Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến khó có được giấc ngủ ngon lành, lúc tỉnh lại dưới người cứng rắn không cảm xúc, không khí cũng không còn ngột ngạt, ổ chăn mềm mại êm ái làm cho đầu óc anh thư giản mấy phần, chậm rãi xoay người, chợt phát hiện chính mình ở trên giường không mảnh vải che thân cả kinh trừng lớn hai mắt.

Lại là một căn phòng xa lạ, rộng rãi thoáng mát, nội thất căn phòng đơn giản nhưng rất hài hòa đẹp mắt, Tiêu Chến cảm thấy rất thích kiểu bày trí này, nhìn quanh bốn phía vẫn không phát hiện một bóng người.

Tiêu Chiến xoa mi tâm, ánh mắt lơ đảng lướt qua cánh tay mình phát hiện vết thương đã khép miệng, anh vô cùng kinh ngạc chạm vào vết thương không có chút đau đớn.

Chờ chút ... Anh vén chăn lên, thạch cao bó chân cũng không còn, không những thế, vết thương ở chân cũng không có đau đớn, như kỳ tích mà khép lại.

Lần này Tiêu Chiến đã biết người đàn ông tóc vàng kia là ai.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, thời điểm cửa đột ngột bị đẩy ra, Tiêu Chiến hoảng hồn kéo chăn che đậy thân thể không mảnh vải che thân, dưới tình thế cấp bách đó lại lộ ra đôi chân thon dài chằng chịt lông chân vô cùng nam tính.

Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên mái tóc vàng, con người lạnh lùng xa lạ lúc nảy bỗng chốt biến thành Vương Nhất Bác, ngũ quan đường nét cũng nhu hòa đến mấy phần, ánh mắt như sao trời nhìn về phía Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bácvui vẻ nhào tới, cách lớp chăn mềm ôm lấy cổ anh, cọ cọ làm nũng: "Chiến ca. Cuối cùng em cũng tìm được anh."

Tiêu Chiến tực tiếp đẩy cậu ra, tức giận mắn: "Em tới làm gì? Ai cho em tới? Chuyện anh giao, em đã làm chưa?"

Vương Nhất Bác vùi lại trong ngực anh, mất hứng miệng vểnh vểnh lên đáp lại: "Làm không xong."

"Em còn mặt mũi?" Tiêu Chiến nhẹ nhàng đẩy cậu ra, bắt đầu dày vò hai má đầy thịt của cậu: "Lời Chiến ca nói, em còn không nghe. Vương Nhất Bác em đúng là không có nghe lời."

Vương Nhất Bác mặc kệ anh đem mặt mình nắn bóp thành cái dạng tròn vuông gì cũng không phản kháng, âm giọng có chút ủy khuất: "Chiến ca, anh gạt người."

"Con chip kia là giả, bên trong kẹp mảnh giấy rách." Vương Nhất Bác hít mũi, rủ đầu xuống, như mèo nhỏ bị khi dễ, ủy khuất co ro.

Nội tâm Tiêu Chiến mềm nhũn một mảng, tay vẫn đang xoa nắn má sữa của cậu hỏi lại: "Cái gì mà mảnh giấy rách a? Anh chính là nghiêm túc viết lại nguyện vọng của bản thân."

"Anh là không có ý định sống sót trở về, sau đó tùy tiện tìm một người chăm sóc em đúng không?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, hai mắt đọng nước muốn trực trào, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Được rồi, Tiêu Chiến thừa nhận, quả thực đối với bản thân không có hi vọng trở về quá lớn. Con chip thật sự đã đưa cho người anh em nội ứng ngay lúc đầu, hắn vẫn chưa bại lộ không bị kềm kẹp gắt gao như anh, người có có cách bí mật giao về cục.

Hắn trở lại bên cạnh lão K, không ai hiểu lão K hơn hắn, nếu hắn không tự mình làm, lão K không chừng vẫn sẽ như lúc trước, có thể ngang nhiên gầy dựng lại hang ổ.

"Tiêu Chiến, có phải hay không anh không cần em nữa?" Vương Nhất Bác ngậm nước mắt nhìn anh, ôm tay anh rất chặt, sợ anh nói ra lời tuyệt tình với mình.

Tiêu Chiến thở dài, đưa tay lên khóe mắt lau nước mắt cho cậu, đem người tựa vào trong ngực an ủi vỗ vỗ lưng cậu: "Sao lại giống tiểu hài tử đến vậy, vừa giận vừa khóc? Anh chỗ nào nói không cần em a, chỉ là để Đại Khoan bảo vệ tốt cho em, không muốn dính đến anh."

Vương Điềm Điềm hừ mạnh một tiếng: "Khoan ca ca nói không sai, anh chính là bạc tình bạc nghĩa, ngủ với em xong liền chạy, em liền đem dây chuyền đầu trâu ném vào trong xe cho nổ, cái gì cũng không để lại, cho anh nóng vội gần chết."

Tiêu Chiến: "..."

Tiêu Chiến nghẹn đến nữa ngày không nói lời nào, bỗng nhiên giữa chừng phát giác điều không đúng, híp híp mắt: "Khoan ca ca? Gọi đến thân mật như vậy?"

Vương Nhất Bác trong ngực nghe được câu này hơi run, vội vàng muốn đẩy anh ra ngoài, lại bị ôm chặt hơn. Tiêu Chiến đến bên tai cậu nhỏ giọng hỏi: "Mấy ngày không gặp, em lại có thêm một ca ca à nha?"

Vương Nhất Bác giẫy giụa cắn vào cổ anh một phát, liền lưu lại dấu răng: "Ai kêu anh không cần em, đáng đời!"

Tiêu Chiến bị cắn đau kêu lên, cái này chó cắn người đều không phân nặng nhẹ, há mồm liền gặm. Anh bất đăc dĩ thở dài: "Cún con, anh là vì muốn tốt cho em."

"Thân phận của em đặc biệt, con người nơi đây đều ăn thịt không nhả xương, anh sợ về sau bọn chúng sẽ phát hiện ra em, bọn chúng là ra chuyện gì chúng ta căn bản không đoán được." Tiêu Chiến tận tình khuyên bảo cậu, đột nhiên bị bịt miệng lại.

Tiêu Chiến trừng lớn hai mắt, ưm a muốn nói tiếp.

Vương Nhất Bác dùng sức đánh cái tay đang cố kéo tay cậu ra: "Im lặng, nghe em nói!"

Tiêu Chiến đảo tròn tròng mắt, lè lưỡi liếm liếm lòng bàn tay cậu. Vương Nhất Bác xấu hổ vội vàng thả lỏng tay ra, lại nghe anh thỏa hiệp: "Em nói đi, anh nghe một chút!"

"Tiêu Chiến. Em không cần anh bảo vệ, em cũng biết anh có chuyện phải làm, nhưng là em không muốn ngồi yên một chỗ đợi anh, em cũng muốn chia sẽ cùng anh. Em lại là nhân ngư rất lợi hại, em có thể biến thành người khác đem lão K xoay vòng vòng." Vương Nhất Bác nói đến thao thao bất tuyệt.

Tiêu Chiến nghe, nghiêm túc bậc ngón cái hướng đến cậu: "Rất giỏi!"

Vương Nhất Bác được khen ngợi càng hưng phấn tiếp tục nói: "Anh nhìn xe, em lợi hại như vậy, anh cũng không cần đem em đẩy ra có được không?"

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, không nói một lời nhìn tiểu bằng hữu một mực nhìn anh, trong ánh mắt lóe ra sự kiên định, tín nhiệm. Tiêu Chiến khẽ thở dài: "Bây giờ còn có biện pháp khác sao? Vương Nhất Bác, anh bị em mang về rồi? Như thế nào lại đẩy em ra a?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ nhẹ gật đầu: "Nói cũng đúng!"

Tiêu Chiến nhìn cậu dương dương đắc ý, lành lạnh mở miệng: "Ấy, em liền đem món đồ duy nhất anh tặng cho phát nổ."

Vương Nhất Bác im lặng một chút, lựa chọn ôm mền giả chết.

Tiêu Chiến một cái lại một cái nhéo eo cậu: "Vương Nhất Bác em còn là người sao? Em để tay lên ngực tự hỏi em còn là người sao?"

Vương Nhất Bác trong chăn buồn tủi trả lời: "Em vốn cũng không phải là người a..."

Tiêu Chiến nhe răng hù dọa: "Em lại còn mạnh miệng lý lẽ?"

Vương Nhất Bác châm rãi từ trong chăn ngồi xổm dậy, cúi thấp đầu nhận sai: "Chiến ca, em sai rồi ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro