Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến không nói gì, gương mặt lạnh lẽo nhìn hắn ta, ngày thường có chút gió xuân hiện tại ngấm dần sương lạnh.

Lão K không nhanh không chậm từ chỗ ngồi đứng lên, chậm rãi dạo bước, đế giày da cọ xát nền nhà bằng gỗ phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Cách nơi Tiêu Chiến một bước ngừng lại, yếu ớt mở miệng: "Có phải hay không hắn lợi hại? Thế nhưng lợi hại hơn nữa thì có tác dụng gì đâu? Một trái lựu đạn 'Uỳnh' một tiếng, lợi hại hơn nữa người, không phải cũng là --- thịt nát xương tan hay sao?"

Lão ta nói ra vô cùng nhẹ nhàng bình thản, như đang trần thuật lại chính mình dễ dàng giẫm chết một con kiến nhỏ bé không đáng kể.

Tiêu Chiến nặng nề nhìn sâu vào đáy mắt lão ta, dừng lại một chút nhếch đuôi mắt lên, trầm thấp nở nụ cười: "K ca, nếu ông nói, chúng ta đều là người, vậy ông cho là ... tôi hiện tại không làm gì cũng sẽ có người đến bắt tôi sao?"

Lão K cũng cười: "Vậy thì lấy ra con chip thật, có lẽ tiểu tình nhân của cậu có thể cứu."

Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng: "Cậu ta chết thì chết đi, người yêu chỉ mới bên nhau nữa tháng, ông quá đề cao cậu ấy."

Lão K vỗ tay cười to: "Thật là vậy, nếu không phải nhìn ngươi vừa bị cắt chân, tôi xém chút có thể tin cậu."

Tiêu Chiến lạnh mắt nhìn, thần kinh kéo căng, suy nghĩ hành động bước sau của kế hoạch, bên ngoài lại vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

Người tiến vào cũng không phải lạ.

Eden, là một trợ thủ đắc lực khác của lão K, trong lúc Tiêu Chiến làm nội ứng hai người không ít lần hợp tác, nhóm người buôn lậu bên trong ít ra còn hắn có nhân tính, chỉ tiếc chọn lão K nối giáo cho giặc.

Hắn sẽ không phải chủ động làm chuyện ác, trên tay lão K là thanh đao sắc bén chỉ cần lão ta hạ lệnh hắn liền xông pha khói lửa không chối từ.

Ban đầu Eden đi vào nhìn thấy Tiêu Chiến có chút bất ngờ, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, cung kính nhìn phía lão K: "K ca, ở hiện trường tìm được cái này, không có tung tích con chip."

Thứ hắn lấy ra đã bị tổn hại, không còn nguyên vẹn, mặt đầu trâu có giấu con chip bên trong lúc này đã trống rỗng.

Lão K quan sát thần sắc Tiêu Chiến: "Tôi nhớ được đây là do cậu tìm người làm, sao lại cam lòng liền đưa cho tiểu tình nhân mới quen nữa tháng?"

Tiêu Chiến thần sắc không động một chút, nhàn nhạt trả lời: "Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà, cũng đâu phải đồ vật gì quý giá."

Khoảnh khắc Eden đi vào kia, Tiêu Chiến liền nhìn thấy lúc lão K xoay người hắn ta đã bậc ngón cái cho anh, hắn ta không phải loại khát máu người, hơn nữa không đành lòng ra tay độc ác với người vô tội.

Chỉ là Tiêu Chiến hoang mang không biết con chip trong đầu trâu đâu? Eden không thể nói con chip rơi xuống.

Tiêu Chiến còn chưa lý giải được khúc mắt, lão K đã quay lại trên ghế ngồi xuống, cười cười: "Cảnh sát Tiêu thật là máu lạnh nha, tôi nhớ được mấy năm trước cũng có người bướng bỉnh như cậu, uầy, cậu ta cũng họ Tiêu."

"Thật sao?" Tiêu Chiến lành lạnh mở miệng, cảm giác được các dây thần kinh đang kéo căng.

Bỗng nhiên, lão K như nhớ tới chuyện gì, một mặt nghiền ngẫm nhìn anh: "Hắn chính là ngu xuẩn đến mức thân phận đã bại lộ cũng không biết chút nào, tôi là cố ý chặt bỏ một căn cứ để hắn đi lập công. Thê nhưng cậu biết tôi hận nhất chính là phản bội."

Lão K chậm rãi từ từ nói: "Sau đó ta phát hiện hắn còn có vợ con, gia đình hạnh phúc mỹ mãn nhường nào, bị ta chính ta hủy hoại cảm giác đó cho hắn cả đời không thể quên."

Bỗng nhiên, lão K ra vẻ nghi hoặc hỏi anh: "Cảnh sát Tiêu, nghe nói hắn là tiền bối của cậu sao?"

Lúc này Tiêu Chiến mới nâng lên cái đầu hơi rủ xuống, lộ ra đôi mắt lạnh lẽo hằn lên máu tươi: "Đó là cha tôi."

Khi đó Tiêu Chiến được ông nội đưa đi nước ngoài, vốn định học xong sẽ quay về, nhưng không nghĩ đến một năm sau liền quay về đối mặt với cái chết thảm của mẹ và em trai."

Cuối cùng cha anh vì chịu nhục, bị lão K lấy mất một tay mà cha anh vứt bỏ cái mạng. Lúc đó Tiêu Chiến bắt đầu bỏ xuống bút vẽ cầm súng lên.

Cha anh không thể hoàn thành, anh sẽ giúp ông hoàn thành.

Lão K nhìn anh thổn thức không thôi: "Nói thật, cậu so với hắn ta khó đối phó. Sớm biết hắn còn một đứa con trai khác nên diệt cỏ tận gốc."

Eden nhìn thoáng qua Tiêu Chiến thân thể run rẫy, lanh như băng hướng tới lão K đưa ra đề nghị: "Mấy ngày này hắn nhất định không đưa ra con chip, căn nhà kia cũng đã đến, cho nên ... tôi đoán hẳn là hắn đã cất ở một nơi mà chúng ta không liệu đến."

Lão K nhàn nhạt nhìn hắn: "Nói tiếp."

"Chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất. Hắn hôm nay sẽ tới, nói không chừng cũng bởi vì là ... xưa nay hắn chưa hề mang đi?" Eden nói đến ngay ngắn rõ ràng.

Tiêu Chiến ngay cả đầu cũng không muốn nhấc lên, lạnh lùng cười nhạo hắn: "Thật là nhạy bén, vậy không bằng cậu đoán xem tôi giấu ở đâu?"

Eden không có nhìn đến anh, tóc mái trên trán che khuất con ngươi thâm thúy: "K ca, nếu muốn hắn mở miệng, không bằng đem hắn phế đi. Đánh gãy chân hắn, không thôi cho hắn thử nghiệm hàng mới đi, chờ cơn nghiện đến, cái gì hắn cũng làm."

Lão K tựa hồ hài lòng đề nghị này, phất tay cho Eden toàn quyền xử lý.

-

Cứ thế Tiêu Chiến bị lôi đến một căn phòng, cửa sổ nhỏ hẹp ở trên cao, vây quanh còn có lan can sắt, trong phòng vô cùng đơn sơ, chỉ có trơ trụi một chiếc giường.

Eden tiến đến liền đem cửa phòng khóa lại, trên tay cầm lấy một tấm ván gỗ cùng băng gạt vứt xuống trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Eden ngồi lên giường, vểnh chân lên bắt chéo nhìn anh chật vật ngồi dưới đất: "Thế nào, rời đi nữa tháng đến tự mình nối xương cũng không biết?"

Tiêu Chiến nghe vậy, một câu cũng không nói, chính mình lại kiên trì chỉnh xương lại ngay ngắn, đua đến trên trán ứa ra mồ hôi lạnh cũng không kêu tiếng nào.

Lời lúc nảy là tôi lừa lão ta, con chip ở đâu tôi không quan tâm, nếu cậu muốn sống rời khỏi đây nhất định phải phối hợp với tôi." Eden nhìn sắc mặt anh có chút giãn mới chậm rãi mở miệng.

Tiêu Chiến ngồi lẳng lặng, không có đáp ứng, cũng không có từ chối.

Ở nơi này có vô số con mắt đang ngó chừng anh, anh cũng chưa bao giờ biết người đứng trước mặt anh lời nói đến tột cùng là thật hay giả."

Eden thấy anh không nhìn đến lại nói tiếp: "Nơi này không có giám sát, lúc sau tôi sẽ cho người đến tiêm ma túy, lúc ra khỏi đây anh chỉ cần giả phát bệnh thật tốt là được."

Tiêu Chiến cúi thấp đầu, làm cho người khác không rõ ý tứ của mình: "Vì cái gì?"

Eden đứng lên, phủi bụi trên người: "Tiêm vào dĩ nhiên là giả, đến lúc đó anh phải diễn chân thực một chút, nếu có thiếu sót, tôi có thể chết cùng anh."

Tiêu Chiến cúi đầu dò hỏi: "Cậu ấy ... thật không có việc gì?"

Eden bỗng nhiên cười, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng khó có được mấy phần ấm áp: "Cậu như thế nào không tiếp tục hỏi vì cái gì?"

Ngay sau đó, hắn lắc đầu bất đắc dĩ: "Đáng tiếc, tôi không có tung tích cậu ta."

Tiêu Chiến không nói gì thêm, thời điểm Eden xoay người, bỏ lại một câu mơ hồ tình cảm nói: "Tiểu Chiến, trong lòng cậu biết vì cái gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro