Chương 3 (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lái xe chở cậu quay trở về Tuấn gia, Chí Mẫn vẫn còn hơi giật mình, ngây ngốc ngồi trong phòng khách, không hề nhúc nhích — tất cả đều bởi vì câu nói cuối cùng của Nhu Nhã. Cậu tin tưởng trong nước không ai không biết tên tuổi của “Ác ma.”

Bởi vì ngay cả chàng trai quê mùa, kiến thức hạn hẹp lớn lên từ cô nhi viện như cậu cũng đã từng nghe rất nhiều người nhắc đến truyền thuyết của người được gọi là “Ác ma.”

Nghe nói ác ma là một người đàn ông máu lạnh vô tình, hắn chẳng những kiếm tiền vô số, còn coi thống khổ của người khác là niềm vui của mình.

Hắn thích nhất là trò chơi hủy diệt hạnh phúc gia đình, làm cho vô số đứa trẻ vô tội trôi dạt khắp nơi, làm cho rất nhiều người có tâm huyết phải mất việc làm, mất luôn mục tiêu sinh tồn. Cũng bởi vì ác danh của hắn rõ như ban ngày, cho nên mọi người khi nhắc tới hắn đều vừa hận vừa sợ.

Trong lúc hoảng hốt, dường như Chí Mẫn loáng thoáng nhớ lại, tên đầy đủ của người được gọi là ác ma chính là “Ác ma Chung Quốc.”……..

Trước kia cậu không biết, nhưng bây giờ cậu không thể tin được, một người đàn ông tìm kiếm em trai của mình nhiều năm lại là một người tàn nhẫn vô tình, là nhân vật hung ác chuyên hủy diệt hạnh phúc gia đình của người khác.

Tuy rằng mới chỉ nhận biết hắn được một ngày, nhưng cậu tình nguyện tin tưởng, Quốc từng trải qua bất hạnh, dùng thủ đoạn như thế này để kiếm tiền chỉ là vì bảo hộ bản thân, tất cả những tin đồn khủng khiếp đều chỉ là tin vịt, chỉ là sự hiểu lầm do nghe sai nên đồn sai mà thôi.

Hắn không phải là loại người máu lạnh như thế, tuyệt đối không phải!

Đi dạo phố mua sắm quần áo cả ngày, lại từ miệng Nhu Nhã nghe được rất nhiều chuyện rất kinh ngạc, Chí Mẫn vô cùng mệt mỏi, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, tựa người vào trên ghế sô pha, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Cậu cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi Ái Mạn Đạt mặc áo ngủ đi đến phòng khách liền thấy Chí Mẫn đang ngủ trên ghế sô pha.

Đúng là một đứa con trai vừa ngu xuẩn vừa dốt nát! Trong lòng Ái Mạn Đạt khinh thường mắng.

Bởi vì Chung Quốc là người đàn ông không dễ tìm, nếu không nhân cơ hội nắm giữ lấy hắn, thì mới là việc làm ngu xuẩn nhất trong thiên hạ.

Cho nên nếu không phải vì muốn đạt được càng nhiều hảo cảm của Chung Quốc càng tốt, cậu cũng không có công sức đâu mà bỏ ra hầu hạ đứa “em trai” không biết từ đâu đến đây của hắn?

Vì muốn lung lạc trái tim của Chung Quốc, cậu đã không tiếc ủy khuất bản thân, đến đây đảm nhiệm chức vụ quản gia, cũng chính là vì không cho bất kỳ người phụ nữ hay đàn ông nào khác có cơ hội tiếp cận hắn.

Không nghĩ tới đứa em trai này đột nhiên xuất hiện, chia sẻ không ít sự chú ý của Chung Quốc! Điều này thật sự làm cho Ái Mạn Đạt hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bởi vậy ả tính để cho cậu tùy ý nằm ở ngoài này ngủ, dù có bị cảm lạnh cũng không liên quan đến chuyện của ả. Ả ngáp một cái, lúc đang muốn trở về phòng chợt nghe thấy tiếng Chung Quốc mở cửa.

Với tính cảnh giác cao độ, ả lập tức cởi áo ngủ trên người đắp lên trên người cậu, thuận tiện để lộ ra dáng người thướt tha xinh đẹp, quyến rũ của mình.

Lúc hắn đi vào phòng khách, nhìn thấy Ái Mạn Đạt ngồi bên cạnh Chí Mẫn ngủ say, lộ ra một hình ảnh thật là ấm áp.

“Tuấn tiên sinh, ngài đã về rồi?” Lúc này Ái Mạn Đạt mới giả bộ chú ý tới bộ dáng vừa trở về của Tuấn Chung Quốc.

Ả ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Hôm nay đi mua quần áo thật sự quá mệt mỏi, nhưng rất vui vẻ, cho nên Chí mẫn ngồi đây một lúc liền ngủ say. Em sợ cậu ấy cảm lạnh, nên đã thử gọi cậu ấy đứng lên, nhưng cậu ấy cũng không nhúc nhích. Vì vậy em chỉ có thể giúp cậu ấy phủ thêm áo ngủ, để cho cậu ấy nằm ngủ ngoài này.”

Giống như đang vô tình ám chỉ, lập tức đem sự chú ý của Chung Quốc hướng đến chiếc áo ngủ gợi cảm trên người của ả.

Thân là quản gia kiêm bạn tình của hắn, ả biết phải làm thế nào để khơi gợi hứng thú của hắn.

Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng nhỏ xinh của Ái Mạn Đạt cong lên, hắn không tỏ vẻ gì, ngược lại xoay người ôm lấy Chí Mẫn đang ngủ say, đi về phía trên lầu.

Phòng khách chỉ còn lại chiếc áo ngủ trên ghế sô pha và Ái Mạn Đạt – trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại liên tục mắng thầm.

Từ khoảnh khắc hắn ôm lấy cậu, Chí Mẫn liền tỉnh.

Nhưng cậu không dám mở to mắt, đành phải tiếp tục giả bộ ngủ, thuận tiện tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn.

Cảm giác được cánh tay khỏe mạnh cứng rắn của hắn đang bao bọc chính mình, trong mũi dường như còn ngưi được mùi xạ hương nam tính tinh khiết tản ra từ trên người hắn, Chí Mẫn hồi hộp đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, tim cũng đập một cách điên cuồng không chịu ngừng lại.

Đây là lần đầu tiên cậu gần gũi với đàn ông như vậy!

Vẻ mặt e lệ kết hợp cùng bất an và khẩn trương, mặc dù vẫn hiện trên mặt, chưa lộ ra sơ hở nhưng cậu vô cùng lo lắng hắn sẽ nghe được tiếng tim đập dị thường của mình.

Chung Quốc bước từng bước vững vàng lên cầu thang, Chí Mẫn cảm thấy giống như đang bước trên một đám mây trôi bồng bềnh, thậm chí cậu còn hi vọng cầu thang có thể dài ra thêm mấy bậc nữa, để cho bản thân có thể ở trong lòng ngực hắn lâu thêm một chút……..

Đương nhiên cầu thang không thể dài ra thêm mấy bậc, rất nhanh hắn đã bước lên lầu hai, ôm cậu đến phòng của nàng.

Được dịu dàng ôm đặt trên giường, hai mắt của Chí Mẫn nhắm lại chặt chẽ, cảm giác tấm chăn mềm mại bằng tơ lụa được đắp lên người cậu.

Hắn cũng không có lập tức rời khỏi phòng, ngược lại trầm mặc đứng ở bên giường, cảm thấy có chút mới lạ khi nhìn thấy dáng ngủ của người em trai xinh đẹp không chút tỳ vết của mình.

Hồi hộp không dám thay đổi tư thế, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Chí Mẫn cũng nghe được thanh âm rời khỏi phòng của hắn.

Lặng lẽ mở ra hai mắt, cậu dùng hai tay khẽ run gắt gao che lại hai gò má đỏ bừng của mình, tim đang đập thình thịch cũng dần dần bình ổn trở lại.

Cậu không rõ tại sao bản thân lại như vậy.

Có điều chỉ cần nhớ tới cảnh vừa rồi bị hắn ôm trong vòm ngực rộng lớn, cậu liền cảm thấy có một nỗi xấu hổ và…… hạnh phúc đang dâng lên trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro