Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, thời điểm lão K nhìn thấy Tiêu Chiến bên trong, anh đã trở nên khác hoàn toàn so với bộ dạng ban đầu.

Trong ấn tượng của hắn, Tiêu Chiến luôn mũ áo chỉnh tề, từ đầu đến chân ngay cả sợi tóc cũng vô cùng tinh tế. Không giống như bây giờ, gương mặt gầy đi trông thấy, tái nhợt giống như một tờ giấy, da thịt trắng nõn nổi đầy gân xanh, trên mặt còn có thêm nhiều vết sẹo.

Coi như anh kiên cường, xuống tay với mình đủ hung ác, sống chết một chữ cũng không nói ra.

Bỗng nhiên trên màn hình xuất hiện hình ảnh Eden, hắn mặc âu phục thẳng tắp, tay đeo bao tay cao su, từ phía sau có người đưa tới một cái khay lấy ra kim tiêm, chậm rãi tới gần Tiêu Chiến toàn thân anh phát run.

Lão K dời màn hình sang bên cạnh xoay màn hình ra phía người đối diện mình cười nói: "Ngươi xem cái bộ dạng này của hắn, không ít ngày nữa liền chịu không nổi."

Người đối diện nhíu mày, xưa nay hắn đều một bộ mặt lãnh đạm lạnh băng, không ai phát hiện được trong con ngươi màu đen của hắn lóe lên tia lạnh buốt thấu xương.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn ống tiêm đưa vào người Tiêu Chiến, bên trong máy giám sát truyền đến một tiếng than thở thỏa mãn, rên rỉ như bị móng vuốt mèo cào, đánh thẳng vào đại não ngứa ngáy.

Một lát sau, Eden ném ống tiêm vào thùng rác, xoay người lơ đãng nhìn về phía camera một cái, sau đó kéo tấm màn quanh giường, che lại thân ảnh hai người bên trong.

Lúc này, Tiêu Chiến ngồi trên giường trầm mặt nhìn hắn, lạnh như băng hỏi một câu: "Đây là đang làm cái gì?"

Lão K theo thói quen xoay màn hình lại, không ngăn được trong màn hình phát ra trận rên rỉ, nghe thôi cũng biết người bên trong là đang làm chuyện gì.

"Ngươi nha, thời điểm hưng phấn đều có chỗ phát tiết." Lão K nghe được tựa hồ thích thú, nhưng nhìn sắc mặt người phía trước ngày càng đen, trực tiếp tắt âm thanh.

Người đối diện mấp máy môi, hừ lạnh một tiếng: "Thủ hạ của ông còn có loại sở thích này?"

Lão K một mặt lạnh nhạt: "Hắn muốn chơi, thì cứ để hắn chơi, ngươi cũng nhìn thấy, Sean chính là một báu vật hiếm có a, rất đẹp. Thời điểm hắn còn dưới tay ta, nhiều người nhìn ngó cậu ta lắm."

"Thật sao?" Người đối diện hiếm có mở miệng: "Hắn phiền toái như vậy, ngươi không giết hắn, giữ lại làm gì?"

"Hắn chết, manh mối của tôi liền bị chặt đứt. Bản lĩnh của Sean thật sự không nhỏ, tôi còn không thăm dò ra mục đích cậu ta đến đây." Lão K xoa mi tâm, nhìn qua có vài phần đau đầu.

Người đối diện sờ tay lên cằm như đang suy tính điều gì: "Ông đem hắn giao cho tôi, tôi tới giúp ông diễn một vỡ kịch hay."

Lão K đặt tay lên bàn nhẹ gõ mặt bàn: "Ông không phải là coi trọng hắn."

Người đối diện đưa tay vén gọn mái tóc vàng của mình ra sau tai, nhếch mép cười với lão K: "Tôi không có hứng thú chơi qua đôi giày rách của người khác, bất quá ... hắn rất vừa mắt, có thể ngoại lệ."

"Thời gian."

"Ba ngày. còn có, chuyện kia, tôi đồng ý." Nam tử tóc vàng đáp ứng lão ta rất sảng khoái.

Lão K nghe xong khẽ vuốt cằm: "Nói tôi nghe kế hoạch của cậu."

-

Tiêu Chiến bên trong không ngừng phát ra tiếng rên nhẹ mê người, nhưng sắc mặt lại là một vẻ trấn tĩnh, thậm chí lười di chuyển nhìn gần giống như anh sắp đè tên Eden đến nơi, vươn tay đẩy hắn cách xa mình một chút.

Eden nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của anh, thở ra hơi thở vào mặt anh: "Tiêu Chiến, cậu vẫn luôn rất bài xích tôi."

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hắn ta, đoán chắc vẫn đang có người nhìn chằm chằm anh qua máy giám sát, chỉ có thể im lặng trợn mắt nhìn đối phương.

Eden hết sức nhàn nhã: "Tức giận? Thế nhưng đây là cách tốt nhất, không sợ cậu lộ ra điểm sai sót. Đương nhiên, tôi cũng rất thích cách làm này." Nói xong, hắn cuối xuống tìm đến cánh môi hồng nhạt, liền bị Tiêu Chiến đẩy ra.

Tiêu Chiến cách xa hắn một khoảng, đôi mắt đề phòng nhìn hắn: "Ba ngày, cậu cuối cùng là muốn làm gì?"

Eden thở dài: "Nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện, cậu cũng đừng quá xúc động."

Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng: "Eden, tôi chưa từng nói muốn cậu giúp tôi. Đừng giả bộ, thời điểm cậu kéo màn xuống, bên ngoài liền ra tay."

"Thông minh" Eden cười nhìn anh, tầm mắt kéo dài đến nơi hở ra ở cổ áo, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.

Tiêu Chiến bị nhìn đến khó chịu, vội vàng giữ chặt nút áo, anh cũng không có ngốc, biết đối phương nhìn chằm chằm như vậy là có ý gì, nhưng quả thực anh rất chán ghét muốn cứu anh để lợi dụng.

"Tiểu Chiến, cậu như thế nào không cảm kích tôi, có phải hay không người cứu cậu không phải tên kia?" Eden thu lại nụ cười nhìn anh.

Tiêu Chiến sửa lại quần áo có chút xộc xệch: "Tôi không cần ai tới cứu tôi."

Tiêu Chiến cảm thấy rất nhức đầu, muốn nhanh chóng thoát khỏi những câu hỏi của Eden, anh đã an bài kế hoạch trong ba tháng, không biết giữa chừng có phát sinh chuyện gì hay không.

Eden lại cười lạnh một tiếng: "Tiêu Chiến, cậu thích tên tóc vàng kia? Cậu không sợ chọc đến tôi, tôi sẽ làm gì cậu ta sao? Lúc này, cậu căn bản không thể chống lại tôi?"

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt, bờ môi hơi tái nốt ruồi dưới cánh môi nhìn qua vô cùng đặc biệt. Một bên chân Tiêu Chiến bó thạch cao, di chuyển có hơi chậm chạp, nhưng một chút lại một chút tới gần làm cho tim người đối diện hẫng một nhịp.

Eden cơ hồ cho rằng Tiêu Chiến muốn hôn mình, hắn cao hứng cũng không kịp phản ứng chính mình lại muốn chạy đến, một giây sau đó hắn cảm thấy hạ thân truyền đến đợt đau đớn.

"Ngươi! Tiêu Chiến!" Eden hét lớn, che lấy hạ thân đè nén cơn đau, đau đến nỗi trên trán rịn ra mồ hôi lạnh.

Tiêu Chiến lúc này mới trầm thấp nở nụ cười, vô cùng khinh thường mà liếc gã ta: "Eden, không sai lão tử chính là thích nam nhân, nhưng người nào nói với cậu tôi ở dưới? Cậu muốn bức tôi vào đường cùng, được, cậu đối với tôi làm gì cũng được, nhưng nhớ kỹ tôi sẽ đem phía dưới của cậu mà phế bỏ."

Thanh âm Tiêu Chiến dần lạnh lên: "Nếu không thì, tôi cũng sẽ không đối với cậu mà thủ hạ lưu tình."

Sắc mặt Eden khó coi, lúc trắng lúc xanh, tựa hồ đang kìm nén cơn giận của mình. Hắn cười lạnh một tiếng, trực tiếp bắt lấy cái chân bị thương của Tiêu Chiến dùng sức kéo mạnh, nghiêng người đè trên người anh, cầm chặt tay anh.

Tiêu Chiến đang muốn vùng ra, cánh cửa đóng chặt đột nhiên bị mở ra, một tên thuộc hạ chạy vào kế bên màn nói nhỏ: "K ca đến rồi!"

Tiêu Chiến vừa nghe, thừa dịp Eden thất thần liền vùng khỏi tay hắn bước xuống giường, vì vết thương còn đau nên anh lảo đảo suýt té, đột nhiên phía sau được một cánh tay đỡ lấy.

Anh dừng lại xoay lại nhìn, vội vàng rời khỏi thân thể lấy lại cân bằng đứng vững, giương mắt hướng đến tên lạ mặt.

Hắn có một mái tóc vàng mượt ngang vai, ngũ quan lạnh lẽo khí chất áp người, thân hình thon gầy cao lớn, một thân âu phục phẳng phiu, lướt qua giống như xuất thân từ danh môn vọng tộc.

Tiêu Chiến là lần đầu gặp người này, không khỏi cảm thấy cặp mắt thanh lãnh kia có mấy phần quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro