Chap 8 (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Buổi chiều ngày hôm sau, Chí Mẫn lại mang theo Tiểu Bạch vào rừng cây dạo chơi, đùa cho đến khi mệt mỏi, cậu ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi một chút.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên trên tay truyền đến đau đớn làm cho cậu tỉnh lại.

Mở ánh mắt vẫn còn lim dim vì ngái ngủ ra liền thấy thì ra là Tiểu Bạch không kiên nhẫn mà cắn tay cậu, dường như có vẻ thúc giục Chí Mẫn mau trở về nhà cho nó ăn cơm.

"Tiểu Bạch xấu xa! Lần sau không được dùng sức cắn như vậy nữa nha." Sờ sờ vào mu bàn tay đã có vết thương nhỏ, Chí Mẫn hơi tức giận trách mắng con chó nhỏ.

Tiểu Bạch khờ dại nên không biết Chí Mẫn tức giận, mà khi nhìn thấy chủ nhân tỉnh nó còn vui mừng phe phẩy đuôi.

"Thật sự là không có biện pháp trừng trị ngươi mà." Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của con chó nhỏ, Chí Mẫn đang tức giận cũng lập tức nguôi giận.

Lúc này cậu đột nhiên phát hiện bầu trời đã trở nên tối đen, không nghĩ tới mới vừa nằm xuống nghỉ ngơi một chút, cậu liền ngủ quên. Giờ này chắc Chung Quốc đã tan sở về nhà rồi.

Cậu vội vàng sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nói: "Chúng ta trở về nhanh lên! Đừng làm cho hắn tức giận."

Thở hồng hộc chạy về phòng khách của Tuấn gia, Chí Mẫn mở cửa lớn ra, hồi hộp ló đầu vào xem thử, phòng khách thật là âm u, dường như hắn còn chưa về nhà.

Chí Mẫn le lưỡi, rốt cuộc cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Gâu gâu..........Grừ grừ.........." Lúc này Tiểu Bạch ở phía sau đột nhiên kịch liệt sủa lớn, hơn nữa còn phát ra tiếng gầm nhẹ.

"Tiểu Bạch ồn ào cái —" Chí Mẫn đang muốn quay đầu lại trách cứ Tiểu Bạch, lại vô tình phát hiện có một người đàn ông xa lạ đang đứng ở phía sau cậu.

Người đàn ông xa lạ này tóc tai rối bù, râu ria đầy mặt, cravat treo lủng lẳng trên cổ, Âu phục trên người vừa bẩn lại vừa nhăn nhúm.

"Ông, ông là ai?" Chí Mẫn sợ hãi lui về phía sau vài bước.

"Tôi muốn tìm Chung Quốc." Ánh mắt của người đàn ông lộ ra tia nhìn kỳ quái, nói rằng chỉ muốn tìm Chung Quốc.

"Chung....Chung Quốc vẫn chưa trở về. Ông......Hôm khác lại đến được không?" Chí Mẫn tiếp tục lui về phía cửa, theo trực giác của cậu thì người đàn ông này dường như có chút không bình thường.

Hình như không có nghe thấy câu trả lời của Chí Mẫn, ánh mắt của người đàn ông lộ ra tia hung ác, lớn tiếng lặp lại: "Tôi muốn tìm Chung Quốc!"

"Anh ấy....Anh ấy còn chưa trở về — a –" Chí Mẫn còn chưa nói xong, người đàn ông đó đột nhiên tiến về phía trước, đẩy cậu té ngã trên cửa.

"Tên ác ma ăn tươi nuốt sống người khác đang ở đâu?" Người đàn ông đó điên cuồng kêu gào, lập tức hung hăng dùng sức tát Chí Mẫn một cái.

Bị cái tát kia làm cho choáng váng, Chí Mẫn xoa xoa nửa bên mặt đã lập tức sưng tấy lên, khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu.

"Hắn trốn ở địa ngục không dám trở về sao?" Người đàn ông đó bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của Chí Mẫn, không ngừng dùng sức. "Hắn nghĩ hắn có thể muốn làm gì thì làm, tùy tiện cướp đi công ty mà tôi đã vất vả gầy dựng, sau đó tính bỏ đi sao? Tôi nói cho cậu biết, không ai có thể làm như vậy!"

"A, buông tay....." Cố gắng thốt ra vài chữ, Chí Mẫn hoàn toàn không có sức lực chống cự lại sự kiềm chế thô bạo của người đàn ông cậy mạnh này.

"Tôi giết chết cậu! Giết chết cậu!" Người đàn ông điên cuồng kêu to, bộ dáng ác độc muốn đẩy cậu vào chỗ chết.

Mơ hồ nghe được Tiểu Bạch không ngừng sủa to, nhưng sự thiếu hụt không khí nhanh chóng làm cho Chí Mẫn rơi vào hôn mê.

Chung Quốc........Chung Quốc.............

Trước khi Chí Mẫn mất hết ý thức, trong lòng chỉ có thể không ngừng gọi tên Chung Quốc.

Không hề lãng phí thời gian, Ái Mạn Đạt lập tức xông lên lầu, chạy đến phòng của Chí Mẫn, lục lọi đồ đạc của cậu, ở phía dưới cùng của tủ quần áo, tìm được cái túi cũ nát mà lúc trước kia cậu mới đến Tuấn gia đã mang theo bên mình.

Đúng như cô dự đoán,  người nghèo khổ lớn lên từ cô nhi viện – Chí Mẫn, quả nhiên không có vứt bỏ túi xách cũ rách của mình. Ái Mạn Đạt từ mũi hừ lạnh ra tiếng.

Sau đó ả lén lút cầm lấy cái túi đi đến phòng Chung Quốc.

Ở Tuấn gia đã lâu, Ái Mạn Đạt tương đối hiểu rõ, trên vách tường trong phòng của Chung Quốc có một ô cửa ngầm, bên trong để rất nhiều tiền mặt — Điều đặc biệt nhất chính là ô cửa này cũng giống như Tuấn gia – không được bảo vệ, Chung Quốc tự tin cho nên cũng không thiết lập mật mã cho két sắt này.

Sau khi mở ô cửa ngầm ra, Ái Mạn Đạt liền đem từng xấp từng xấp tiền mặt nhét vào trong túi xách, mãi cho đến lúc nhét không được nữa thì mới dừng lại.

Nhìn thấy trong ô cửa ngầm còn có một đống tiền mặt, Ái Mạn Đạt nảy sinh lòng tham, vốn dĩ tiện tay lấy một ít nhét vào trong ngực. Nhưng, thầm nghĩ lại, vẫn còn nhiều thời gian,ả không cần phải.....Vào lúc này việc cần phải làm chính là khiến cho tình hình hỗn loạn một chút.

Vì thế ả đem tiền mặt trong ngực bỏ lại vào trong ô cửa ngầm, kéo khóa túi xách lại, cố ý vứt lại trên giường trong phòng Chí Mẫn.

Sau khi xác định không còn vấn đề gì nữa, Ái Mạn Đạt vừa lòng gật gật đầu, tiếp theo, ả nên tiến hành kế hoạch thứ hai.

Ả bước xuống phòng khách dưới lầu, gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp cho thư ký của hắn.

"A lô? Thư ký Vương phải không? Cô làm ơn nói với Tuấn tiên sinh là trong nhà xảy ra hỏa hoạn, xin ông ấy mau mau trở về." Ái Mạn Đạt làm bộ ra vẻ như vô cùng lo lắng. "Được, vậy thì làm phiền cô!"

Ái Mạn Đạt gác điện thoại, đầu tiên là nhàn nhã ngồi ở phòng khách, kiểm tra móng tay xinh đẹp đã được gọt giũa cẩn thận của mình, khoảng năm phút sau, ả đi đến phòng bếp, dùng bật lửa châm bức màn trong nhà bếp.

Lửa chậm rãi thiêu đốt, cuối cùng đợi cho sau khi cháy hơn phân nửa bức màn, Ái Mạn Đạt mới gọi điện thoại thông báo với người hầu ở phía sau nhà chạy đến cứu hỏa  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro