Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến lần đầu tiên không cùng Vương Nhất Bác đến gặp bà ngoại cậu.

Bà ngoại đã một đầu tóc bạc, trên mặt để lại không ít dấu vế thời gian, một thân khí sắc cùng Vương Nhất Bác không có sai biệt, nhìn qua chắc chắn khẳng định người một nhà.

Lúc Tiêu Chiến bước vào, bà đang ngồi trong đình ở hoa viên nghĩ mát, trên mặt bàn còn có một chậu câu kiểng, bà cầm kéo cắt tỉa mấy cành dư ra. Nghe được âm thnah phía sau, cũng không có quay lại hỏi: "Tại sao bỗng nhiên đến gặp ta?"

Nghe ngữ khí, nhìn thần sắc, có vẻ bà ngoại Vương Nhất Bác không hoan nghêng anh đến. Chỉ sợ nếu không phải Vương Nhất Bác xảy ra chuyện, bà cũng không ra mặt sắp xếp mối quan hệ thông gia này.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu: "Bà ngoại, con có việc muốn thỉnh giáo bà, là liên quan đế Nhất Bác."

Nghe đến tên cháu mình, bà ngoài mới miễn cưỡng nhìn đến anh, ra hiệu cho người kê bên mang chậu cây đi, chậm rãi nói: "Cậu ngồi đi."

Tiêu Chiến nhìn người kia tức thời mang đồ đi, liền nghe lời tiến đến ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Tình hướng của Nhất Bác chắc chắn bà hiểu hơn con, em ấy ... có khả năng khôi phục như lúc trước không?"

Bà ngoại trầm tĩnh ánh mắt sâu không thấy đáy: "Lời của người khác, không thể nào. Nhưng nếu là cậu, ngược lại có chút hi vọng."

"Là ý gì ạ?" Tiêu Chiến vội vàng hỏi lại.

"Bởi vì Nhất Bác đã moi tim cứu cậu, trái tim trên người cậu." Bà yếu ớt thở dài: "Muốn nó khôi phục, cần đi đến đáy biển, tìm một chỗ. Bất quá, chuyện này ta cũng nghe từ tộc trưởng đời trước đề cập đến, tộc nhân ngư chưa bao giờ đi tìm qua chỗ kia."

"Nếu đã vậy, con sao có thể tìm đến?"

Bà liếc mắt nhìn Tiêu Chiến: "Chỗ kia, chỉ người mới có thể đến. Mà người bình thường lại không thể ở lại trong biển trong thời gian dài, bây giừo cậu là người duy nhấtccó thể tìm đến chỗ kia."

Bà ngoại từ tay trái tháo xuống đưa đến trước mặt Tiêu Chiến một chiếc nhẫn: "Cầm nó, đi đến một nơi gọi là Vô Ưu cảnh, nới đó cậu sẽ tìm được đáp án mình muốn. Nhưng ta nhất định phải nói cho cậu biết, con đường đến đó rất nguy hiểm, mà Nhất Bác đã mất đi năng lực cứu cậu, chính cậu phải suy nghĩ cho kỹ."

"Bà ngoại, người đã biết con sẽ đến, nên đã sớm hi vọng cho chuyến đi này." Tiêu Chiến mang chiếc nhẫn cẩn thận cất vào, trên mặt hiện lên nét kiên định: "Đây là con nợ em ấy, em ấy vì con mất đi quá nhiều, con nhất định phải đem em ấy hoàn hảo trở về."

Bà ngoại nhìn anh, trịnh trọng nhẹ gật đầu: "Nhất kỹ phải bình an trửo về, Nhất Bác vẫn đang chờ con."

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, xoay người lại, đúng lúc gặp được ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống một mảng hào quang, vệt sáng lan tỏa đến con đường bên trên mặt đất. Tiêu Chiến đưa tay, tựa hồ muốn cầm lên vệt sáng trong lòng bàn tay, ấm áp, rất giống như nụ cười của cún con nhà anh.

-

"Đi công tác?" Vương Nhất Bác đang vùi đầu lắp lego nghe thấy liền ngừng lại, mở to hai mắt trừng anh: "Anh không phải làm cửa hang trưởng tại chi nhánh sao? Như thế nào bỗng nhiên muốn đi công tác?"

Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay ra xoa xoa mái tóc mềm mại: "Tại tổng công ty có một số việc muốn anh thực hiện, cái này cũng là đi để học hỏi kinh nghiệm."

Vương Nhất Bác quay đầu sang chỗ khác, không yên lòng hỏi: "Cái đó ... phải đi bao lâu a?"

"Ừm." Tiêu Chiến ghét sát bên tai cậu nói khẽ: "Cún con là không nỡ xa anh sao?"

Lỗ tai Vương Nhất Bác đỏ lên, dịch cơ thể cách xa anh một chút: "Nói chueyenj thì nói, không cần đến gần như vậy."

"Cụ thể bao lâu anh cũng không biết trước, những ngày này tình trạng thân thể em không ổn định, anh để anh họ em trông công ty giúp em một chút, em ở trong nhà đợi anh, nghĩ ngơi thật tốt." Tiêu Chiến sờ lấy cái đầu nhỏ của cậu luyên thuyên nói.

"Quý Hướng Không? Anh ta cũng đừng có phá hỏng công ty của em." Vương Nhất Bác khịt mũi một mặt coi thường: "Chờ trong nhà cũng được, để cậu ta mang tài liệu về cho em giải quyết là tốt rồi."

"Tốt, đều nghe em." Tiêu chiến cười híp mắt đáp lời.

Vương Nhất Bác trong miệng đang ngâm một mẫu linh kiện không biết nên ráp ở đâu, nghĩ linh tinh nữa ngày vẫn một trận rối não.

Tiêu Chiến chống đỡ đầu khôg nhúc nhích nhìn cậu, gò má của thiếu niên vẫn như cũ đẹp đến mức giống như bức họa, đường nét phát họa ra cái cằm hoàn mỹ tinh xảo, mũi rất cao tiếp đến là cánh môi hồng đang khép mở, ngậm một mẫu linh kiện lego, hơi hơi nghiêng đầu, tìm được điểm thích hợp hai tròng mắt liền sáng lấp lánh.

Thời điểm Vương Nhất Bác đem linh kiện từ miệng ra định ráp vào đột nhiên cảm giác không thích hợp, vừa nghiêng đầu liền va vào ánh mắt tràn ngập ôn nhu dịu dàng của Tiêu Chiến đang nhìn mình, có chút khó chịu mở miệng: "Anh nhìn em làm gì?"

Tiêu Chiến như vô tội chớp chớp mắt: "Với tư cách phu phu hợp pháp, bạn đời em phải đi công tác, đương nhiên lúc này phải tranh thủ nhìn ngắm em kỹ một xíu. Bằng không, lúc ra bên ngoài lúc nghĩ đến em như thế này sẽ rất hối hận a."

Gương mặt Vương Nhất Bác nhiễm lên một tầng đỏ hồng: "Anh như thế nào, dẻo miệng vậy, không biết xấu hổ."

Tiêu Chiến cười đến mặt mày cong cong lắc đầu: "Không xấu hổ a, lúc trước em không phải rất thích nghe à, nghe xong lại còn nhàp vào ngực anh muốn ôm một cái."

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, cũng không gạt bỏ lời nói đó, cậu đối mặt với ánh mắt Tiêu Chiến dò xét một chút, cứng ngắt đưa tay đến: "Cái kia ... ôm một chút?"

Tiêu Chiến hiển nhiên không ngờ rằng Vương Nhất Bác sẽ chủ động như vậy, ngồi một chỗ có chút ngu ngơ, Vương Nhất Bác lại nghượng đỏ bừng mặt, thấy anh bất động lại châm chạp bất động vội vàng thu tay về: "Không muốn liền quên đi." Tiểu bằng hữu quen sẽ không che giấu tâm tình, âm thanh buồn buồn, nghe vào có chút mất mát.

Tiêu Chiến lúc này mới phản ứng kịp, kéo Vương Nhất Bác trực tiếp đem người ôm vào lòng té nhào ra mặt thảm mềm mại, một tay đỡ sau gáy, một tay nâng cằm, hướng về đôi môi nhỏ hôn đến.

Nụ hôn này đối với Vương Nhất Bác rất nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí dán vào cánh môi, nhưng lại không khống chế nổi tâm tình liền cạy mở đôi môi luồn vào phía trong. Tiêu Chiến lưu luyến không muốn dời đi, chóp mũi dán vào chop mũi của cậu: "Ôm một chút như thế nào mới đủ đây?"

Vương Nhất Bác vô lực đẩy ngực anh ra: "Anh ... tránh ra."

Tiêu Chiến liền cúi xuống hôn cậu thêm một cái: "Không."

"Anh như thế nào lại lưu manh đến vậy?" Vương Nhất Bác đỏ mặt.

Tiêu Chiến thân mật cọ cọ mặt cậu: "Đây là anh đang giúp em hồi tưởng chuyện mấy tháng trước của chúng ta. Không những như thế, còn có thâm nhập giao lưu, em có muốn hồi tưởng luôn không?"

Vương Nhất Bác quả quyết cự tuyệt: "Không muốn."

Tiêu Chiến nhíu mặt thở dài: "Thật đáng tiếc."

"Anh có ngồi dậy hay không?" Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nâng lên mặt Vương Nhất Bác: "Lại để cho anh hôn một chút, anh phải dư bị chừng mấy ngày đây."

"..." Vương Nhất Bác không có cự tuyệt, liền rơi vào một trận hôn sâu triền miên.

Hai tay Vương Nhất Bác không kìm chế ôm choàng lên cổ Tiêu Chiến, nghênh đón nụ hôn trịnh trọng.

Được rồi, Vương Nhất Bác thừa nhận chính cậu cũng không nỡ rời xa Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro