Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện cho ăn máu này, thần trí Vương Nhất Bác mơ hồ trong ngực thoáng run rẩy, trong lúc vô tình môi mở ra.

Tiêu hài tử cho dù có quật cường đến đâu, nhưng sau khi mất đi ý thức bao nhiêu lời cũng thành thực nói ra, Tiêu Chiến ghé tai sát bên cậu lắng nghe âm thanh nói mớ của cậu, sau đó Tiêu Chiến vô cùng quả quyết lấy ra con gao găm Thụy Sĩ được ba tặng, dùng mũi nhọn đâm thủng giữa ngón tay, dùng sức gạt máu ra, đưa tới bên trong cái miệng nhỏ của Vương Nhất Bác.

Sau khi Vương Nhất Bác uống qua máu, cơ thể rõ ràng đã có chuyển biến tốt hơn, nhiết độ cơ thể cũng dần trở lại bình thường, chỉ là ý thức khôi phục Vương Nhất Bác vô luận có như thế nào cũng không muốn lại uống máu Tiêu Chiến tiếp.

Điêìu kỳ quái chính là, Tiêu Chiến cũng không có tiếp tục chủ động cho cậu uống qua. Nhưng cho dù Vương Nhất Bác có nói nhân ngư không cần ăn uống, Tiêu Chiến mỗi ngày ba bữa đều cho cậu ăn qua một ít cháo đỏ rực, bên trong thả rất nhiều dược liệu Vương Nhất Bác không biết, chỉ nói là đối với thân thể cậu sẽ rất tốt.

Chỉ là khi nếm qua hương vị có chút kì lạ, rất nặng mùi, giống như là cố gắng che giấu cái gì.

Lúc Vương Nhất Bác phát giác được mọi chuyện, Tiêu Chiến rõ ràng rất sợ nóng nhưung sao lại luôn mặc áo tay dài, còn đem cánh tay của mình che che giấu giấu, không cẩn thận chạm đến luôn cảm giác được anh hít một hơi thật sâu.

Thẳng đến khi Vương Nhất Bác nhìn thấy trên cánh tay Tiêu Chiến rất nhiều vết thương đan xen nhau, cơ thể của cậu cũng đã hoàn toàn khôi phục, có thể tùy tiện ẩn nắp ở trong biển.

"Ca ca ..." Trong mắt Vương Nhất Bác đều là đau lòng, ngậm lấy nước mắt méo miệng, nhìn chằm chằm vết thương trong lòng tràn đầy áy náy cùng khó chịu.

Bà ngoại nói nhân loại thiên tính hèn yếu, người này so với nhân loại mang đầy ác tính hoàn toàn khác biệt. Lúc Tiêu Chiến bị một tảo biển dài quấn lấy mắt cá chân, Vương Nhất Bác đã nhanh đến cứu anh, cặp mắt phượng như chứa cả tinh hà chìm ở trong biển lóa mắt làm cho người khác động tâm.

Vương Nhất Bác mười hai tuổi lần đầu tiên được gặp nhân loại.

Xinh đẹp tinh xảo đến như vậy, tính cách lại càng ôn hòa, dù cho có rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm cũng không hề bỏ mặt cậu, hoàn toàn không giống với những gì bà ngoại đã nói nhân loại có lòng tham không đáy tính cách còn hèn yếu.

Hai người Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chính là bèo nước gặp nhau, giúp đỡ lẫn nhau, đều chỉ vì bộ dạng vui vẻ của đối phương.

Tiêu Chiến xoa xoa đầu Vương Nhất Bác, giống như lần đầu gặp nhau ở trong biển cười đến trong mắt đều híp lại: "Em cứu anh một mạng, anh cứu lại em một mạng, chúng ta huề nhau."

Vương Nhất Bác như còn có điều muốn nói, Tiêu Chiến liền làm động tác im lặng: "Tốt rồi, anh nghe ngóng được mấy ngày này bọn họ không tìm thấy em nên buông lỏng rất nhiều, em trở về nhanh một chút, nếu không anh cũng muốn không chịu đựng nổi nữa nha."

"Cái kia ... Chúng ta còn gặp lại nhau sao?" Vương Nhất Bác mang vẻ mặt mông đợi nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cuối đầu, ấn xuống trán cậu một nụ hôn, giọng nói ấm áp: "Đựoi em trưởng thành, chúng ta sẽ gặp lại."

"Móc tay!" Vương Nhất Bác duỗi ra ngón út, đôi mắt cún con giương lên nhìn.

Tiêu Chiến đưa tay đến cùng Vương Nhất Bác móc tay, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng cùng cậu hứa hẹn.

Trên đường mang Vương Nhất Bác về biển vô cùng thuận lợi, rạng sáng bãi biển không có bóng người, sóng biển cuộn trào mãnh liệt lấp lánh ánh sáng, nhưng vẫn không bì lại so với đôi mắt Vương Nhất Bác mỗi khi cười lên trong ánh mắt như ngập tràn sao trời.

Tiêu Chiến trông thấy có rất nhiều nhân ngư nhảy lên khỏi mắt biển quan sát anh, bọn họ nói gì anh hoàn toàn không hiểu được, thần sắc lạnh lùng, nếu không phải Vương Nhất Bác hướng đến anh cười rộ lên, anh thật sự nghĩ rằng mình sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống mất.

"Tiêu Chiến ca ca, hẹn gặp lại!" Vương Nhất Bác được một cụ già lớn tuổi dắt tay, đưa lên cánh ta còn lại hướng anh dùng sức vung vẫy.

Tiêu Chiến cười tạm biệt cậu nhóc, lại không cẩn thận đối mắt với lão nhân ngư kia ánh mắt lạnh lẽo, giống như sâu không thấy đáy biển, vô cớ khiến người ta sợ vô cùng.

Trong nháy mắt, Tiêu Chiến thoáng cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó ngơ ngác một đường thẳng về lại biệt thự, lúc ngang qua hồ nước trong sân dừng lại rất lâu, nhưng không nhớ rõ mình đã quên đi chuyện quan trọng gì.

Anh vì sao lại đi ra ngoài, làm sao trở về, trên cánh tay lại còn bị thương, tất cả mọi thứ Tiêu Chiến đều không nhớ rõ, trong ý nghĩ giống như mất đi một phần ký ức, làm cách nào cũng không thể nhớ ra được.

-

Bệnh tình Tiêu Từ có chút thất thường, cha mẹ anh thương lượng với nhau dẫn cậu đi bệnh viện lân cận xem xét. Cho nên chuyến du lịch lần này không thể nào không kết thúc sớm hơn dự kiến, bọn họ đem hành lý nhanh chóng thu dọn, chuẩn bị đi đến bệnh viện trong nội thành.

Tóm lại, là muốn rời khỏi nơi này.

Tiêu Chiến ngồi ở trong xe, hướng mắt ra cửa xe hóng gió nhìn phong cảnh ngày càng lùi lại, nhất thời cảm giác trong lòng ngực có chút buồn buồn, ép tới chính mình thở không nổi.

Giống như sâu trong thâm tâm không muốn mình khỏi đây, nhưng lại không có bất kỳ nguyên do, chỗ trống ký ức để lại hoàn toàn không có manh mối, giống như một chân giẫm vào trong vũng bùn, không thể bước đi.

Tiêu Chiến quay đầu lại, em trai Tiêu Từ đang dựa vào mẹ ngủ mê mang, bên cạnh là ba Tiêu đang lái xe. Nếu như Tiêu Chiến cứ như vậy quay lại, có lẽ sau đó sẽ phát sinh chuyện chẳng may.

Người nhà Tiêu Chiến có thể bình an vô sự, anh cũng sẽ lại không ở lại lẻ loi trơ trọi một mình.

Ý nghĩ như vậy ở trong lòng càng ngày nghiêm trọng, Tiêu Chiến cảm thấy mình nên tìm nội lối ra trong chốn mê cảnh, nhưng lại cảm giác được một cỗ đau đớn từ sâu trong tâm tràn ra.

Phát hiện có điều bất thường, ba Tiêu lơ đảng quay sang đụng đến ánh mắt đỏ bừng cùng nước mắt của Tiêu Chiến, kinh ngạc hỏi: "Tiêu Chiến, sao lại khóc?"

Nước mắt Tiêu Chiến chảy ra không ngừng, khóc đến như tiểu hài tử bị mất đồ chơi: "Cha, mẹ ... con giống như mất đi thứ gì đó rất quan trọng ..."

"Đứa nhỏ này, có phải hay không lúc thu dọn đồ bị rơi lại? Nếu không đợi lát nữa cha dẫn con quay lại trở lại lấy, mẹ phải đưa em đến bệnh viện trước." Mẹ Tiêu dỗ dành.

Không còn kịp rồi.

Tiêu Chiến theo bản năng nghĩ, nắm chặt hai tay, nói với chính mình tất cả những chuyện này đều là một trận hư vô mờ mịt.

Trong mộng cảnh tất cả đều tốt đẹp, làm cho con người khát khao hướng đến, Tiêu Chiến có thể đắm chìm trong mộng cảnh bình yên trãi qua quảng đời còn lại.

Thế nhưng Tiêu Chiến biết, cha mẹ cùng em trai vốn không còn nữa, bên cạnh còn người đang chờ anh trở về, nếu như anh ở lại chỗ này, người kia nhất định sẽ rất đau lòng.

Mặc dù trong lúc nhất thời anh không nhớ rõ người nào sẽ đau lòng.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu: "Dừng xe."

"Cái gì?" Ba Tiêu vô cùng kinh ngạc.

"Cha, mẹ để con trở lại lấy, cha mẹ mang em trai đến bệnh viện đi." Tiêu Chiến bình tĩnh chậm rãi nói.

Tóm lại cha mẹ cũng không có cách nào lay chuyển được tâm tình anh, cũng đã nhìn anh trưởng thành, không giống như lúc trước từ chối.

Sau khi Tiêu Chiến xuống xe không có lập tức trở về, chỉ yên lặng đứng nhìn chằm chằm chiếc xe đang dần lăn bánh phía trước, nhìn người nhà càng đi càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.

Tiêu Chiến lúc này mới xốc lại tinh thần, bước chân lên muốn chạy về, rõ ràng không biết chỗ cần đến là nơi nào, dường như dưới chân lại đặc biệt kiên định, đến mức hình ảnh trước mắt đều đnag xoay chuyển, sau cùng dừng lại tại bãi cát Vịnh Tuyết trắng.

Bãi cát hoang vu, rách nát không một bóng người.

Tiêu Chiến vô thức đưa tay lên sờ chiếc nhẫn trên cổ, lại chỉ mò được dây bạc, chiếc nhẫn đã không còn.

"Đừng tìm, chiếc nhẫn đã ở lại bên trong vô ưu cảnh."

Trong lòng Tiêu Chiến cả kinh, xoay người lại, là một cụ già tóc trắng xóa, ánh mắt thanh lãnh.

Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên, vươn ra cánh tay trống rỗng, lòng bàn tay chợt xuất hiện hạt trân châu trắng sáng lấp lánh như kim cương, mang theo vài phần hơi thở ấm áp;

"Quay về đi, có người đang đợi cậu."

Âm thanh vang đến bên tai, trong phút chốc hoảng hốt, Tiêu Chiến ngẩng đầu định truy hỏi, trên bờ cát vây mà không có ai ngoại trừ anh.

Hạt trân châu trong lòng bàn tay không ngừng truyền đếp từng đợt ấm áp, Tiêu Chiến cẩn thận mang cất kỹ lưỡng, trong bóng đêm trầm tĩnh chạy thật nhanh, anh một lòng nôn nóng trở lại thành phố, hi vọng mau chóng trở về bên cạnh Vương Nhất Bác.

Rất nhớ cậu, muốn lập tức nhìn thấy cậu, xác định cậu bình yên vô sự, cùng cậu trãi qua quãng đời còn lại mãi khôgn xa rời.

Tiêu Chiến mất đi rất nhiều, bỏ đi rất nhiều, cũng may bên cạnh còn có một Vương Nhất Bác vẫn như cũ một lòng ở lại bên cạnh mình.

--------

Bo: Hừ! Nhưu thế nào vẫn chưa trở lại! Lão tử muốn ôm bảo bảo chạy trốn

Tán: Bảo bối, anh cẩn thận mang tim em trở về á!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro