Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến về đến nhà, chỉ thấy gian phòng trống rỗng.

Tiêu Chiến kiểm tra một lượt vòng quanh ngôi nhà, chỉ thấy trên bàn làm việc của Vương Nhất Bác có một sấp hồ sơ đang xem dỡ, và một cốc cà phê đã sớm cạn khô.

Tiêu Chiến gọi điện cho Vương Nhất Bác, nhưng người nhận lại là Quý Hướng Không.

"Nhất Bác đâu?" Tiêu Chiến không kiên nhẫn hỏi.

Quý Hướng Không giống như đã tìm được vị cứu tinh,ngữ khí thấp phần hưng phấn nói: "Tiêu Chiến ca ca! Anh rốt cuộc đã về rồi!"

Tiêu Chiến một mặt mờ mịt, lúc muốn hỏi thêm vài chuyện đầu dây phía bên kia liền truyền đến một trận sột soạt sột soạt, giọng Cố Ngụy vang vọng ra: "Gọi cái gì mà Tiêu Chiến ca ca. Đưa điện thoại cho anh."

"Cậu mau đến nhà tôi, mang tiểu tổ tông nhà mình đón về đi." Cố Ngụy nói ít nhưng đầy đủ ý nghĩa không chút dây dưa dư thừa.

Muốn hỏi đều khôgn kịp hỏi, bên kia điện thoai đã truyền đến âm giọng khôgn chút dễ nghe.

Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác ở nhà Cố Ngụy chờ mình cũng thật tốt, vậy anh liền về Vương gia tìm bà ngoại một chuyến trước.

Trên đường về liền gọi cho bà ngoại, vẫn là hình ảnh bà ngoại ngồi giữa mái đình trong sân, nhưng hôm nay bà không có tỉa cành cây mà cầm một quyển sách nhỏ cũ kỹ, thỉnh thoảng đưa tay lên đẩy đẩy gọng kính lên cao.

Thấy Tiêu Chiến đến gần, bà chậm rãi đóng quyển sách lại đặt lên mặt bàn, đôi mắt trầm tĩnh như mặt biển nhìn anh, ngữ khí không nặng không nhẹ: "Trở về?"

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, đặt cái hộp vuông màu đỏ để lên mặt bàn, mở ra bên trong chính là viên trân châu sáng lấp lánh.

"Ừm, cậu hãy cất kỹ." Bà ngoại cũng không có lấy cái hộp, đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay: "Cậu có thể trở về, ta rất vui." Rõ ràng bà ngoại nói rất vui, nhưng trên mặt khôgn hiện lên vẻ gì gọi là cao hứng, dáng vẻ vẫn như cũ lạnh như băng.

"Thật kỳ lạ, con ngoại trừ ngày đó cùng người gặp mặt, đều không có cười qua, đúng hay không?" Bà ngoại không nhìn anh, tực tiếp giải quyết nghi vấn của Tiêu Chiến, mặc kệ phản ứng của anh, một lời nói ra: "Bởi vì năm đó ta vì cứu ông ngoại của Nhất Bác, mất đi nhận biết cảm xúc. Buồn vui giận hờn với ta mà nói, đều giống nhau."

Tiêu Chiến không nói gì, lẳng lặng đúng nghe kế bên.

"Giả vừo giả vịt quá mệt mỏi, cho nên phần lớn thời gian ta cũng không muốn tiếp xúc với người khác, không giống với Nhất Bác, đối với nhân loại luôn là lòng hiếu kỳ. Nó sẽ luôn luôn hỏi ta, vì cái gì mà nhân loại trong tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau. Ta lại không muốn nó dây dưa cùng nhân loại, sợ nó lại một lần nữa đi vào vết xe đỗ như ta và mẹ nó năm xưa."

"Cậu chắc đã biết, lúc nhỏ Nhất Bác không thể rời xa hải vực quá lâu. Ta vốn định đem nó bảo hộ trong lòng biển, có lẽ có thể an an ổn ổn cả đời. Thế nhưng ta ljai đánh giá thấp tính cách của nó, từ bé đã vừa vặn ngoan ngoãn, nhưng đối với thứ mình thích lại đặc biệt cố chấp, luôn muốn tìm hiểu những điều mới lạ, trong biển sâu cũng muốn đi khám phá những nơi nguy hiểm bên trong."

Thời điểm Tiêu Chiến nghe đến đó, mọi thắc mắc thoáng chốc liền rõ ràng trong mắt hiện lên tia sáng.

"Lần đầu tiên gặp cậu, ta đã xóa sạch trí nhớ của hai đứa, chỉ là trong Nhất Bác nó vẫn không quên, thẳng đến khi trùng phùng nó liền nhớ lại cậu, nó đối với người mình thích, cũng cố chấp như vậy."

Tiêu Chiến lúc này mới hồi tưởng lại lần đầu gặp cậu, ngày anh mang Vương Nhất Bác về biển trong đêm, cụ già dắt tay cậu đúng là bà ngoại, sau đó trên đường trở về, liền dần dần quên đi đoạn ký ức này.

"Cậu nếu đã trở về, ta cũng không còn chuyện gì lo lắng. Hai ngày nữa ta liền trở về đáy biển, Nhất Bác về sau ta giao lại cho cậu." Bà ngoại nói đến không nhanh không chậm, chỉ câu cuối cùng để lại cho ngừoi nghe ấm áp mấy phần.

"Người liền phải quay về? Nhất Bác, em ấy sẽ rất nhớ người." Tiêu Chiến có chút áy náy không yên, cảm thấy nên giữ bà ở lại thêm.

"Nhất Bác, nó có con đường của mình muốn đi." Bà ngoại ý chí vô cùng kiên định: "Không phải ta không muốn ở cùng nó, chỉ là không cần thiết. Năm xưa, cha của Nhất Bác không thoát ra khỏi Vô Ưu cảnh, sau khi sinh ra Nhất Bác mẹ nó cũng liền đi. Cho nên ta nói, ngươi có thể trở về, ta rất vui."

"Con muốn hỏi một việc, vì cái gì ... chiếc nhẫn có thể đi vào Vô Ưu cảnh? Thời điểm con trở về, có người đã nói cho con nó không trở về. Chuyện này ... bà biết a?" Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, nên giải thích một chút về chiếc nhẫn.

Bà ngoại lắc đầu: "Ta cũng không biết chiếc nhẫn là ai đưa, lúc nó được đưa cho ta chỉ lưu lại một tờ giấy, nói là nếu sau này có gặp chuyện gì thì dùng nó đi vào Vô Ưu cảnh. Sau khi cha của Nhất Bác mang đi người chưa có trở về, chiếc nhẫn được trả lại."

Cho nên sau khi Tiêu Chiến trở về, chiếc nhẫn liền bị lưu lại nơi đó.

"Bất quá, trong Vô Ưu cảnh có ý thức của ngươi lúc trước đang tồn tại?" Bà ngoại hỏi anh.

"Thời điểm con sắp rời đi, có một cụ già xuất hiện ..." Tiêu Chiến nhớ lại hình ảnh người người kia: "Đường nét con không nhớ rõ lắm, chỉ là ... con nhớ được trên trán người đó có một vết sẹo."

Thân hình bà ngoại sững lại: "... Là hắn."

Tiêu Chiến khó hiểu: "Bà ngoại, bà biết người đó."

"... Chuyện cũ năm xưa, đều qua đi." Bà ngoại đương nhiên không muốn nói, liền đổi chủ đề: "Nhất Bác mấy ngày nay nghe nói sưc khỏe không tốt, chuyển qua nhà Hướng Không, vật cậu lấy về, mau chóng đưa nó đi."

Tiêu Chiến lúc này mới rời khỏi Vương gia.

-

Trên đường không biết nên tìm lý do nào để giải thích với Nhất Bác vì sao mấy hôm nay mình lại bặc vô âm tính, suy nghĩ rối bời chất chồng lên nhau, thẳng đến khi trông thấy người nào đó đang lười biến phơi nắng tại ban công, là mỹ nhân Tiêu Chiến luôn nhớ đến.

Tiêu Chiến luôn biết Vương Nhất Bác rất xinh đẹp, trên đời không ai có thể so lại cậu, giống như thần Venus, trời xinh chỉ nên đứng ở trên cao không nhuốm bụi trần.

Vương Nhất Bác như thế lười biếng ngồi trên ghế dựa, chăn mỏng che kín người, hai mắt đóng chặt lông mi khẽ run, ánh mặt trời ấm áp đánh vào ngũ quan đường cong tinh xảo, làm cậu càng thêm mê người.

Vương Nhất Bác giống như phát giác được ánh mắt đang nhìn chằm chằm, chậm rãi mở hai mắt ra, vừa vặn đụng phải ánh mắt Tiêu Chiến ôn nhu trong veo như nước, hơi giật mình, đưa tay lên dụi mắt mấy lần, một bộ dáng không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Chiến cơ hồ luống cuống tay chân đỡ lấy Vương Nhất Bác bởi vì vội vàng nhảy dựng lên ôm anh xém chút ngã, đem người ôm chặt vào ngực, tranh thủ hít lấy mùi hương trên người cậu: "Cún con, anh về rồi."

Có lẽ mang thêm một sinh mệnh mới, hai người ôm lấy nhau làm cho Vương Nhất Bác đặc biệt nhung nhớ mùi hương trên người Tiêu Chiến, cậu vươn tay gắt gaooom chặt đối phương, ngữ khí mang theo chút làm nũng: "Chiến ca, sao bây giừo anh mứoi trở về?"

Tiêu Chiến đối với bộ dạng này của Vương Nhất Bác vô cùng kinh ngạc, lại như cũ dịu dàng cười nói: "Vì muốn tặng quà cho em, nên mới đến muộn."

Hai mắt Vương Nhất Bác lóe sáng, lập tức ngẩng đầu lên: "Quà gì a?"

Tiêu Chiến cẩn thận đem chiếc hộp nhỏ màu đỏ từ từ mở ra đưa cậu nhìn: "Đây là anh tìm lại cho em ..."

Lời chưa dứt, hạt trân châu nhỏ vốn nằm yên tĩnh trong hộp từ từ nổi lên, sau cùng thẳng tắp đáp vào ngực Vương Nhất Bác, ánh sáng cũng chậm rãi biến mất.

"A..." Vương Nhất Bác bỗng nhiên ôm ngực kêu lên một tiếng.

Tiêu Chiến căng thẳng: "Làm sao bảo bảo, em không sao chứ?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, hai tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt gắt gao: "Anh nói đi công tác, lại đi Vô Ưu cảnh lấy cái này?"

"Đúng a, bà ngoại em nói chỉ có như thế thì cơ thể em mới có thể tốt như lúc trước. Nếu không vì cái kia em sẽ luôn gặp ác mộng, lại còn không nhớ anh..." Tiêu Chiến ủy khuất cuối đầu.

"TIÊU CHIẾN! Anh sao giấu em đi làm chuyện nguy hiểm như vậy? Anh có biết chỗ kia đi vào thì dễ nhưng khó ra hay không, lỡ như con của em vừa ra đời liền không có baba thì sao?" Vương Nhất Bác tức giận nhéo lỗ tai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tỉnh người, đau đớn trên lỗ tai như không còn, sửng sốt một chút mới ngơ ngác hỏi: "Cái ... cái gì hài tử? Cái gì baba?"

Tiêu Chiến hoảng hốt đnahs giá Vương Nhất Bác một chút, hậu tri hậu giác hỏi: "Em ... em đã khôi phục ký ức?"

-------------------

Bo: Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi cái tên nam nhân này có thể hay không để người khác bớt lo.

Tán: Lượng thông tin quá khổng lồ, em để anh tiêu hóa một chút...

Cố Ngụy & Quý Hướng Không: Hai người bọn họ có nhớ hay không đây là nhà người ta? Có thể cút về nhà tú ân tú ái hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro