới tây bắc có một quốc gia tên là Thái Nguyệt cách  Hoán Hỏa Cung không xa. Thái Nguyệt là một quốc gia hoàn cảnh khó khăn vật tư thiếu thốn, cho nên đối với Trung Nguyên như hổ rình mồi, biên cảnh hai nước vẫn luôn chiến loạn không ngừng. Mấy năm trước Hắc Y Lữ bắt đầu đóng quân ở biên giới tây bắc, chống đỡ sự xâm lấn của Thái Nguyệt đến nay chưa để cho bọn họ nhặt được tiện nghi gì.

Mọi người đồn đại rằng tinh binh hắc y đều là thiên binh thiên tướng hạ phàm, cho nên công vô bất khắc, bây giờ danh tiếng của Hắc Y Lữ tại biên cương tây bắc không ai không biết, không người không hiểu; Sở Yến vừa nghe tên tuổi Hắc Y Lữ liền biết đây là người của triều đình.

Theo lý mà nói, thế lực triều đình cùng thế lực giang hồ xưa nay đều là ai đi đường nấy, triều đình sẽ không nhúng tay vào việc giang hồ.

Sở Yến trong lòng đang thấy kỳ quái, Liễu Tĩnh Thủy lại nói: "Thư viện các đời đều có người nắm giữ chức vị cho nên có người trong triều đình tới tham dự Nhã Tập kỳ thực cũng chẳng có gì lạ... Chỉ là trước đây quá nửa là đến luận văn luận võ hoặc là vì đến thăm bạn cũ. Lần này vị Ngụy vương này dẫn Hắc Y Lữ đến đây vì mục đích gì không ai hiểu rõ... Phía trước chính là đại thành điện."

Minh Luân đường cùng đại thành điện vốn là xây ở một chỗ cách nhau không bao xa, chỉ trong chốc lát hai người đã đến lối vào cửa chính của đại thành điện.

Đại thành điện chính là chính điện văn miếu, xây dựng cực kỳ hùng vĩ trang nghiêm, khiến người bước vào liền thấy nghiêm nghị. Bậc thang dẫn tới đại điện được dùng đá xanh lát thành hai bên mỗi bên có một gốc cây đại thụ, mặt trên treo mộc bài màu đỏ đếm không xuể, khiến lá xanh đều bị che mất, nhìn xa giống như là hai đám hồng hoa lớn.

Chợt có gió nhẹ thổi đến cây hồng đụng vào nhau khiến âm thanh vang không ngừng.

Sở Yến không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ đến gần nhìn một chút mộc bài khắp cây. Quả nhiên bên trên mộc bài có viết chữ, phần nhiều là hi vọng sự nghiệp học hàng thành công, quả thật là hai cây ước nguyện.

Dưới tàng cây  trên bàn gỗ nhỏ thả loại mộc bài giống trên cây, bên cạnh còn có giấy và bút mực.

Sở Yến hỏi: "Là học sinh viết treo lên sao?"

"Cũng có của bách tính phụ cận." Liễu Tĩnh Thủy nhẹ nhàng xốc lên một hộp mực, " Vào dịp năm mới thư viện đều cho phép người ngoài tiến vào, bách tính trong núi hi vọng trong nhà hài tử có thể đọc sách thành tài, sẽ đến văn miếu thư viện thắp nén hương, treo một mộc bài ước nguyện. Ngươi muốn treo một cái không?"

Vừa hỏi hắn có muốn viết mộc bài hay không ngay cả hộp mực cũng giúp người ta mở ra, chỉ là hộp mực y mở ra bên trong cũng không phải mực tàu mà là chu sa.

Liễu Tĩnh Thủy đành phải đạy nắp hộp mực trở lại, sau đó lại mở một hộp mực khác nhưng vẫn là màu đỏ.

Muốn viết chữ lên mộc bài màu đỏ nhưng ở đây lại toàn chu sa thì làm sao mà viết được đây.

Sở Yến thấy y mở liên tiếp mấy hộp mực đều là chu sa màu đỏ, nhân tiện nói: "Tại sao đều là màu đỏ vậy?"

"Vì qua hai ngày nữa cần dùng chu sa nên trước tiên để ở chỗ này." Liễu Tĩnh Thủy tiếp tục mở một cái nắp hộp mực, bên trong vẫn cứ là màu đỏ, "Xem ra tất cả đều là chu sa..."

Mở tất cả mấy hộp mực trên bàn ra lại không hộp nào có thể viết chữ, Liễu Tĩnh Thủy chỉ có thể bất đắc dĩ ngừng tay. Sở Yến vẫn cầm lấy một cây bút lông, chấm một điểm vào mộc bài quả nhiên là không nhìn thấy gì: "Hai ngày nữa... Là dùng trong Nhã Tập sao?"

Liễu Tĩnh Thủy giải thích: "Trong Nhã Tập cũng sẽ cử hành nghi thức nhập học cho đệ tử mới, trước tiên chính y quan, sau đó làm lễ bái sư, rửa tâm sạch sẽ cuối cùng là chu sa khải trí. Đến lúc đó sẽ dùng chu sa điểm trên mi tâm học sinh, với hi vọng học sinh ngày sau có thể mắt sáng tâm sáng, một chút liền thông."

Sở Yến bỗng nhiên hơi suy nghĩ, đề bút ngoái đầu nhìn lại: "Là thế này phải không..."

Tiếng nói vừa truyền vào tai Liễu Tĩnh Thủy đã thấy chiếc bút nhuộm đỏ đậm hắn cầm trong tay để sát vào.

Sau đó cánh tay hắn nhẹ giương, Liễu Tĩnh Thủy chỉ cảm thấy giữa chân mày hơi mát lạnh, một chút chu sa trên ngòi bút  liền nhẹ nhàng rơi vào giữa chân mày. Chấm này cảm giác mát mẻ rõ ràng nên khiến người tỉnh táo mới đúng nhưng Liễu Tĩnh Thủy nhìn liệt diễm giữa chân mày Sở Yến lại cảm thấy mi tâm đang thiêu đốt.

Rõ ràng chỉ là ngòi bút lại như là mang theo nhiệt độ của ngón tay mà ngọn lửa giữa chân mày  người trước mặt kia lại phảng phất như nhảy lên, Liễu Tĩnh Thủy nhìn ra trong mắt ánh mắt ấy cũng đang cùng lấp loé.

Phút chốc sau Liễu Tĩnh Thủy mới phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy Sở Yến cười như một đứa trẻ thực hiện được trò đùa dai của mình.

Sở Yến không hay biết người trước mắt phút chốc ngây người chỉ hết sức chăm chú đánh giá khuôn mặt bị mình chấm chu sa.

Giữa chân mày vẽ thêm hoa văn hoặc dán lên hoa điền có thể khiến diện mạo rạng rỡ hơn không ít, toát ra một loại kiều mị phong tình. Hắn ngày thường vô cùng thích xem trang sức trên trán của nữ tử Trung Nguyên, mới vừa nghe Liễu Tĩnh Thủy nói chuyện này bỗng nhiên muốn nhìn một chút nếu mi tâm Liễu Tĩnh Thủy điểm một chút chu sa như vậy sẽ trông như thế nào.

Đáng tiếc khuôn mặt Liễu Tĩnh Thủy có chút cường tráng,điểm đỏ thắm trên gương mặt này không mang lại chút cảm giác kiều diễm nào mà thậm chí có chút quỷ dị. Cũng không phải là khó coi mà là không hợp với chính khí của y...

Sở Yến nhìn y nửa ngày, muốn cười lại không dám cười. Liễu Tĩnh Thủy bị hồ nháo như vậy lại không hề không vui chỉ bất đắc dĩ cười khổ nói: "Đây là chu sa đặc chế điểm lên một chút phải hơn mười ngày mới rửa hết."

Sở Yến cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng, nghe y nói chu sa phải rất lâu mới có thể rửa sạch lại có chút nho nhỏ hổ thẹn. Ý thức được mình hình như gây chút phiền toái nhỏ, hắn liền dùng ngữ điệu cực kỳ giống làm nũng nói: "Yên tâm, chấm không lớn, thật sự rất nhỏ luôn ý... ngươi đừng giận có được không."

Dùng loại giọng điệu mềm mại này mong người khác tha thứ làm gì có ai từ chối được chứ. Huống chi Liễu Tĩnh Thủy vốn không giận, chỉ có điều hơi quẫn bách một chút: "Chút nữa người khác nhìn thấy thì không tốt cho lắm."

"Vậy... để ta nghĩ biện pháp..." Sở Yến liếc nhìn trang sức trên tóc mình liền nhẹ nhàng hất đầu, vung mái tóc dài hơi gợn sóng ra trước ngực, tuyển chọn tỉ mỉ một phen sau từ trong tóc gỡ xuống một sợi dây trắng bạc.

Đây chỉ là sợi dây dùng để buộc tóc, không phải trang sức cầu kỳ gì, rất đơn giản nên dùng trên người Liễu Tĩnh Thủy cũng tàm tạm.

Liễu Tĩnh Thủy còn chưa hiểu hắn muốn làm gì liền thấy hắn giơ tay lên.

"Đừng nhúc nhích." Sở Yến thần sắc chuyên chú quay mắt về phía y, ngón tay chuyển động, vòng sợi dây trên trán vừa vặn che đi điểm hồng kia. Sau đó buộc một nút sau đầu miễn cưỡng dùng sợi dây làm mạt ngạch.

Xong xuôi hắn lại quan sát tỉ mỉ y một lượt thần sắc tựa hồ hết sức hài lòng với sự nhanh trí của chính mình.

"Kỳ thực không che vẫn ưa nhìn hơn." Sở Yến nhìn y nói, "Tuy rằng có chút là lạ."

Liễu Tĩnh Thủy thấy có chút đau đầu, giơ tay che nơi bị hắn điểm chu sa.

Thực là... Nghịch ngợm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro