Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với hài tử từ trên trời rơi xuống, Tiêu Chiến hiển nhiên quan tâm Vương Nhất Bác bị trật chân hơn, thẳng đến khi Cố Ngụy thực sự chịu không nổi nói cho anh biết Vương Nhất Bác chân bị thương sớm đã tốt rồi, hơn nữa vừa nảy còn tưng bừng nhảy nhót chạy ra sân trượt ván.

Một chút cảm giác mình mang thai cũng không có.

Tiêu Chiến rốt cuộc mới bắt đầu quan tâm tên tiểu tử trong bụng Vương Nhất Bác, tỉ mỉ đem người nào đó bảo hộ trong ngực ân cần hỏi han, hỏi cậu có cảm thấy khó chịu trong người hay không?

Cố Ngụy liếc mắt: "Cậu ta tốt, kết quả kiểm tra mọi thứ đều tốt, ăn ngon ngủ ngon, mỗi ngày không ra ngoài trượt ván thì chính là ở trong phòng nhảy múa, cậu nói nếu tất cả những người mang thai trên thế giới đều giống như vậy, cái kia các bác sĩ trong khoa sản sẽ bớt lo."

Kết quả vừa dứt lời, Vương Nhất Bác liền đẩy Tiêu Chiến ra 'ọe' một tiếng, nôn ra trên đất toàn nước dạ dày.

Tiêu Chiến kéo cậu lên lấy khăn giấy lau miệng cho cậu, một bên giúp cậu vỗ lưng thuận khí, vẻ mặt phức tạp mở miệng: "Làm sao đây, mới không nhìn thấy anh một tháng, thấy rồi liền buồn nôn? Anh lớn lên có như thế nào làm cho người khác buồn nôn sao?"

"Ca, cái gương mặt này của anh chỉ làm người khác thêm phấn chấn, nhất định sẽ không buồn nôn." Quý Hướng Không giải thích: "Đây là em ấy mới vừa lấy lại tim, nhân loại các anh phẫu thuật còn bị bài xích phản ứng, Nhất Bác nó chỉ nôn một chút là tốt rồi."

"A, làm em phấn chấn có đúng không Quý Hướng Khôgn?" Cố Ngụy nắm bắt trọng điểm vô cùng nhanh giơ tay nhéo một cái bên eo mềm mại của Quý Hướng Không.

Quý Hướng Không đau đến nhe răng trợn mắt: "Không phải, em là muốn thay Nhất Bác giải thích một chút a! Em thấy ai mới phấn chấn không phải anh cũng không biết!"

Tiêu Chiến chạy tới rớt cho Vương Nhất Bác một ly nước ấm để cậu súc miệng, cảm giác không thể tưởng tượng nổi: "Cái hạt trân châu nhỏ kia ... liền chính là tim?"

"Cũng không tính là vậy, dù sao trái tim thật vẫn đang ở trên người anh. Chỉ có điều nó sẽ nuôi dưỡng thật tốt thân thể Nhất Bác, khôi phục bình thường." Quý Hướng Không né tránh ánh mắt Cố Ngụy, nơm nớp lo sợ.

Cố Ngụy liếc mắt nhìn Tiêu Chiến mở miệng: "Cái này, tiểu tổ tông nhà ta ngày ngày phải nấu ăn cho cậu ta ăn, ngươi nhanh chóng mang người nhà mình về đi." Rõ ràng là nói chuyện cùng Tiêu Chiến, anh mắt lại ngược lại đang cẩn thận nhìn người nào đó.

Tiêu chiến vuốt mũi Vương Nhất Bác trêu đùa: "Anh không phải gọi bảo mẫu cho em sao? Em như thế nào lại không có cơm ăn? Lại nói, bọn em không phải không cần ăn cơm sao?"

Vương Nhất Bác cong miệng lên: "Em có thể không ăn, nhưng đứa nhỏ trong bụng, em nào biết được nó là người hay cá a! Gia hỏa này tay nghề cùng anh không khác biệt, miễn cưỡng có thể ăn."

Quý Hướng Không vô cùng không phục, trừng mắt liếc Vương Nhất Bác: "Ngụy ca ta nấu ăn ăn là thiên hạ đệ nhất, ngươi biết cái gì?"

Vương Nhất Bác tròn mắt so với Quý Hướng Không còn trừng lớn hơn, khí thế cũng vô cùng hừng hực không chịu thua: "Cái rắm nhé, Chiến ca nấu ăn mới ngon a! Là anh không biết, không nói!"

Tiêu Chiến cùng Cố Ngụy chia nhau lôi kéo tiểu bằng hữu nhà mình, tránh tạo ra chiến tranh không cần thiết.

-

Trên đường trở về Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mặt mày hớn hở, khẽ hát, giọng nói lại nhu hòa đẹp đẽ, mọi giác quan đều làm ngừoi vô cùng thoải mái, đến mức cậu mơ màng ngủ gục trên xe.

Thẳng đến khi Tiêu Chiến giúp cậu mở dây an toàn, mò trên ghế lái phụ bế cậu lên, Vương Nhất Bác mới hốt hoảng tỉnh dậy trong ngực anh, lại nghiêng đầu áp sát ngực anh một chút, phát ra một tiếng than thở thỏa mãn: "Thật tốt."

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác một đường vào nhà có hơi tốn sức, đại khái do mấy tháng trước anh bị thương thực sự không hề nhẹ, cũng đã lâu không còn tiếp xúc với những bài tập thể lực với cường độ cao, thể lục có chút giảm sút, thế là lại từng mắt nhìn người yêu nhỏ đang nằm trong ngực mình, trên mặt đầy ý cười: "Em thật thích cơm nhà Cố Ngụy đi."

Vương Nhất Bác hoàn toàn không có dấu hiệu nào của người mang thai ngốc ba năm lập tức cùng anh trở mặt: "TIÊU CHIẾN! Con mẹ nó, có phải anh chê em mập hay không?"

"Không có, không có, em quá gầy, hiện tại béo một chút rất tốt." Tiêu Chiến nhìn hai cái má sữa vì tức giận mà phồng lên của cậu hết sức hài lòng, nói không chừng tại địa phương khác cũng rất lớn, thầm nghĩ trong lòng về sau ở trên giường làm chuyện gì đó cũng không còn cấn đến đau nữa.

Nói tới nói lui, sau khi Tiêu Chiến đặt người lên sofa cũng đã một thân mồ hôi, thuận tay lau lau vài cái, quan tâm hỏi han người nhỏ: "Buổi tối em muốn ăn gì? Anh làm cho em."

Vương Nhất Bác lắc đầu, ghì mặt Tiêu Chiến xuống đặt lên một nụ hôn, thì thầm bên tai Tiêu Chiến: "Muốn anh."

Tiêu Chiến như mở cờ trong bụng, rất hài lòng tiểu nhân ngư đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu thật quá đáng yêu, nhưng lại vô cùng tiếc núi sờ tay lên bụng cậu phụng phịu nói: "Không có cách, món này gần đây em không thể ăn."

"Không biết xấu hổ!" Vương Nhất Bác hướng anh lè lưỡi: "Em muốn ăn mì!"

Tiêu Chiến trực tiếp nắm lấy gáy, cuối đầu ngậm lấy cái môi không chịu an phận của đối phương, bắt đầu nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng, đem người hôn đến khi không thở nổi mới buông ra.

Tiêu Chiến ôm người khảm sâu vào trong ngực, chưa bao giờ anh có được một khắc cảm thấy an tâm đến như thế này, cảm thấy tiểu bằng hữu trước người hoàn toàn thuộc về mình. Tiêu Chiến cuối xuống hôn lên trán cậu: "Anh cũng rất nhớ em a Vương Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác chọc chọc vào ngực anh, đánh vỡ bầu không khí: "Em nói em chính là muốn ăn mì!"

Tiêu Chiến bậc cười, đem người ôm càng chặt hơn: "Trước hết để anh sạc pin một chút a cún con, một tháng này anh mệt muốn chết rồi!"

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đem đầu rút vào cổ anh cọ cọ, níu chặt trong ngực Tiêu Chiến: "Hừm, ai cho anh tự ý đi đến nơi nguy hiểm như vậy, đáng đời."

"Nhóc con không có lương tâm, anh ở nơi đó còn không phải phí hết tâm tư chăm sóc em, khi đó em mới mười hai tuổi, ngoan ngoãn đáng yêu biết bao." Tiêu Chiến đưa tay xoa nắn đôi gò má phụng phịu trên mặt cậu, cảm giác thật là tốt.

"Cái kia cũng là chuyện rất lâu về trước, còn bây giừo bảo bảo rất cần anh chăm sóc a!" Vương Nhất Bác trong ngực anh vờ khóc lóc om sòm: "Ca ca em đói, em muốn ăn mì anh nấu!"

Vương Nhất Bác là một tên hỗn thế Đại Ma Vương.

"Anh biết rồi tiểu tổ tông, cho nhiều rau mùi và giấm đúng không?" Tiêu Chiến sắp xếp cẩn thận, bật tiết mục cậu thích xem trên TV, lại rót một ly nước ấm để trước mặt, xong xuôi mới vào bếp chuẩn bị nấu mì.

Nguyên liệu trong nhà có hạn, Tiêu Chiến chỉ có thể nấu cho cậu một tô mì đơn giản gồm trứng gà và cà chua, trên mặt rải thêm rất nhiều rau mùi đúng theo ý Vương Nhất Bác.

Ngay cả khi ăn Tiêu Chiến vẫn một mực bế cậu lại bàn ăn, chỉ thiếu mỗi Vương Nhất Bác mở miệng để anh đút ăn thôi.

"Có phải hay không sau khi sinh hài tử em liền biến thành tàn phế a." Vương Nhất Bác rõ ràng rất hưởng thụ loại sủng ái này, nhưng khi mở miệng vẫn không quên buông lời trêu chọc anh.

"Còn không phải trên sàn nhà quá lạnh, em lại càng không thích đi dép trong nhà." Tiêu Chiến suy nghĩ lại nói tiếp: "Ngày mai anh sẽ gọi người đến trải thảm ở sàn cho em."

Vương Nhất Bác cười mếu máo: "Không cần phải lao lực đến vậy ... nhà vệ sinh anh định trải thế nào đây?"

Tiêu Chiến như tỉnh ngộ tay vỗ xuống bàn: "Em nhắc mới nhớ, về sau anh tắm cho em, vạn nhất em ở phòng tắm trượt chân thì làm sao bây giờ?"

Vương Nhất Bác gắp miếng thịt duy nhất trong tô đút vào miệng Tiêu Chiến ngăn không cho anh nói tiếp: "Ăn mì của anh đi!"

---------------

Tán: Bảo bảo đến miệng vẫn không thể ăn, ủy khuất a.

Bo: Rốt cuộc cũng được ăn mì ca ca nấu, thật hạnh phúc.

Vương Tiêu: Ở trong bụng cũng có thể cảm giác được chính mình dư thừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro