Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác rất vất vả mới dỗ được tiểu Vương Tiêu đi ngủ, Tiêu Chiến nhìn đúng thời điểm chuẩn bị mang con trai đang ngủ say ra phòng riêng.

Vương Nhất Bác: ???????

Tiêu Chiến rón rén đóng cửa phòng lại, từ phía sau vòng hai tai ôm Vương Nhất Bác vào lòng, ý chí kiên định: "Nhất định phải mang nhóc trở về!"

"Vì cái gì chứ?" Vương Nhất Bác thật không hiểu Tiêu Chiến là muốn gì: "Anh cũng không thể luôn luôn cùng một đứa nhỏ so đo a!"

Tiêu Chiến nghiêm mặt bắt đầu nói hưu nói vượn: "Em suy nghĩ một chút, con trai chúng ta cùng những đứa nhỏ khác không giống nhau?"

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu: "Cho nên?"

"Cái kia chẳng phải đúng rồi? Em đã gặp qua tiểu tử nhà ai vừa ra đời mấy tháng liền có thể chạy nhảy nói chuyện? Tiểu Vương Tiêu lại chưa hiểu chuyện lại còn nghịch ngợm, vạn nhất cùng tiểu hài tử nhà khác đi dưới nước bại lộ thân phận thì sao bây giờ?" Tiêu Chiến nói rõ ràng đạo lý của mình.

Vương Nhất Bác nghe thấy, cảm giác có một chút đạo lý.

"Hơn nữa a, thân phận Vương Tiêu đặc biệt, bà ngoại còn sai người liên lạc với anh phải mang nó về trong đáy biển, ít nhất để nó sau khi trưởng thành lại đến đất liền sinh sống." Tiêu Chiến tiếp tục lắc lư.

Vương Nhất Bác vừa nghe liền hốt hoảng: "Trưởng thành?? Chuyện đó phải mất nhiều năm a! Không được, nó muốn trở về em cũng sẽ đi theo, Vương Tiêu nếu không nhìn thấy em sẽ khóc làm sao bây giờ?"

Tiêu Chiến đem người ôm đến an ủi: "Sẽ không lâu đến vậy, Vương Tiêu chính là con trai của chúng ta, nó rất thông minh, nhiều lắm cũng chỉ mất và ba năm, đến lúc đó sẽ cho nó cùng những đứa bé ngang nhau cùng đi nhà trẻ. Không chỉ mình em, anh cũng muốn cùng Vương Tiêu một chỗ, nhìn nó trưởng thành."

"Nếu như thế, vì cái gì bây giừo muốn đưa nó đi?" Vương Nhất Bác đưa tay lên gãi gãi cằm, nghi hoặc: "Ca, anh không phải là có dụng ý khác a?"

Tiêu Chiến bắt lấy cánh tay thon dài đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, ôn nhu nói: "Vương Tiêu dù sao cũng là một thành viên trong tộc nhân ngư, có một số chuyện phải học ở đáy biển mới đảm bảo hiệu quả tốt nhất."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu quái dị của Tiêu Chiến, quyết định để Vương Tiêu trở lại đáy biển một thời gian, nhưng mỗi tuần cậu nhất định phải quay về thăm nhóc con nhà mình.

"Vậy cuối tuần liền mang Vương Tiêu trở lại đây, thế nào?" Tiêu Chiến cười đến mặt mày hớn hở.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến vừa dỗ vừa lừa mang tiểu Vương Tiêu về đáy biển, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng có thể ôm mỹ nhân về.

Đêm đó, hai người khó có được chìm trong thế giới chỉ hai người.

"Có một câu, trước đây anh chưa từng nói cùng em." Tiêu Chiến vươn tay miết từng đường nét trên cơ thể cậu, đầu ngón tay mang theo xúc cảm khiến Vương Nhất Bác run lên đều làm anh si mê.

"Là câu gì?" Vương Nhất Bác đang nửa ngồi trên người Tiêu Chiến, ánh đèn vàng lấp lánh mờ ảo hướng thẳng mặt anh, nổi bật lên màu da thanh lãnh có mấy phần ấm áp.

Tiêu Chiến không nói gì, một đôi mắt phượng hơi hơi nhướn lên, ngón tay thon dài luồn qua từng khe tóc óng mượt, kéo dần khoảng cách giữa hai cánh môi áp lên.

Tiêu Chiến thành kính hôn lên, rõ ràng rất bá đạo muốn đánh dấu chủ quyền nhưng lại làm cho Vương Nhất Bác không thể không đắm chìm trong ngọt ngào.

Hai mắt Vương Nhất Bác ẩn hiện tầng nước mông lung mờ ảo nhìn anh, truy vấn: "Cái gì mà anh còn chưa nói a?"

Tiêu Chiến vuốt ve gương mặt hồng đào xinh đẹp, nhìn đến say đắm một lát sau mới lên tiếng: "Anh yêu em, Vương Nhất Bác."

Cảm giác được thân hình đối phương cứng đờ, Tiêu Chiến giương lên một tràn cười thỏa mãn động thân tiến vào.

Vương Nhất Bác lúc này mới run run rẩy rẩy lao vào ngực anh, đôi mắt đỏ hồng ngước lên: "Nói lại lần nữa."

Tiêu Chiến hôn lướt qua khóe mắt cậu: "Bảo bảo, làm em đau rồi sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, cắn môi không cho mình phát ra âm thanh nào, đợi anh nói ra một lần nữa.

"Đừng chịu đựng, anh muốn nghe giọng em ..." Tiêu Chiến áp mũi mình lên mũi cậu cọ cọ: "Em để anh nghe giọng em một chút, anh cũng sẽ cho em nghe điều em muống nghe, được không?"

Bên ngoài cửa sổ chính là một mảng tối yên tĩnh, chỉ có duy nhất một ánh trăng soi sáng màng đêm đen kịt, một cơn gió nhẹ lướt qua cũng có thể nghe được tiếng sào sạt của lá cây va vào nhau.

-

Vương Nhất Bác vùi trong lòng Tiêu Chiến, rướn người lên hôn vào nốt ruồi nhỏ dưới môi anh.

Tiêu Chiến thấp giọng nở nụ cười: "Em hôm nay thế nào mà lại đặc biệt chủ động a?"

"Cái kia, em cũng nhớ anh a." Vương Nhất Bác đem mái tóc mềm mại của mình cọ cọ dưới cổ Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cuối xuống hôn lên tóc cậu: "Thực ra đưa Vương Tiêu đi, là muốn hảo hảo bồi thường cho em."

Tiêu Chiến cười ánh mắt hướng cửa sổ: "Anh vẫn luôn muốn cho em một tương lai, nhưng lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn. Lúc trước là anh quá cố chấp, thậm chí quá ích kỷ, để em liên lụy vào những chuyện của anh, lại không chịu trách nhiệm với em. Vương Tiêu đến quá bất ngờ, anh luôn cảm thấy mình nợ em quá nhiều, em không nên chấp nhận anh nhanh như vậy, anh cảm thấy mình chưa đủ tiêu chuẩn để làm một người chồng tốt ..."

Tiêu Chiến độc thoai một đoạn dài, cuối cùng bị Vương Nhất Bác trở tay nắm lấy sau gáy anh ấn đến nụ hôn ngăn không để anh nói tiếp.

Vương Nhất Bác ra sức cắn, đem cánh môi cắn đến rướm máu mới hài lòng buông ra, hai mắt trừng nhìn anh: "Nói nhảm nhiều quá."

Tiêu Chiến một chút cảm giác đau cũng không có, ngược lại còn nở nụ ấm áp như gió xuân.

Vương Nhất Bác đang ôm lấy Tiêu Chiến, tâm liền tâm giờ phút này chính là không có khoảng cách, kiên định nói: "Anh muốn so đo đúng sai căn bản không có đạo lý, Tiêu Chiến, yêu chính là như vậy, không có cách nào khác."

Tiêu Chiến càng siết chặt vòng tay, đem chính mình vùi trong cổ đối phương, tìm kím cảm giác đã lâu không có.

"Vương Nhất Bác."

"Ưm."

"Nhất Bác."

"Em đây."

"Cún con ..."

"Anh muốn làm gì?"

Tiêu Chiến bỗng nhiên cười ra tiếng, nhìn đối phưuong tức hổn hển ôn nhu mở miệng: "Anh yêu em."

Tiêu Chiến trong quá khứ từng bước đi tới tương lai với lòng đầy thù hận, sau đó gặp Vương Nhất Bác, có được lại mất, sau đó lại tìm về được, liền không thể buông tay thêm lần nào nữa.

Chúng ta, tương lai còn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro