Chương 4: Một chút tiền cần tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Yến vốn tưởng rằng, một trận chiến với Liễu Tĩnh thủy sẽ là một trận kinh thiên động địa. Hắn là thiếu cung chủ Hoán Hỏa Cung, đối phương là Đại sư huynh Ẩn Sơn thư viện dù sao cũng phải đánh ba ngày ba đêm qua một ngàn tám trăm chiêu. Cao thủ trên thế gian quyết đấu nên là như vậy, thế lực ngang nhau, không ai dễ dàng đánh bại ai, chỉ có thể thời thời khắc khắc hết sức chăm chú, quấy rối chiêu thức của đối phương, tìm ra kẽ hở có thể đánh bại nhau.

Trước lúc này, hắn đã suy nghĩ rất nhiều lần về tình cảnh hai người giao chiến vậy mà một cái cũng không thể thành sự thật. Lần thứ nhất bọn họ gặp mặt còn chưa đánh nhau hắn đã khiến chính mình rơi xuống nước tuyên bố kết thúc.

Sở Yến rất là buồn khổ nhưng mà bây giờ thân thể đang phát sốt, đầu óc có chút mụ mị, hắn không suy nghĩ quá nhiều chuyện.

Hắn ngủ một chốc lát, ngủ đủ rồi lại bắt đầu cảm thấy hơi khát liền xuống giường ngồi bên bàn rót nước uống.

Đống đồ trang sức trên người đã sớm bị lấy xuống chất đống trên bàn, trên người hắn bây giờ chỉ có một kiện bạch y rộng lớn, đi lại đều không chút tiếng động.

Liễu Tĩnh Thủy thân hình cao to có lẽ là do chăm chỉ luyện võ, cơ bắp thâm hậu tràn đầy sức mạnh, đương nhiên Sở Yến mặc y phục của hắn rất không vừa vặn, rộng hơn hẳn một vòng, cực kỳ rộng rãi.

Sở Yến hơi cuộn mái tóc đen dài rối tung trên đầu vai giờ khắc này đã khô hẳn rồi, hắn liền cầm lên trang sức trên bàn, tựa hồ muốn đem mấy đồ trang sức này đeo trở lại. Cầm trên tay một lúc cảm thấy chính mình đang mặc trên người một bộ quần áo người Hán hết sức thanh lịch, đeo mấy thứ đồ trang sức này lên rất là không hợp, hắn liền thả xuống.

Vì thế hắn buồn bực ngán ngẩm nhìn đống đồ trang sức trên bàn, nào là khuyên tai, dây chuyền, nhẫn, vòng tay xuyến, khố dây xích, túc vòng qua, xích chân...

Ngày thường không cảm thấy được có gì sai, hiện tại vừa nhìn, cũng thật là hơi nhiều. Một đống châu báu trên bàn chồng lên như gò núi nhỏ phát sáng , đủ để một người bình thường sống mấy đời.

Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nghiêm túc đếm lại mấy lần phát hiện thiếu mất một sợi dây chuyền.

Cái kia chính là cái hắn thích nhất, sợi dây chuyền dây xích bằng vàng nạm hồng ngọc, mặt dây chuyền là hình nhật nguyệt cùng chiếu sáng, khảm bảo thạch cực kỳ quý giá, công nghệ cực kỳ phức tạp. Không những vật liệu tạo nên sợi dây chuyền này hiếm thấy mà còn là công nghệ chế tác... Tìm khắp cõi đời này so ra cũng tuyệt đối không vượt qua mười cái vượt qua được cấp bậc chế tác này.

Làm mất rồi, hắn có tiền cũng không có cách nào tìm được một cái giống y đúc vậy.

Lẽ nào rơi xuống nước rồi?

Lòng Sở Yến như lửa đốt, lúc này muốn ra khỏi phòng tìm người hỏi một chút.

Bọn họ giờ khắc này đang ở tại một khách điếm trong tòa thành nhỏ gần hồ Tinh Nguyệt,  Liễu Tĩnh Thủy đang ngồi trong phòng mình, đối với Sở Yến, y rất khổ não.

Sợi dây chuyền mà Sở Yến đang tìm, giờ khắc này đang nằm trên bàn của hắn.

Cứu một Sở Yến toàn thân ướt dầm dề về, y muốn đem y phục sát người kia thay ra giúp hắn mà nam nữ thụ thụ bất thân, không thể để một đại cô nương như Giang Phù Nguyệt làm những việc này. Cho nên đống đồ trang sức trên người kia là y từng chút từng chút tháo xuống, quần áo là y thay hắn mặc, nước trên người là y giúp hắn lau khô.

Đống trang sức kia thật sự quá nhiều, y lấy không cẩn thận liền làm gãy một sợi dây chuyền. Cái sợi dây chuyền bị đứt này chính là cái bị thiếu trên bàn của Sở Yến, lúc này lại đang ở chỗ của y.

Làm hỏng đồ vật, dù thế nào cũng phải bồi thường cho người ta. Vừa nhìn liền biết sợi dây chuyền này không phải là có tiền là có thể mua được, muốn bồi thường cũng không nổi. Mà xem công nghệ chế tác này... e rằng trong thành cũng không có người có thể sửa được.

Mặc dù đã biết kết quả nhưng y vẫn ôm theo một tia hy vọng sai người mang đi hỏi thợ thủ công trong thành, người kia mới vừa tiện thể nhắn trở về, sửa không được.

Liễu Tĩnh Thủy thở dài, đem sợi dây chuyền bị gửi trả cất cẩn thận, đứng dậy muốn đi tìm Sở Yến. Trước đó Sở Yến hôn mê y không thể cùng hắn nói, mới vừa rồi thấy sắc mặt Sở Yến không tốt, y lại không đành lòng kích thích hắn.

Vừa mở cửa, vừa lúc thấy Sở Yến ở ngoài.

Liễu Tĩnh Thủy hiếm khi giật mình sửng sốt một chút, đem hắn kéo vào trong phòng đóng cửa lại.

Sở Yến mới vừa đi đến trước cửa phòng y, chỉ thấy hắn mở cửa đem mình túm vào trong phòng, tình cảnh này quả thực giống như đang bước đi trên đường bỗng nhiên xuất hiện một người đem mình nhét vào bao tải đánh ngất mang đi. Sở Yến bị kinh hãi, đang muốn mở miệng hỏi y kéo mình vào phòng làm gì liền nghe Liễu Tĩnh Thủy nói: "Đem y phục mặc cho cẩn thận."

Hả? Sở Yến không hiểu cúi đầu nhìn lại người mình.

 "Vạt áo bị lỏng ra." Liễu Tĩnh Thủy sắc mặt bình tĩnh nhắc nhở.

Y phục của y đối với Sở Yến mà nói có chút rộng rãi, vạt áo nửa kín nửa hở, hắn cảm giác đều giống nhau. Cho nên hắn không phát hiện ra vạt áo đã bị buông lỏng, trong lòng bây giờ thầm nghĩ may rằng lúc nãy trên đường không có gặp ai.

Coi như là buộc chặt vạt áo, y phục này vẫn suy suy sụp sụp không thể che khuất hoàn toàn lồng ngực hắn. Hiện tại không buộc chặt, càng khiến phong cảnh kia tự nhiên càng khó mà giải thích. Sở Yến trên mặt vốn đã bởi vì tỏa nhiệt mà có chút hồng lần này càng cảm thấy hai gò má như đang bị thiêu cháy, vội vã đem dây áo muốn buộc lại.

Hắn nhúc nhích mấy lần liền buông ra. Điều này không thể trách hắn, trang phục thường ngày của hắn thường là loại dùng khuy áo cố định, cũng không có mấy món dùng dây buộc cố định. Không thể buộc nổi dây áo cũng là bình thường.

Hắn luống cuống tay chân nỗ lực thử mấy lần, Liễu Tĩnh Thủy dường như thực sự không nhìn nổi, thoáng tới gần một chút cúi đầu nói: "Để ta giúp đi."

Liễu Tĩnh Thủy cụp mắt, rõ ràng chỉ là buộc dây áo mà thôi vậy mà thần sắc kia chăm chú như đang đi học, tập viết. Hắn cặp tay kéo dây buộc, mười ngón tay nhanh chóng động mấy lần, giúp Sở Yến buộc một nút thập phần hoàn mỹ bền chắc.

Sở Yến cách y gần như vậy, tâm lý trở nên căng thẳng khó giải thích được. Thấy y đã buộc xong hoàn hảo lùi về sau vài bước, Sở Yến lấy lại bình tĩnh, mở miệng dò hỏi: "Ta ... ta tới tìm dây chuyền của ta. Ta có một sợi dây chuyền tìm không thấy, là dây chuyền có mặt dây nhật nguyệt, ngươi có thấy không?"

Liễu Tĩnh thủy hơi ngưng lông mày nói: " ta cũng đang muốn nói... đã đứt đoạn mất rồi."

Tiếng nói vừa dứt, hắn liền đứng sang bên cạnh dời đi thân mình, Sở Yến nhìn thấy trên bàn có một cái hộp. Liễu Tĩnh Thủy mở chiếc hộp kia ra nói: " Là ta ra tay không biết nặng nhẹ... vốn muốn tìm người tu bổ mới đem vật này lấy đi quên không nói một tiếng với thiếu chủ, là ta suy nghĩ không chu đáo."

"Đứt đoạn mất?" Sở Yến nghe thấy y nói, trước tiên có chút mất mát sau đó liền vui vẻ. Đứt đoạn mất vẫn tốt hơn so với việc không còn nữa, chờ sau khi trở lại hoàng thành Quốc tìm thở thủ công sửa chữa một chút là tốt thôi.

Hắn lấy ra sợi dây chuyền đứt rời kia thả vào trong tay. Đây là một sợi dây chuyền ánh sáng lưu chuyển, xán lạn như tinh hà, phía dưới có một mặt dây chuyền hình nhật nguyệt ánh sáng trơn bóng. Nắm trong tay như đang cầm thiên quang.

Tinh tế kiểm tra một phen, hoàn toàn chỉ bị gãy một chỗ, không có chỗ nào tàn tạ, chỉ cần đem chỗ bị đứt kia nối liền là tốt rồi. Tuy vậy muốn nối liền cũng không dễ dàng gì. Dây chuyền này lợi hại ở chỗ mỗi viên bảo thạch lại nối liền liên tiếp, tuy nhỏ bé nhưng lại tạo thành một cơ quan nhỏ, có thể đem bảo thạch vững vàng khóa chụp cùng nhau, chính là dùng đao phách dùng phủ khảm, rất khó tách ra mà một khi tách ra rồi, cơ quan nhỏ bé bên trong rườm rà rất khó có thể nối liền.

Coi như dùng đao chặt cũng chưa chắc đứt đoạn... Liễu Tĩnh Thủy nói là hắn ra tay không biết nặng nhẹ... Chẳng lẽ hắn không cẩn thận làm gãy? Không thể nào nha...

Nghĩ đến đây, Sở Thủy không khỏi nhìn Liễu Tĩnh Thủy nhiều hơn một chút. Võ công người này tột cùng là cao bao nhiêu vậy? Có thể dễ dàng đem cơ quan nhỏ trên dây chuyền của mình làm gãy sao?

Lúc trước hắn tràn đầy tự tin định liệu trước, hiện tại không thể không hoài nghi. Cùng người này ước chiến mình thật sự có thể thắng sao?

Liễu Tĩnh Thủy không biết trong đầu hắn lúc này tâm tư đang xoay chuyển mười tám vòng, nói: "Thợ thủ công trong thành phụ cận cũng không dám sửa chữa, nếu như thực sự không tìm được người, chỉ có thể chờ ta quay về Ẩn Sơn thư viện giúp thiếu cung chủ sửa lại."

Sở Yến năm ngón tay nắm lên mặt dây chuyền kia, nghi ngờ hỏi: "Ngươi sửa?"

Người này còn có thể làm đồ trang sức sao?

Thật là làm người khác kinh ngạc... Sở Yến đối với người này bỗng nhiên tràn đầy hứng thú.

Thấy hắn mắt đầy tia sáng, dáng vẻ cực kỳ hưng phấn, Liễu Tĩnh Thủy không khỏi hơi cong khóe miệng: "Ta mặc dù bất tài nhưng đối với cơ quan thuật cũng biết một chút."

Tốt quá đi... Người ta hiểu chính là cơ quan trên đồ trang sức này chứ không phải hiểu đồ trang sức làm như thế nào.

Sở Yến thu hồi dây chuyền, hai mắt nhìn người nói: "Vậy ta đi Ẩn Sơn thư viện với ngươi, ngươi giúp ta sửa dây chuyền xong, chúng ta ước chiến."

Chính sự vẫn muốn làm, Sở Yến đến võ lâm Trung Nguyên là muốn dương danh lập uy. Hắn ở phụ cận đợi nhiều ngày như vậy, chính là vì ước chiến cùng Liễu Tĩnh Thủy. Lần trước là hắn vô ý rơi xuống nước, hơn nữa Liễu Tĩnh Thủy còn chưa mở miệng đáp ứng, không thể tính. Hắn nhất định phải cẩn thận theo người đánh một trận.

Liễu Tĩnh Thủy chăm chú nhìn Sở Yến trầm mặc một lúc lâu.

Hắn thật sự không hiểu, một người không khống chế được nội lực làm cho thuyền xóc nảy không ngừng đến mức vung người xuống nước, lại còn trong thời điểm đó hoảng đến mức quên cả sử dụng khinh công trực tiếp rơi vào trong nước, làm thế nào có thể đánh bại nhiều cao thủ Trung Nguyên như vậy.

Kỳ thật võ công nội lực là được rồi... Đánh bại những cao thủ này cũng rất bình thường, công phu của Sở Yến chẳng hề yếu.

Về phần tâm tính, thật là không ra thể thống gì.

Nếu gặp phải tình hình có điểm gì đột ngột xảy ra, hắn sẽ giống như ở trên hồ Tinh Nguyệt, nên làm cái gì liền lập tức quên mất.

Liễu Tĩnh Thủy nhìn gương mặt không đạt mục đích không bỏ qua của hắn, khẽ thở dài một tiếng bất đắc dĩ nói: "Cũng tốt."

Sở Yến vui vẻ cầm dây chuyền ngâm nga bài ca Tây Vực, quay người tiến vào một gian phòng khác.

"Mục Ni!" Sở Yến hướng người huynh đệ tốt kiêm thị vệ tóc vàng mắt xanh của mình hô lên.

Mục Ni cũng đã thay một bộ quần áo khác, ngồi bên cạnh bàn, sắc mặt không quá tốt. Nghe hắn gọi mình mới quay đầu lại: "Thiếu cung chủ."

Thiếu cung chủ ngồi xuống cạnh hắn nói: "Chúng ta lát nữa đi dọn dẹp một chút, ngày mai khởi hành đi Ẩn Sơn thư viện với bọn y."

Mục Ni nghe vậy cau mày, nghĩ thầm tại sao thiếu cung chủ làm sao lại cùng đối tượng ước chiến chung đường chứ. Thiếu cung chủ từ nhỏ đến lớn đều được nuôi thật tốt ở trong cung, không gặp qua người nào quá dễ dàng tin tưởng người khác, mà những người Trung Nguyên này từng người từng người đều không phải dạng hiền lành gì... Ai biết cái tên Liễu Tĩnh Thủy kia có ý định gì chứ.

"Tại sao lại muốn đi cùng với bọn y?" Ngữ khí của Mục Ni có chút bất mãn.

Sở Yến nói:" Dây chuyền của ta bị đứt đoạn mất, y nói y có thể sửa."

Mục Ni liền cau mày khuyên nhủ: "Lạc Tát! Muốn sửa dây chuyền thì khi nào quay về Tây Vực có thể tìm thợ thủ công. Ngươi đánh bại nhiều cao thủ Trung Nguyên như vậy, làm mất mặt võ lâm Trung Nguyên bọn họ tất nhiên đối với ngươi có địch ý... Huống chi Liễu Tĩnh Thủy là đối tượng mà ngươi ước chiến, người và hắn cùng đi chẳng may giữa đường bị ám toán thì phải làm sao bây giờ?"

"Lạc Tát" là bản danh của Sở Yến, nghĩa là hoa hồng, rất xứng đôi với bộ dạng của hắn. Mục Ni cùng hắn thân mật như huynh đệ, trước mặt người khác sẽ gọi hắn "Thiếu cung chủ", trong âm thầm cũng thỉnh thoảng gọi tên hắn.

Mỗi lần bị hô bản danh, Sở Yến nhất định sẽ bị lảm nhảm một phen.

Sở Yến không muốn nghe hắn nói nhiều, chỉ theo dõi hắn nói: "Ngươi là thị vệ của ta, ngươi phải che chở ta. Nếu như bị ám toán vậy ngươi phải trở lại lĩnh phạt đó!"

Rõ ràng là lo lắng cho hắn, còn bị hắn ghét bỏ vì nhiều chuyện. Mục Ni quả thực tức muốn đập bàn, nhưng hắn xưa nay không có khả năng làm cho cái vị thiếu cung chủ kiêu căng bốc đồng kia thay đổi chủ ý chỉ có thể đem bực bội nín trở lại. Mục Ni hừ một tiếng nói: " Chỉ hy vọng Liễu Tĩnh Thủy kia như trong lời đồn là người quang minh chính đại đi."

Sở Yến nhất thời thu liễm dáng vẻ tùy hứng thanh âm mềm nhũn nói: "Mục Ni... ta biết ngươi lo lắng cho ta, cảm ơn ngươi... Không cần tới khắp nơi đều cẩn thận như vậy đâu."

Lạc Tát." Mục Ni chậm rãi giãn lông mày, "Ngươi là con của thần, cần phải mãi mãi cũng đắm chìm trong vinh quang..."

"Ta biết." Sở Yến cười với hắn một tiếng nói, "Cho nên thần hội phù hộ chúng ta, ngươi không cần phải lo lắng như vậy. Trước tiên ta thay quần áo đã."

Nói xong hắn liền đứng dậy rời đi, Mục Ni ở trong phòng tiễn hắn đi xa mới bất đắc dĩ thở dài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro