chap 7 (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Một nụ cười nhợt nhạt, làm mềm những đường cong nghiêm túc trên mặt hắn, dường như xua đi cảm giác giá rét của mùa đông, vẻ mặt của hắn còn lộ ra tia sáng biểu hiện cho nhân tính.

Từ trước tới nay cậu chưa từng nhìn thấy hắn cười bao giờ, bất chợt làm Tâm Đồng ngây người, cảm động đến nỗi nước mắt không tự kìm chế được chảy xuống, từng giọt rơi xuống trên đầu Tiểu Bạch.

Người này vui quá đến phát điên rồi sao? Tại sao vừa mới cười, rồi lại khóc?

"Khóc cái gì?" Hắn cau mày hỏi cậu.

Lau sạch nước mắt trên mặt, cậu lắc đầu không nói lời nào, bởi vì cậu biết, bí mật này tuyệt đối không thể nói cho hắn biết . . . . . .

Có Tiểu Bạch làm bạn, Chí Mẫn cũng bắt đầu chơi xấu, mỗi ngày không muốn cùng hắn đi đến công ty, bởi vì ở trong phòng tổng tài cậu rảnh rỗi đến phát hoảng, cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Hắn cũng không ép cậu, đồng ý để cho cậu ở lại trong nhà chăm sóc con chó nhỏ. Bởi vậy mỗi ngày sau khi tiễn Chung Quốc ra khỏi cửa, Chí Mẫn thường dùng toàn bộ thời gian của mình để làm bạn với chú chó Tiểu Bạch bướng bỉnh của cậu.

Tiểu Bạch rất hoạt bát, cũng rất thông minh, sức ăn của nó rất mạnh, mỗi ngày ăn xong thức ăn dành cho chó, còn có thể kéo chén nhỏ yêu cầu cậu lấy thêm cho nó một ít.

Bộ dáng nó thật đáng yêu, lúc nào cũng luôn làm cho Chí Mẫn cực kỳ vui vẻ, từ trước đến nay cậu chưa từng có một con vật yêu nào, cho nên cậu vô cùng yêu quý chú cún con này, dù vật quý giá đến thế nào cũng không thể đổi nó được.

Trước cửa khu biệt thự của Tuấn gia có một rừng cây, lúc vừa mới đến Tuấn gia, Chí Mẫn cảm thấy nơi đó thật âm trầm kì quái. Nhưng bây giờ, cánh rừng này lại biến thành nơi tốt nhất để cậu và Tiểu Bạch vui đùa.

Buổi chiều nào cũng thế cậu luôn mang theo Tiểu Bạch đến tản bộ trong rừng, sau đó mới quay về căn biệt thư, chờ đợi hắn trở về cùng nhau ăn cơm.

Một hôm trời chạng vạng, giống như thương lệ, cậu ôm theo chú chó nhỏ tinh nghịch đi vào nhà bếp, muốn lấy thức ăn vào chén cho Tiểu Bạch, lại ngoài ý muốn phát hiện trong chén nhỏ đã đầy ắp thức ăn.

Hả? Là ai làm thế? Chí Mẫn đang hồ nghi , đột nhiên Ái Mạn Đạt xuất hiện trước mắt ở cậu.

"Tâm Đồng, đến giờ cho chó ăn rồi à ?" Ái Mạn Đạt thân thiết hỏi cậu.

Áu Mạn Đạt luôn luôn có thái độ khinh miệt đối với cậu, hôm nay tại sao lại đột nhiên xuất hiện nói vòng vo, thân thiết như vậy? Chí Mẫn không khỏi cảnh giác bước lui về phía sau hai bước.

Nhìn ra phản ứng của Chí Mẫn, Ái Mạn Đạt thở dài nói: "Cậu thực chán ghét tôi đến vậy sao? Chí Mẫn."

"Không, không chán ghét. . . . . ." Không biết ả ta hỏi như vậy là có dụng ý gì, Chí Mẫn lại đi lui về phía sau từng bước.

Ái Mạn Đạt thành khẩn nói: "Trước kia thái độ của tôi đối với cậu đúng là không tốt, đó là bởi vì tôi ghen tị với cậu. Bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, nếu Tuấn tiên sinh thích cậu, tôi cũng nên an phận làm tốt vị trí quản gia của mình mới đúng. Cho nên tôi hy vọng cậu có thể làm người lớn bỏ qua cho một tiểu nhân như tôi, tha thứ cho tôi?"

Thái độ của Ái Mạn Đạt xoay chuyển một trăm tám mươi độ, ngược lại làm cho mắt Chí Mẫn choáng váng.

Lúc trước Ái Mạn Đạt không phải hận mình đến chết được sao, còn ra lệnh cho cậu làm những công việc cực nhọc, không phải muốn mượn cơ đuổi cậu đi sao? Không xác định được thái độ của Ái Mạn Đạt đối với mình là thật tình, hay là giở trò bịp bợm gì, Chí Mẫn chần chờ không dám trả lời.

"Tôi là thành tâm muốn đến giải thích với cậu, hy vọng cậu có thể tin tưởng tôi. . . . . ."

Liếc mắt nhìn cái chén nhỏ mà Chí Mẫn đang cầm tròng tay, Ái Mạn Đạt hỏi: " Số thức ăn đó có đủ cho nó dùng không? Tôi làm lần đầu, chỉ sợ không đủ."

"Là cô lấy thức ăn cho Tiểu Bạch?" cậu có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, tôi thấy cậu cùng Tiểu Bạch đi dạo trong rừng, thầm nghĩ rằng sau khi trở về, Tiểu Bạch sẽ đói bụng, cho nên mới chuẩn bị trước, chờ cậu trở về."

Nói xong, Ái Mạn Đạt còn thân mật ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng khẽ cắn cậu mấy cái, tỏ vẻ cho nhiệt tình hưởng ứng.

Thấy một màn như vậy, Chí Mẫn cũng bắt đầu mềm lòng, tin tưởng Ái Mạn Đạt là thật tình có ý muốn mình cùng sống chung hòa thuận vui vẻ. Có lẽ Ái Mạn Đạt đã tự mình nghĩ thông suốt . . . . . .

"Cám ơn cô giúp Tiểu Bạch lấy thức ăn." Chí Mân nghiêm túc nhìn nói cảm ơn.

"Đừng có khách sáo như vậy, chuyện này chỉ là việc nhỏ thôi."

Ái Mạn Đạt cười cười, lập tức thử hỏi cậu: "Cậu có tha thứ cho tôi không?"

"Đừng nói cái gì có tha thứ hay không? Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng giận cô a!" Chí Mẫn chân thành nói.

Đối với cậu đơn thuần mà nói, cậu và Ái Mạn Đạt từ trước đến nay cũng thật sự không có thâm cừu đại hận gì. Chuyện hai người có thể chung sống hòa bình đó là một chuyện tốt.

"Cám ơn cậu!" Vẻ mặt Ái Mạn Đạt vui mừng nói.

Đột nhiên dường như lại nghĩ tới cái gì, Ái Mạn Đạt mở miệng nhìn cậu hỏi: "Đúng rồi, đầu bếp xin phép nghỉ buổi tối hôm nay, cậu có đồng ý giúp tôi chuẩn bị bữa tối hay không?"

" Đương nhiên đồng ý rồi." Chí Mẫn gật đầu.

"Vậy thì thật lòng cám ơn cậu."

Ái Mạn Đạt thân thiết đích giữ chặt cánh tay Chí Mẫn, một mặt ra hiệu cho cậu buông cái chén trong tay, để Tiểu Bạch đang đứng phản đối có thể hưởng thụ bữa tiệc lớn.

Trong lúc Tiểu Bạch vui vẻ phe phẩy cái đuôi thưởng thức bữa ăn của mình, Ái Mạn Đạt dẫn cậu vào bếp chuẩn bị bữa tối. Ả ta còn thân thiết chỉ cho cậu cách nấu ăn, hơn nữa còn cho cậu biết những món mà Chung Quốc thích ăn.

Cuối cùng khi một bàn thức ăn đã được chuẩn bị tốt, thì hắn cũng vừa về đến nhà. Không đồng ý với lời đề nghị ăn cơm chung của cậu, Ái Mạn Đạt kiên trì giữ thân phận quản gia của mình, đợi sau khi cậu và hắn ăn xong bữa tối, liền nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự.

Ngồi trên bàn nhìn hắn đang ăn cơm, đối với cậu mà nói, từ sau khi đến Tuấn gia, hôm nay là ngày cậu vui nhất.

Đầu tiên là Ái Mạn Đạt không hề xem cậu là cái đinh trong mắt, ngược lại chủ động giải thích với cậu, sau đó lại được ở cận kề, ăn cơm cùng với hắn, Tiểu Bạch cũng ăn no đang ngủ ở dưới gầm bàn, cảm giác như bọn họ — thật sự giống..... thật sự giống như người một nhà!

Càng suy nghĩ cậu lại càng nhịn không được nở nụ cười ngọt ngào . . . . . .  

______________________________________________________________________________

Các cậu đọc xong chuyện thì xem phim nha. Xem dần dần hen r ủng hộ kênh bạn ấy nhé. Yêu reader nhiều :3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro