Chương 5: Danh chấn bát phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bộ hồng y Sở Yến mặc thời điểm rơi xuống nước kia Liễu Tĩnh Thủy đã sai người giặt sạch sẽ hong khô rồi đưa trở về. Sở Yến sau khi về phòng liền đem bộ bạch y hoàn toàn không vừa thân kia cởi ra, đổi lại bộ hồng y của mình bắt đầu đem đống trang sức kia mang lên người, phải mất đến hai ba nén nhang mới mặc xong trang phục.

Chờ đến khi hắn xuất môn, Mục Ni đã thay xong quần áo đứng đợi ngoài cửa một hồi lâu.

 Tiếng va chạm leng keng leng keng trên người cùng tiếng đẩy cửa phòng cùng lúc truyền ra, Mục Ni không tự chủ nhìn hắn từ đầu đến chân một lần. Ân, quả nhiên cùng ngày xưa giống nhau, có thể đem tất cả mọi thứ đều đeo lên một chỗ cũng không buông tha.

"Tiến vào bên trong tòa núi cao mười hai đỉnh đường núi khó đi, những thứ đó... ngươi còn muốn mang theo?" Mục Ni nhớ tới mấy chiếc rương đựng quần áo đồ trang sức trên xe ngựa liền nhức đầu không thôi. Mang nhiều đồ như vậy, đi quan đạo thì hoàn hảo, muốn tự mình đi mấy chục dặm trong núi lại rất không tiện.

"Mang chứ." Sở Yến không quản có phương tiện hay không nhưng hắn nghe Mục Ni hỏi vậy tâm lý liền trở nên "hồi hộp" một chút, cảm giác một khắc sẽ phải nghe hắn gọi bản danh của mình.

Đúng như dự đoán, Mục Ni nói: "Lạc Tát, ngươi mang theo vài món yêu thích để thay đổi là tốt rồi, còn lại để ở trong thành sai người trong coi  trở về lại lấy. Đường núi không dễ đi mấy cái bình bình lon lon đó quá là dễ dàng nát."

Cũng không phải làm cho hắn cái gì cũng không mang theo, Mục Ni vẫn rất rõ ràng. Mỹ nhân tuyệt đối không thể không có đầy đủ quần áo trang sức để thay đổi, đặc biệt lại là mỹ nhân cực kỳ chú ý như Sở Yến. Hắn có thể không ăn cơm thế nhưng quần áo đồ trang sức tuyệt đối không thể không có.

Bất quá trong tâm lý Mục Ni, một đống trang phục màu đỏ kia của hắn căn bản không có gì khác nhau.

Sở Yến nhíu lông mày, nội tâm vạn phần xoắn xuýt: "Kia... Mấy cái đồ sứ này ta để lại đây, ta mang theo quần áo và đồ trang sức."

 Ẩn Sơn thư viện là Trung Nguyên đại môn phái, muốn đi đến đó một thời gian không thể lấy hai bộ quần áo thay đi thay lại được, hắn vẫn muốn từ trang điểm trên mặt tìm chút mặt mũi. 

Mục Ni ngược lại cũng không nhiều lời nữa, hai người rốt cuộc cũng cũng đạt được nhất trí, cáo biệt với Liễu Tĩnh Thủy liền đi thu hồi đồ đạc. Sở Yến cuối cùng vẫn là dùng ba chiếc xe ngựa, một chiếc chính mình ngồi, một chiếc chứa quần áo, cuối cùng một chiếc là đồ trang sức châu báu từ đầu đến chân của hắn.

Chờ ngày thứ hai Sở Yến mang theo một đội xe ngựa đi đến thời gian và địa điểm đã ước hẹn với Liễu Tĩnh Thủy, hắn ngạc nhiên phát hiện, Liễu Tĩnh Thủy và tỷ đệ Giang gia, ba người sinh ra trong đại gia tộc này thậm chí ngay cả một người hầu cũng không mang.

 Ba người, ba con ngựa chỉ đến thế mà thôi.

So sánh với họ, liền hiện ra trận chiến của Sở Yến đặc biệt lớn.

 Giang Phù Nguyệt xa xa nhìn hắn cùng ba chiếc xe ngựa than thở: " Vị thiếu cung chủ này đây là dẫn theo vài gia quyến nha..."

 Gia quyến cái quỷ gì, ngoại trừ xa phu trên xe không có bất cứ ai, tất cả đều là y phục và đồ trang sức của hắn.

Liễu Tĩnh Thủy lắc đầu một cái, y có thể cảm thụ được trong xe ngựa kia căn bản là không có người. Vừa nhìn hôm nay đống đồ trên người Sở Yến kia tất cả đều thay đổi hết y liền mơ hồ đoán được trên xe là cái gì.

Không thể không nói ánh mắt độc đáo của Liễu Tĩnh Thủy nhìn rõ mọi việc. Mục Ni mỗi ngày đi theo bên người Sở Yến cũng không phát hiện thiếu cung chủ hôm nay trong ngoài thay đổi toàn bộ một thân, y lại nhìn ra được. Nếu Sở Yến biết y chỉ liếc mắt là đã nhìn ra chính hắn thay đổi một thân trang phục nhất định sẽ mở cờ trong bụng.

Sở Yến đi về phía bọn họ, đôi mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn liền bị Giang Phù Nguyệt thu hút chú ý.

Hắn nhìn chính là một nhánh trâm cài trên búi tóc Giang Phù Nguyệt, hình thức cực đơn giản chẳng qua là một mảnh lá cây bạch quả. Tuy rằng không phải loại hình thức hoa lệ hắn yêu thích kia nhưng rất tao nhã khác biệt. Đến Trung Nguyên này, hắn thấy được rất nhiều thứ trên tóc nữ hài tử hắn đặc biệt yêu thích. Mặc dù mình không dùng đến nhưng vẫn mua một chút để xem.

Mà người bên cạnh Giang Phù Nguyệt là một thiếu niên hoàng sam khuôn mặt tuấn tú, bên hông kia đeo một dây chuyền tiểu xuyến cây bạch quả cũng cực kỳ khéo léo đáng yêu. Đây là chấp nhận cây bạch quả là tiêu chí đi, không phải thì làm sao trên người hai tỷ đệ này đều phải mang cây bạch quả chứ.

Sở Yến yêu thích đồ trang sức châu báu nên cũng rất yêu thích thưởng thức đồ trang sức trên người người khác. Ba người đã nhìn hai, hắn xoay chuyển ánh mắt bỏ trên người Liễu Tĩnh Thủy.

Liễu Tĩnh Thủy vẫn là một thân bạch y mùa đông giá lạnh trên người bao bọc bởi Tuyết Điêu Cừu che ở rất nhiều nơi, trên người hắn mang theo cái gì Sở Yến liền không thấy được. Bất quá thời điểm quần áo lay động tình cờ lộ ra một góc, Sở Yến có thể nhìn thấy một khối ngọc bội. 

Còn có đao.

Đao của Liễu Tĩnh Thủy tên là Giải Ưu.

Mà có thể làm cho hắn mang ở trên người không phải chuôi Giải Ưu đao này à.

Sở Yến chỉ nhìn thấy đao kia bằng một cái liếc mắt liền hơi nghi hoặc một chút. Đao này thật sự chính là Giải Ưu đao sao?

Giải Ưu đao chính là hơn trăm năm trước danh tượng lánh đời  tạo nên, sau thất lạc sơn gian bị nông dân chặt củi lượm đi, mấy chục đồng tiền liền bán. Lại sau đó tổ tiên Liễu gia thấy đao này sắc bén, liền là bỏ ra mấy chục đồng tiền mua cây đao này. Trên giang hồ bảo đao có rất nhiều, mà bảo đao không nhất định có thể thành danh, sau khi tổ tiên khai tông lập phái, đao này liền bị cho vào trong kho, không sử dụng nữa.

Sau lần đó hơn trăm năm, đao này đều ngủ say trong bảo khố Liễu gia. Mãi đến tận thời điểm Liễu Tĩnh Thủy bắt đầu tập võ, chọn cây đao này, đao này mới có tên — Giải Ưu.

Chuôi đao này nguyên bản vô danh, yên lặng trăm năm, xuất từ tay danh tượng, lại hơn trăm năm gian không người hỏi thăm, cuối cùng vì Liễu Tĩnh Thủy mà thành tên. Đao này có thể thành danh đao, quan trọng nhất là vì nó theo một vị danh nhân.

Danh đao, phải có bề ngoài xứng với danh đao chi danh, lại như Sở Yến là một mỹ nhân, nên xứng với quần áo đồ trang sức đẹp. Coi như chỉ là bảo đao, danh đao bảo đao, cũng có thể khiến người đã gặp qua là không quên được.

Nhưng hắn liếc nhìn bảo đao, bề ngoài thường thường không có gì lạ. Không có bất kỳ hoa văn trang sức, còn không bằng một cái túi phổ thông.

Hắn nghĩ, chạy tới trước người Liễu Tĩnh Thủy. Mục Ni bên cạnh nói: "Liễu công tử, thiếu cung chủ chúng ta đến đây theo hẹn, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành."

Liễu Tĩnh Thủy gật gật đầu, nhìn về phía Sở Yến: "Tiến vào tòa núi cao mười hai đỉnh bên trong, địa hình phức tạp, vì môn phái đông đảo, trong đó lại có bao nhiêu cơ quan trận pháp, thiếu cung chủ cần cẩn thận."

Thanh âm này cùng với hôm qua không quá tương đồng, trở nên càng trầm thấp, dẫn theo chút giọng mũi, khá giống là bị bệnh.

Sở Yến không nghĩ nữa kia Giải Ưu đao, hoàn hồn nói: "Được."

Sau đó hắn thấy Liễu Tĩnh Thủy dùng tay áo che miệng, nghiêng người đi, ho nhẹ một tiếng.

Thật giống là thật sự bị bệnh.

Hôm qua là y nhảy vào trong hồ lạnh lẽo thấu xương cứu Sở Yến và Mục Ni, lúc đó còn không biết có cái gì không khỏe. Vốn tưởng rằng uống thuốc của Giang Phù Nguyệt liền không có việc gì, kết quả ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại liền bắt đầu không quá thoải mái.

Sở Yến được cứu cũng chính là sốt một phút chốc lại được chữa bệnh bây giờ còn nhảy nhót tưng bừng. Nghe y ho nhẹ, Sở Yến không khỏi có chút hổ thẹn.

Giang Phù Nguyệt bỗng nhiên liếc mắt nhìn Liễu Tĩnh Thủy, nói với Sở Yến: "Thiếu cung chủ, hôm qua Tĩnh Thủy bị lạnh, hiện tại phát bệnh một chút, ở bên ngoài bị gió lạnh thổi cũng không quá tốt... Có thể hay không để cho y đến trên xe ngươi ngồi?"

"Không cần quấy rầy thiếu cung chủ, ta không sao." Liễu Tĩnh Thủy nhàn nhạt nói, ai biết mới vừa nói xong, liền lại che miệng mũi ho khan vài tiếng.

"Mau lên đây." Sở Yến nhìn hắn khụ đến lợi hại, tâm lý càng không thoải mái, trực tiếp tiến lên một phát bắt được cái tay y buông xuống, đem người kéo lên xe ngựa.

Liễu Tĩnh Thủy hơi sững sờ, bỗng nhiên bị người ta tóm lấy, thân thể còn chưa kịp theo bản năng mà mâu thuẫn một chút, liền bị người cưỡng ép nhét vào trong xe.

Cái người đem hắn kéo lên xe ngựa kia, liền thò đầu ra nói: "Các ngươi cũng lên đây đi?"

Giang Phù Nguyệt khẽ mỉm cười: "Không cần... Các ngươi không nhìn được đường, ở trong xe ta cũng không tiện nhận thức phương hướng. Liền lên đường đi."

Tiếng nói vừa dứt, Giang gia hai tỷ đệ người song song xoay người lên ngựa, roi ngựa khẽ giương lên. Chỉ nghe một tiếng hí lên, hai người lưỡng kỵ liền xông ra ngoài. Mục Ni thấy thế, lập tức sai người thúc ngựa đuổi tới.

Bên trong xe, Sở Yến nhìn Liễu Tĩnh Thủy, nhất thời có chút hối hận mới vừa rồi làm ra quyết định này.

Hắn luôn cảm thấy ánh mắt Liễu Tĩnh Thủy quá mức sắc bén, khí thế quá mức bức người. Đơn độc quay mắt về phía người này, loại cảm giác ngột ngạt có chút khiến mình không quá tự tại.

Liễu Tĩnh Thủy khuôn mặt anh tuấn cường tráng, chứa một luồng nhuệ khí, thời điểm không cười liền sẽ cho người khác lầm tưởng hắn có chút không vui. Mà bản thân hắn khí thế quá mạnh, quá có khí thế không thích người lại gần, sẽ dễ dàng làm người bên cạnh sinh lòng hoảng loạn.

Nói trắng ra chính là hắn thoạt nhìn có chút hung ác. Không phải loại bởi vì khuôn mặt dữ tợn mà sản sinh cảm giác hung ác, mà là quá có uy thế sinh ra cảm giác hung ác.

Liễu Tĩnh Thủy không lên tiếng, Sở Yến cũng thật không dám nói. Có thể thấy Liễu Tĩnh Thủy không phải là loại người sẽ chủ động, Sở Yến liền không chịu được sự yên tĩnh đáng sợ này, đành phải đề lời nói, thăm dò hỏi: "Ngươi... Bị bệnh?"

Người bị Sở Yến cảm thấy có chút hung ác nghe vậy lại khẽ mỉm cười, ôn thanh nói: "Có chút thụ hàn mà thôi."

Nụ cười này cũng làm cho cả người y nhu hòa rất nhiều, cảm giác ngột ngạt trong nháy mắt như băng sông tuyết tan trong nháy mắt hóa thành róc rách lưu thủy. Làm y trở nên ôn văn nhĩ nhã, như gió xuân ấm áp.

Người này cười rộ lên có thể xinh đẹp nhiều, Sở Yến nghĩ thầm.

Mới vừa còn tại oán thầm người ta dữ dằn, hiện tại lại cảm thấy y dễ nhìn. Sở Yến thấy hắn nở nụ cười, cuối cùng cũng coi như đem điểm hối hận này đánh tan, theo thói quen xem ra người ta trang điểm đến.

Sau đó Sở Yến một đôi sáng ngời như sao mắt nhìn hắn, hỏi: "Ta có thể sờ bạch mao mao của ngươi không?"

Liễu Tĩnh Thủy ngẩn ra.

Bạch mao mao? Là nói Tuyết Điêu Cừu trên người mình?

Nhìn vẻ hiếu kỳ của hắn, rất giống tiểu hài tử muốn ăn đường, Liễu Tĩnh Thủy không khỏi bật cười: "Sờ đi."

Được chấp thuận, Sở Yến vui mừng khôn xiết, cười như trộn mật ngọt. Hắn thoáng hơi di chuyển thân thể ngồi gần chút, mới đưa tay ra sờ nhuyễn mao trắng như tuyết kia. Chỗ chạm tay mềm mại lại ấm áp, thoải mái khiến người muốn nhào tới ôm lấy.

Thật tốt, hắn cũng muốn. Đại mạc ngày đông cũng lạnh giá, nếu là có một cái Tuyết Điêu Cừu như vậy, nhất định đặc biệt ấm áp.

Hắn liền sờ soạng mấy lần, mới bị bách ngừng tay. Xe bỗng nhiên ngừng lại, ngay sau đó bên ngoài liền rối loạn tưng bừng.

Thanh âm gì?

Sở Yến nhíu mày lại: "Ta ra ngoài xem xem."

"Chờ đã." Liễu Tĩnh Thủy gọi lại hắn đang muốn động thân, dĩ nhiên đem Tuyết Điêu Cừu trên người cởi đưa tới, "Bên ngoài lạnh, mặc cái này đi."

Đồ vật mơ ước nhanh như vậy liền có cơ hội chạm thử, Sở Yến sẽ không từ chối, nhăn lại lông mày đều trong nháy mắt thư giãn. Hắn tiếp nhận hướng trên người một khoác, cả người đều bị nhuyễn mao màu trắng bao bên trong. Sau khi mặc tử tế liền vén rèm xe lên nhảy ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài nhô ra một nhóm người, mỗi người trong tay cầm một đại đao, ngăn ở trước đường đi.

Cảnh tượng này hắn từng thấy, chặn đường đánh cướp.

Hắn vẫn luôn mang theo mấy chiếc xe ngựa, mặt trên thả đồ vật có giá trị không nhỏ, bọn họ người ít, tự nhiên dễ dàng bị nhìn chằm chằm. Trước cũng đã gặp qua không ít giặc cướp, gặp gỡ chuyện như vậy, cũng là thói quen.

Giang gia tỷ đệ cùng thị vệ của mình đều đang cùng nhóm người kia đối lập, tựa hồ đang chuẩn bị động thủ.

Nhưng hắn mới vừa xuống xe, giặc cướp sắc mặt đại biến, một người trong đó quát lên: "Liễu Tĩnh Thủy, chạy!"

Sau đó nhóm người này dĩ nhiên liền như là gặp ma, chạy tứ phía, so với đi đến còn nhanh hơn.

"Thứ đồ gì..." Sở Yến cảm thấy lẫn lộn, liền trở về trên xe.

Hắn không biết, trên giang hồ các thiếu niên trung gian có thật nhiều người quý mến Liễu Tĩnh Thủy,  người quý mến trung gian lại có chút yêu thích học hắn mặc áo trắng Điêu Cừu. Loại trang phục này bây giờ có thể coi là thịnh hành võ lâm Trung Nguyên, đặc biệt là tại vùng Giang Nam gần tòa núi cao mười hai đỉnh địa giới này.

Người thiếu niên yêu thích làm loại trang phục này võ công sẽ không quá kém. Võ công giỏi, lại niên thiếu, nhìn thấy chuyện gì đều yêu thích gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ một chút, đánh cho cái gì mà sơn tặc giặc cướp, vừa nhìn thấy người mặc loại trang phục này liền lo sợ.

Bạch y Điêu Cừu? Còn dùng đao?

Vậy khẳng định là gặp gỡ Liễu Tĩnh Thủy a, đánh không lại, còn không nhanh chóng chạy!

"Gặp gỡ giặc cướp." Sở Yến nói, trên mặt vẫn là mang theo vài phần không rõ, "Nhưng ta vừa xuất hiện, bọn họ liền chạy."

Liễu Tĩnh Thủy cười khẽ không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro