Chương 8 (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Rất nhanh người hầu trong nhà đã chạy tới, cầm lấy bình cứu hỏa dập tắt lửa. May mà nhà bếp chỉ bị thiêu hủy một phần nhỏ, làm cho tất cả mọi người thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này, tiếng thắng xe khẩn cấp vang lên ở ngoài cửa, Ái Mạn Đạt lập tức cho người hầu lui xuống, còn mình thì chạy đến phòng khách nghênh đón Chung Quốc.

Hắn dùng sức đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy Ái Mạn Đạt liền hỏi: "Chí Mẫn không có việc gì chứ?"

Nói với hắn trong nhà xảy ra hỏa hoạn, kết quả hắn lại lo lắng cho cái con tiểu tiện nhân kia!

Trong lòng Ái Mạn Đạt tràn ngập phẫn hận, nhưng vẫn cung kính báo cáo: "Tuấn tiên sinh, may mắn là chỉ có nhà bếp bị cháy, lửa đã được dập tắt, ngài không cần lo lắng, không có ai bị thương cả."

Trong lòng lấp đầy khẩn trương, trong phút chốc đột nhiên biến mất, nhưng Chung Quốc vẫn nhanh chân sải bước lên lầu, thầm nghĩ muốn chính mắt xác nhận cậu có xảy ra chuyện gì hay không?

"Chí Mẫn!" Hắn đẩy cửa phòng cậu ra, đi vào thì không thấy cậu ở trong phòng.

Nhíu mày, Chung Quốc đang muốn rời khỏi phòng, lại liếc mắt nhìn thấy trên giường cậu có để một cái túi xách, hắn đến gần thì thấy trong túi xách toàn là tiền mặt!

Chung Quốc lập tức trở về phòng của mình, mở cửa ngầm ra, phát hiện tiền trong đó đã bị lấy đi một phần..........

Ra khỏi cửa phòng, Chung Quốc nghiêm túc đi xuống cầu thang, thì thấy Ái Mạn Đạt đang ngồi trên sô pha ở phòng khách.

"A! Cái túi xách này........." Nhìn thấyChung Quốc đang cầm thứ gì đó trên tay, Ái Mạn Đạt nhịn không được đứng lên.

"Cô đã gặp qua cái túi này?" Ánh mắt lạnh lùng củaChung Quốc đảo qua Ái Mạn Đạt.

"Đúng vậy, hôm nay tôi thấy Chí Mẫn từ phòng ngài bước ra, trên tay còn cầm theo cái túi này, trông bộ dáng hình như muốn ra ngoài. Khi đó tôi còn cảm thấy thật kỳ lạ, đó không phải là cái túi xách mà trước đây cậu ấy đã mang đến sao? Tại sao lại ở trong phòng Tuấn tiên sinh.......Vốn dĩ cậu ấy muốn xách cái túi này đi, nhưng vừa rồi đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, cậu ấy vội vã đi tìm Tiểu Bạch, cho nên vẫn chưa đi được." Ái Mạn Đạt làm ra vẻ cái gì cũng không biết.

"Chí Mẫn vào phòng của tôi?" Chung Quốc hoài nghi hỏi.

"Chuyện này......." Vẻ mặt Ái Mạn Đạt khó xử, ấp úng nói: "Từ sau khi xảy ra chuyện của vài ngày trước, cả ngày Chí Mẫn đều có vẻ rất kỳ lạ, tôi cứ nghĩ là do tâm tình của cậu ấy không tốt, cho nên vào lúc giữa trưa, thấy cậu ấy bước vào phòng ngài, tôi cũng không dám hỏi nhiều."

"Cậu ấy đâu rồi?" Hai nắm tay siết chặt, giọng nói của hắn càng ngày càng lạnh như băng.

"Hẳn là đã đến rừng cây tìm Tiểu Bạch rồi, chắc sẽ nhanh chóng trở về thôi." Vẻ mặt Ái Mạn Đạt vô tội, giả bộ y như thật, thật ra ả thấy biểu hiện trước cơn giông tố của Chung Quốc thì trong lòng thật sự rất vui sướng.

Lần này để xem cậu sẽ chết như thế nào! Trong lòng ả đắc ý cười lạnh.

"Có chuyện gì sao? Tuấn tiên sinh?" Ái Mạn Đạt giả vờ hỏi.

Ánh mắt lộ ra tia nhìn rét lạnh làm cho người ta sợ hãi, Chung Quốc nhếch môi, đem túi xách đặt trên bàn, phất phất tay ý bảo Ái Mạn Đạt lui xuống.

Mọi việc đã vô cùng rõ ràng, trong lòng suy đoán một lúc lâu, mãi cho đến giờ phút này, cuối cùng Chung Quốc có thể xác định cậu là hạng người như thế nào.

Buồn cười nhất chính là, khi hắn nghe thư ký Vương báo ở nhà xảy ra hỏa hoạn, không thèm để ý đến hợp đồng mua bán trị giá mấy trăm triệu đang chờ hắn ký tên, bản thân giống như một gã thanh niên ngu xuẩn, không đầu óc, ngay cả Lão Tống cũng không kêu, liền nhanh chóng tự mình lái xe về nhà — chỉ vì một người giả dối, tham tiền.

Ngồi ở trong phòng khách, Chung Quóc không nói một câu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào túi tiền trên bàn.

Rót một ly rượu vang, hung hăng uống hết một ngụm, sau đó hắn đột nhiên dùng sức ném ly rượu vỡ nát trên mặt đất.........

Lúc này, tuy rằng Chí Mẫn cùng Tiểu Bạch vui vẻ chơi đùa trong rừng cây, nhưng cậu cũng không quên lời đã hứa với Ái Mạn Đạt là sẽ sớm trở về nhà, để tránh Ái Mạn Đạt lo lắng.

Vui chơi cũng đã lâu, khi cậu thở hồng hộc mang theo Tiểu Bạch đi ra khỏi rừng cây, từ xa đã nhìn thấy xe của hắn, tại sao lại trở về sớm như vậy?

Chí Mẫn cảm thấy hình như có điểm kỳ quái, thời gian còn chưa tới, với một người luôn lấy công việc làm trọng như hắn, tại sao lại trở về trước thời hạn như vậy?

Vì thế cậu ôm lấy Tiểu Bạch chạy chậm về phía nhà. Mới vừa mở cửa, cậu đã nghe thấy trong phòng có mùi cháy khét khó ngửi và cả mùi khói thuốc.

Không phải là xảy ra hỏa hoạn chứ? Lo lắng hắn gặp chuyện không may, cậu ôm Tiểu Bạch, hoảng hốt chạy vào phòng khách, không nghĩ tới lại thấy sắc mặt hắn khó coi, đang ngồi trên ghế sô pha.

Tảng đá đè nặng trong lòng dường như được bỏ xuống, cậu buông Tiểu Bạch ra, bước đến bên cạnh hắn. Bởi vì vừa rồi lo sợ, làm cho tim của nàng vẫn còn đập rất nhanh.

"Tại sao anh về sớm vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Lúc này mới chú ý tới ly rượu thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất, toàn bộ lo lắng của cậu đều hiện rõ trên mặt.

Nhưng trái với sự lo lắng của cậu, hắn lại hoàn toàn xem như không có chuyện gì.

Hắn hừ lạnh một tiếng "Thế nào? Tôi trở về sớm làm hỏng kế hoạch của cậu sao?"

"Kế hoạch gì?" Chí Mẫn khó hiểu hỏi.

Chung Quốc bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào cái túi trên bàn: "Đã thấy cái túi xách của mình ở đây, cậu còn giả bộ không biết sao?"

Cho tới bây giờ mà cậu còn trưng ra vẻ mặt vô tội, ngay cả hắn cũng không thể không bội phục cậu. Nhưng sự vô liêm sỉ của cậu, ngược lại càng làm cho đáy lòng hắn nổi lên một cỗ lửa giận.

Hắn lấy ra một xấp tiền từ trong túi, hung hăng ném vào vẻ mặt vô tội của Chí Mẫn —

________________________________________________________________________________Xem tiếp phim hen  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro