Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến chuẩn bị cho Vương Nhất Bác một bửa tối phong phú thức ăn, còn đặc biệt mở ra chai rượu đỏ quý hiếm, rót vào ly đế cao, đổ thêm một chút dung dịch mang từ chỗ Cố Ngụy vào ly rượu.

Kim đồng hồ chỉ đúng chín giờ, Vương Nhất Bác chậm rãi mở cửa bước vào, vừa vào cửa thần sắc đã không được tốt, áo khoát âu phục treo ở cánh tay, cà vạt cũng bị lôi kéo lỏng lẻo, cổ áo mở rộng lộ ra chút da thịt trắng mịn.

Tiêu Chiến ngồi tại bàn ăn, nhìn cậu trở về miễn cưỡng nghiêng đầu qua nhìn, tay vẫn chống đỡ đầu mình, nhàn nhạt mở miệng: "Vương tổng, trở về thật sớm a."

Vương Nhất Bác lúc này mới chú ý đến một bàn thức ăn sớm đã nguội, sắc mặt vẫn như cũ không lộ ra vẻ gì khác nhưng trong lòng khẽ dao động: "Đã nói nước sông không phạm nước giếng, tôi cũng không bảo anh đợi tôi."

"Tôi cũng không phải đang đợi cậu." Tiêu Chiến khẽ nhướng lông mì cười nói: "Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi nhớ đến mấy người bạn cũ, nên làm một bàn thức ăn."

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn anh, tiện tay đem áo khoát ném sang một bên, một bên vừa tháo ra cà vạt một bên cười nhạo nói: "Anh dọa ai đây? Một bàn đồ ăn chưa dụng đến, bằng hữu của anh là thần tiên chắc."

Tiêu Chiến nâng lên ly rượu, lắc lắc trước mặt cậu dung dịch đỏ tươi, môi mỏng chống đỡ tại thành môi nhấp một ngụm, đem đôi môi hồng hồng nhuộm màu đỏ tươi: "Cậu khôgn biết trước kia tôi có rất nhiều anh em à? Phần lớn đều không còn nữa."

"..." Vương Nhất Bác thân hình cứng đờ, vẻ mạt rất khó chịu nhìn anh: "Này, anh đừng có uống nhiều, khôgn tốt cho sức khỏe."

Tửu lượng Tiêu Chiến vốn không tốt, sau khi uống một ngụm hai má liền nhiễm lên một tầng đỏ hồng, đôi mắt thụy phượng dài ẩn tầng hơi nước, giọng nói có chút ủy khuất làm cho người khác khó lòng từ chối được: "Cậu xem hôm nay là sinh nhật tôi, bồi tôi uống một ly có được không?"

Vương Nhất Bác ngồi xuống bàn, nhận lấy từ Tiêu Chiến một ly rượu, cũng không phát giác được trên mặt đối phương xuất hiện nụ cười thần bí khó lường.

Cá nhỏ dính câu rồi.

Thuốc trong ly rượu cần chút thời gian mới có thể phát huy công dụng, nhưng khắp người cảm giác giống như mất trọng lượng ngã vào trong nước làm cho Vương Nhất Bác thần trí có chút mơ hồ. Mỗi ngày Vương Nhất Bác đều có thời gian ngâm mình trong nước, theo lý sẽ không phát sinh loại tình huống mất khống chế này.

Thời điểm này, bề ngoài Tiêu Chiến có vẻ quan tâm đến gần cậu, đôi mắt câu dẫn nhìn Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, cậu làm sao vậy?"

"Đừng ... đừng lại gần tôi." Vương Nhất Bác dùng hết khí lực đẩy Tiêu Chiến ra, lảo đảo chạy đến phòng ngủ, nặng nề đóng cửa lại.

Đã sớm chuẩn bị nên Tiêu Chiến không nhanh không chậm cầm theo chìa kháo dự phòng mở ra cánh cửa đang khóa trái kia.

-

Trong phòng yên tĩnh, đến đèn cũng không có mở, thời điểm Tiêu Chiến đẩy cửa đi vào, tia sáng bên ngoài yếu ớt theo khe cửa chiếu vào, Vương Nhất Bác ở trong chăn cả kinh lớn tiếng gào thét: "Đừng đến đây!"

Tiêu Chiến bật đèn, tiện tay khóa cửa phòng lại, không nghe theo lời cậu, từng bước từng bước tiến lại gần giường, từ trên cao nhìn xuống Vương Nhất Bác đem chính nhìn quấn thành một đoàn.

Gương mặt Vương Nhất Bác vốn đã rất trắng lại ửng lên phần đỏ hồng, đôi mắt thất kinh mà trợn tròn lên, giống như mèo con bị hoảng sợ, giương nanh múa vuốt nhằm hù dọa kẻ địch, nhưng lại không biết điệu bộ này của mình chỉ càng thêm chọc cười Tiêu Chiến.

"Vì sao không chịu qua đây?" Tiêu Chiến hỏi cậu.

Vương Nhất Bác đề phòng nhìn anh chằm chằm: "Chuyện của tôi có liên quan đến anh? Anh bớt quan tâm đi. Dù sao đêm nay anh cũng không thể ở lại nơi này!"

Tiêu Chiến ngồi trên giường, đôi mắt ân cần lại nghiêm túc giương đến nhìn cậu: "Phản ứng của cậu thật không đúng a, nếu bệnh thì nói tôi đưa đến bệnh viện khám."

"Không cần đi bệnh viện, chờ một chút liền khỏe." Vương Nhất Bác cảnh giác nhích sang một bên, không dám để cho Tiêu Chiến đụng đến.

"Nhưng chúng ta dù sao vẫn là phu phu hợp pháp, nếu cậu có chuyện gì sơ suất, tôi không nhận nổi trách nhiệm a." Tiêu Chiến vươn tay vỗ vỗ chăn mền.

Vương Nhất Bác giật mình đánh rớt tay anh: "Đừng, đừng có động tay động chân, tôi nói không có chuyện! Thật là không có!"

Tiêu Chiến lại nở nụ cười, mặt mày cong híp thành một đường, từng đường cong phát họa tinh xảo, khóe mắt tràn ra ánh sao đong đưa thật khiến người khác chú ý, Tiêu Chiến dựa vào men say nghiêng người chống tay lên giường, đem khủy tay Vương Nhất Bác trói buộc phía trên.

Vương Nhất Bác muốn nghiêng người đẩy anh sang chỗ khác, một giây sau lại nghe được anh nói một câu khiến toàn thân bất động.

Tiêu Chiến ghé vào bên tai, bờ môi có như không dán vào tai của cậu khe khẽ: "Tiêu nhân ngư, đừng lẫn trốn nữa, anh tới tìm em."

Vương Nhất Bác trừng lớn mắt: "Làm sao ... làm sao anh biết?"

Tiêu Chiến mở to đôi mắt anh đào nhìn Vương Nhất Bác, đôi môi nhẹ nhàng rơi lên trên môi cậu, như một mảnh lông vũ mềm mại lướt qua, lại cào đến lòng người ngứa ngấy.

Vương Nhất Bác rất dễ dàng liền đẩy anh ra, trên mặt mang theo nét tức giận: "Tiêu Chiến! Anh chớ có đi quá mức."

"Đến cuối cùng là ai quá mức Vương Nhất Bác ..." Lông mi Tiêu Chiến rũ xuống, đôi mắt tối sầm ẩn sâu bên trong, người khác nhìn vào liền có thể cảm nhận được đau thương, tâm tình cũng dần hạ xuống. Tiêu Chiến giơ tay lên vuốt ve gương mặt làm cho mình ngày đêm không yên: "Rõ ràng chính em đang khi dễ anh."

Tiêu Chiến không thể nào biết được bản thân Vương Nhất Bác đã trải qua bao nhiêu đau khổ, không thể làm gì khác hơn là tự trách bản thân tại sao mỗi lần đều không lành lặn trở về. Tiêu Chiến vô cùng tự trách, nhưng vẫn ẩn ẩn sợ hãi, anh không biết khi nào Vương Nhất Bác có thể nhớ lại mình, hay là có thể hay không cứ như vậy, mãi mãi không bao giờ nhớ lại, đem người khác thay thế vị trí của anh.

Tiêu Chiến đưa tay ôm Vương Nhất Bác vào ngực, giống như muốn đem đối phương hòa thành một, mặc cho Vương Nhất Bác có ra sức giãy dụa gắt gao ôm vào ngực.

Vương Nhất Bác vừa cào vừa cấu phía sau lưng Tiêu Chiến, tức giận đến bên trong miệng phát ra vài âm thanh giọng sữa: "Buông tôi ra! Tiêu Chiến! Có phải anh uống lộn thuốc không vậy?"

Tiêu Chiến đem mặt vùi vào trong cổ Vương Nhất Bác âm thanh nghẹn ngào: "Nhất Bác! Rất đau có đúng không? Em đụng một cái vào góc bàn liền gào khóc với anh nửa ngày, nhất định là rất đau a? Thật xin lỗi ... là ca ca không bảo vệ tốt em ..."

Vương Nhất Bác dừng lại động tác, cảm giác ở giữa cổ truyền đến hơi ẩm ướt càng làm ý thúc có chút hỗn độn, trong lúc nhất thời không biết nên dỗ dành hay là đẩy anh ra, chỉ có thể yên lặng mặc anh ôm.

Tiêu Chiến đnag nói cái gì, cậu mơ mơ màng màng nghe được, rõ ràng nên cảm thấy Tiêu Chiến là đang nói hưu nói vượn, nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, thậm chí khi nghe đến trên ngực loáng thoáng cảm giác đau đớn.

Thời điểm Vương Nhất Bác không kịp phản ứng, Tiêu Chiến đem ổ chăn toàn bộ nhấc lên, lộ ra đuôi cá màu xanh ngọc Vương Nhất Bác nỗ lực che đậy, tựa như tơ lụa vảy cá còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

"Anh ---" Gương mặt Vương Nhất Bác nổi lên một trận đỏ bừng, dưới người đuôi cá chập chờn mấy lần, lại bị cái tay như gió xuân nhẹ nhàng vuốt qua, Vương Nhất Bácthoáng buông bỏ toàn bộ khí lực.

Tiêu Chiến vỗ về tựa như sờ lấy đuôi cá, ljai đụng lên đôi má phiếm hồng, nhìn bộ dạng hiếm khi ngoan ngoãn của cậu thoáng cười: "Vương Điềm Điềm, hoan nghênh em về nhà."

Vương Nhất Bác trên mặt có chút ngứa, né tránh nụ hôn của anh: "Anh xem đuôi cá của tôi, là phải chịu trách nhiệm."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt: "Được, vậy anh bây giừo có thể tiếp tục hôn em sao?"

Vương Nhất Bác lườm anh một cái: "Tiêu Chiến! Anh biết rõ người tôi thích chính là em của anh, anh có độc à! Toi nói là không phải loại chuyện này. ... A!"

Tiêu Chiến không chờ cậu nói hết lời, giữ lấy sau gáy áp lên đôi môi đang hồ ngôn loạn ngữ, hôn đến vội vàng, lại hời hợt, rất nhanh liền rời đi.

Tiêu Chiến áp vào chop mũi cậu, mặt mày mang nét cười: "Không sao, em ấy giống anh, cùng anh như giống nhau, cho nên khẳng định em cũng thích anh."

Vương Nhất Bác đương nhiên là bị phát biểu không biết xấu hổ kia của Tiêu Chiến dọa đến ngây người, sửng sốt nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: "Tiêu Chiến, anh như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy?"

Tiêu Chiến cười híp mắt chọc chọc lên má sữa của cậu, lại nhẹ nhàng cắn một chút môi trên: "Tiểu bằng hữu không thể nói chuyện thô tục a, em nói thêm một câu, anh liền hôn em một cái."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro