Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng thứ tám, Vương Nhất Bác được mang về đáy biển chờ sinh, Tiêu Chiến cho dù có năn nỉ Quý Hướng Không như thế nào đi nữa cũng không được đồng ý đến ngư tộc, tất cả mọi người đều nghi ngại thân phận của anh, nên không để anh vào bên trong nơi ở của nhân ngư.

Vương Nhất Bác bụng lớn cũng xấu hổ khi thấy Tiêu Chiến, ủy thác Quý Hướng Không nói lại cho Tiêu Chiến ở nhà thật tốt chờ mình về.

Mởi mắt chờ mong, Tiêu Chiến trực tiếp xin phép nghĩ dài hạn, chạy đến bờ biển lúc trước ở cũng Vương Nhất Bác mua một căn nhà nhỏ, ban ngày ở nhà ngủ, mặt trời xuống núi liền mang đèn chạy đến bờ biển vẽ tranh.

Tiêu Chiến vẽ rất nhiều, đem Vương Nhất Bác trong trí nhớ một lần vẽ ra, mỗi một bức đều nghiêm túc đến từng nét.

Hôm đó là một ngày mặt trăng đặc biệt tròn, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy song biển hôm nay so với thường ngày có chút mãnh liệt hơn, dưới ngòi bút của anh là một Vương Nhất Bác xinh đẹp rạng ngời nhảy khỏi mặt biển đuôi cá xanh ngọc uốn lượn phía sau, trong ulúc vẽ Tiêu Chiến vô tình ngẩng đầu lên nhìn màn đêm trên mặt biển.

Đêm nay trăng rất sáng, trên mặt biển bỗng nhiên lướt qua từng đợt từng đợt sóng ánh sáng, lấp lánh sinh động nhảy lên trên mặt biển, nhấp nhô cao thấp nối tiếp với tiếng sóng biển cuối cùng Tiêu Chiến cũng thấy rõ hình ảnh trước mắt.

Rất nhiều nhân ngư có đuôi cá màu xanh lá đang vây quanh một nhân ngư đuôi màu xanh ngọc theo sóng biển đưa đến bờ, trong mắt Tiêu Chiến lúc này chỉ tồn tại mỗi ngân ngư đuôi màu xanh ngọc kia, tóc có chút dài, trong ngực ôm thêm một tiểu nhân ngư, dưới ánh trăng sáng, Vương Nhất Bác hóa ra hai chân thon dài từng bước từng bước kiên định tiến về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngạc nhiên đứng lên làm đổ bảng màu, bức tranh chưa kịp hoàn thành đã bị màu vẽ văng tung toé biến dạng, ánh mắt Tiêu Chiến sớm đã dừng lại trên người Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến tâm tâm niệm niệm người cuối cùng cũng đã trở lại.

Tiêu Chiến ba chân bốn cẳng chạy đến, ôm một lớn một nhỏ vào trong ngực, động tác mang theo vài phần run rẫy, xúc động đến không nói thành lời.

Ngược lại là Vương Nhất Bác cười đến mặt mày cong cong, hai bên má xuất hiện hai dấu ngoặc nhỏ, dán vào mặt Tiêu Chiến cọ cọ: "Ca ca, em đã trở lại."

Tiêu Chiến vươn tay định sờ lên mái tóc Vương Nhất Bác, nghĩ ngợi muốn hôn người vợ nhỏ của mình một cái sau bao ngày gặp lại, chợt bị móng vuốt nhỏ kéo ngang trên không trung đến tai, đẩy mặt anh khỏi đường hôn xuống, không được hôn lại còn ăn đau, tức đến lộ hai cái răng thỏ.

Vương Nhất Bác nhìn vô cùng hả hê cười lên mấy tiếng.

Tiêu Chiến tức đến đen mặt, không có biện pháp nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn như viên kẹo sữa đang cười ngây ngô kia, chỉ có thể nghiêm mặt nói chuyện cùng nó: "Tiểu khốn nạn, ta là baba ngươi!"

Tiểu nhân ngư đang nhếch môi cười thích thú, cũng không biết nghe hiểu thế nào, chợt tắt tiếng cười, mở miệng nhỏ bập bẹ: "Khốn nạn ... baba!"

Vương Nhất Bác ở một bên cười càng lợi hai hơn.

Tiêu Chiến bị ăn quả đắng, trên đường trở về liền trêu chọc tiêu nhân ngư đến nửa ngày, cái thằng nhóc này giống như đã nhận định, dù Tiêu Chiến có sửa như thế nào, nhóc vẫn luôn luôn vui vẻ gọi: "Khốn nạn baba."

Thậm chí gọi một thời gian dài đến khi nhóc lớn.

-

Thời điểm Vương Nhất Bác đặt tên cho nhóc con cũng không có ý nghĩ gì, Tiêu Chiến nhớ đến nhóc là tiểu vương tử của ngư tộc, liền để nhóc con theo họ Vương, đem tên của hai người lồng vào, đặt cho nhóc là Vương Tiêu.

Tiểu Vương Tiêu ngược lại không giống Vương Nhất Bác lúc nhỏ đều chỉ có thể ở lại đáy biển, chỉ là nhóc trời sinh đặc biệt thích chơi dưới nước, lại còn ra đời trong vùng biển, vì để nhóc được thỏa mãn, hai người họ liền ở lại căn nhà cạnh bờ biển, hơn nữa Vương Nhất Bác trong đêm thường đưa nhóc theo ra biển chơi.

Chuyện này khiến Tiêu Chiến vô cùng buồn rầu.

Kỹ năng bơi của Tiêu Chiến không thể so với nhân ngư, mỗi lần nhìn Nhất Bác chơi cùng con trai trong biển anh cũng chỉ có thể vươn mắt nhìn, lặng lẽ ngồi ở bờ cát đợi bọn họ trở về, nhiều lần Vương Nhất Bác muốn để anh ở nhà ngủ, Tiêu Chiến vẫn là chọn theo ra đây, ngồi tại bờ cát tựa như Hòn Vọng Phu.

"Ôi ..." Tiêu Chiến thở dài, cuộc sống thật không dễ dàng.

Thế là, sinh hoạt ban đêm của đôi phu phu vô tình bị tước đoạt, Tiêu Chiến liền sinh ra ý nghĩ mang Vương Tiêu về trong biển với tộc nhân ngư.

"Không được!" Vương Nhất Bác kiên quyết phản đối.

Tiểu Vương Tiêu nghe baba nói vậy cũng đưa lego đang cầm trên tay quơ tới lãi nhãi reo lên: "Không được!"

Tiêu Chiến ngồi xuống ôm chân Vương Nhất Bác nhìn lên, đôi mắt thụy phượng chớp chớp như muốn phóng điện, tỏ ra đáng thương làm nũng: "Bảo bảo, từ lúc em mang thai đến nay cũng gần một năm, anh ngay cả ôm em ngủ cũng không tới mấy lần."

Vương Nhất Bác áy náy mềm lòng mấy phần: "Vậy chúng ta trở về thôi, em không mang theo nhóc con ra biển chơi nữa, dù sao nhóc cũng phải tập thích nghi với cuộc sống bên ngoài."

Không được, nếu mang theo tiểu tổ tông này khẳng định mình sẽ không ăn được cún con! Trong lòng Tiêu Chiến vàng còi báo động mãnh liệt, nhất định phải đưa tên nhóc đó trở về, chờ mình cùng bảo bảo trải qua một đoạn thế giới chỉ có hai người rồi tính tiếp.

Tiêu Chiến quyết định chủ động, thừa dịp thần sắc Vương Nhất Bác buông lỏng, cánh tay không an phận theo vạt áo rộng lớn đi vào, ngón tay lướt nước xoa nắn lấy đầu ngực, giống như thành thạo khảy một khúc nhạc du dương.

Tiêu Chiến đối với cơ thể Vương Nhất Bác hiểu rõ trong lòng bàn tay, biết làm như thế nào để khơi lên dục vọng của cậu, một tay giữ sau gáy hôn lên cánh môi mỏng phấn hồng, thuần thục cạy mở hàm răng, đem người trong lòng hôn đến thở không nổi, đôi mắt ánh lên hơi nước mê người nhìn anh.

Tiêu Chiến trong lòng ngứa ngấy, cuối xuống hôn lên hàng mi dày đặc, trầm giọng nói: "Anh rất nhớ em a ..."

Vương Nhất Bác vô lực đẩy Tiêu Chiến ra, lại chỉ có thể nằm gọn trong lòng anh, chu miêng mang theo giọng sữa cải lại: "Chẳng phải ngày ngày đều gặp hay sao, nói cái gì mà nhớ hay không nhớ a."

Tiêu Chiếng nâng lấy cằm cậu, đôi mắt mang đậm ý cười thâm sâu hướng thẳng vào mắt Vương Nhất Bác: "Em biết rõ anh là có ý gì."

"Ai nha!" Vương Nhất Bác đỏ bừng mặt, gướng mặt trắng buốt nhuộm lên một tầng hồng nhạt lay động lòng người: "Vương Tiêu còn ở đây, anh đừng làm vậy, lại nói nó chẳng mấy chốc sẽ lớn lên."

"Anh mặc kệ anh mặc kệ, ít nhất đem nó trở về một tháng, em không biết trong một tháng qua anh thê thảm như thế nào đâu, muốn em muốn em đều muốn điên rồi." Tiêu Chiến một bên đáng thương bán thảm, động tác trên tay một chút cũng không ngừng.

Vương Nhất Bác chính là không thể chịu được sự dụ dỗ của Tiêu Chiến, lại đối với gương mặt kia một chút phản kháng cũng không có, anh mắt tung bay liền bị nối ruồi dưới môi câu mất, trực tiếp buông vũ khí đầu hàng.

Tiêu Chiến hài lòng nhìn Vương Nhất Bác chằm chằm, đang định bế mỹ nhân về phòng tiếp tục hành sự, liền cảm nhận được tiểu Vương Tiêu chạy đến ôm đùi mình giọng nói non nớt vang lên chặn lại: "Khốn nạn baba! Buông cha ra!"

Tiêu Chiến cùng nhóc con cố chấp không buông ra, ánh mắt nhìn nhau nảy lửa, cuối cùng tiểu Vương Tiêu "oa oa" một tiếng khóc đến kinh thiên động địa kéo lại tâm trí Vương Nhất Bác, vội vàng đẩy Têu Chiến ra chạy đến ôm tiểu Vương Tiêu khóc bù lu bù loa vào lòng dỗ dành.

"..." Tiêu Chiến đen mặt nhìn tiểu Vương Tiêu ghé vào vai Vương Nhất Bác hướng đến anh làm mặt quỷ.

Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ lại bản thân lúc nhỏ nghịch ngợm đến mỗi tầng lầu trong tòa nhà ấn chuông cửa, cuối cùng bị cha mẹ đuổi đánh chạy khắp phòng, còn bị xách qua mỗi nhà bị anh ghẹo nói tiếng xin lỗi hàng xóm.

Cái tên tiểu tử này nhìn qua chính là con ruột anh. Đáy lòng Tiêu Chiến đưa ra ý nghĩ càng thêm kiên định.

----------------

Tán: Hoài niệm cuộc sống lúc trước ngày ngày đều được ăn cá.

Bo: Vương Tiêu đáng yêu như vậy sao lại muốn đem nhóc đi!

Vương Tiêu: Khốn nạn baba, người thua rồi hì hì hì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro