Chương 3 (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng lẽ chính mình đã thích hắn?

Tuy rằng trên danh nghĩa hắn là anh trai của cậu, nhưng cậu biết đó chẳng qua chỉ là một lời nói dối. Nếu hắn biết mình không phải là em trai ruột của hắn, hắn có thể sẽ thích mình một chút hay không?

Hai ngày nay cậu chưa từng thấy qua nụ cười của hắn, nếu hắn nở nụ cười, nhất định sẽ rất quyến rũ, rất đẹp mắt nha......

Nghĩ đến đây Chí Mẫn lại thấy xấu hổ đến đỏ bừng hai má, thầm mắng bản thân không biết cảm thấy thẹn, suy nghĩ miên man.

Nằm trên chiếc giường mềm mại lăn qua lộn lại, Chí Mẫn vẫn không thể bình yên đi vào giấc ngủ.

Cuối cùng cậu quyết định rời giường đi uống một ly sữa nóng, để làm giảm bớt tâm tình khẩn trương của mình.

Vừa bước ra cửa phòng, muốn xuống cầu thang, đột nhiên cậu nghe thấy một lọat tiếng thở dốc kỳ quái phát ra từ trong phòng hắn.

Tò mò nhẹ bước đến trước cửa phòng hắn, nàng phát hiện cửa phòng vẫn chưa đóng, chỉ đang khép hờ.

Lúc này, giọng nói của người đó truyền vào trong tai cậu rõ ràng hơn --

"A - Em không được........Chung Quốc .......Ưm...." Tiếng rên rỉ của phụ nữ, biểu hiện người này đang trong cơn hưng phấn cực độ.

Chí Mẫn nghe ra được đó chính là giọng nói của Ái Mạn Đạt!

"Nhanh, nhanh, nhanh một chút nữa........" Người phụ nữ ấy tiếp tục làm nũng yêu cầu.

Không có nghe Chung Quốc hưởng ứng lời yêu cầu của cô ta, nhưng tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ càng mãnh liệt hơn trước, những tiếng kêu dâm đãng ấy dường như từ phía trong cánh cửa khép hờ xông thẳng ra ngoài, xâm nhập vào sắc mặt trắng bệch của cậu.

Bản thân cũng không biết đã làm cách nào để trở lại phòng. Cậu gắt gao khóa cửa lại, dựa người vào cửa phòng nhưng nhanh chóng chống đỡ không nổi liền trượt xuống mặt đất.

Thì ra, Ái Mạn Đạt không chỉ là quản gia, mà cô ta đồng thời còn là bạn tình của hắn! Khó trách thái độ của cô ta lại hống hách, ra vẻ ta đây như thế.

Gắt gao cắn chặt môi dưới, vô tình phát hiện sự thật của chuyện này làm cho cậu cảm thấy thật trống rỗng. Nước mắt cũng không thể thể khống chế được mà chảy xuống, làm ướt cả hai gò má tái nhợt của cậu.

Tiếng chim kêu sáng sớm làm cho cậu tỉnh lại sau một đêm khó ngủ.

Mở hai mắt ra, cậu mới phát hiện chính mình đã ngủ cả đêm trên mặt đất.

Cậu vô lực bước vào phòng tắm, nhìn thấy trong gương là đôi mắt ửng đỏ, sắc mặt tái nhợt không có chút máu. Trong một đêm mà đã biến thành như vậy, chắc chắn làm cho người khác hoài nghi.

Dùng nước rửa mặt, rồi dùng tay xoa xoa hai gò má tái nhợt, Chí Mẫn hy vọng sẽ không bị những khác nhìn ra vẻ không tự nhiên của cậu.

Ra khỏi phòng, vừa bước đến bên cạnh cầu thang, nàng phát hiện hắn đã bước tới trước cửa chính, chuẩn bị ra khỏi nhà.

Nhớ tới đã quên mặc áo khoác, Chung Quốc quay đầu lại liền nhìn thấy cậu, nhẹ giọng nói: "Chí Mẫn! Lấy dùm anh áo vest ở trên giường đem xuống đây."

Vội vàng gật gật đầu, cậu chạy đến phòng của Chung Quốc, chuẩn bị giúp hắn lấy áo khoác.

Vừa tiến vào phòng, không khí mờ ám bên trong lập tức khiến cậu liên tưởng đến những chuyện đã xảy ra tối qua.

Mạnh mẽ di chuyển đến trước giường, cậu cô ý lơ đi mớ chăn nệm hỗn độn. Tính cầm lấy áo vest để trên đầu giường rồi xuống lầu.

Vươn tay cầm lấy áo vest, cậu đã ngửi thấy một mùi hương dễ chịu - Đó chính là mùi xạ hương trên người Chung Quốc.

Cậu nhịn không được đem mà đem áo vest ôm chặt trước ngực, hít thở thật sâu, cậu thầm nghĩ muốn nhớ lại mùi hương ấm áp của hắn thêm một lần nữa.........

"Cậu tìm được chưa? Nếu tìm được rồi thì đưa cho tôi." Lập tức quay đầu lại liền thấy Ái Mạn Đạt đang đứng trước cửa, nhìn cậu dò xét với vẻ mặt hoài nghi.

"Tìm được, tìm được rồi." Có vẻ giống như bị người ta nhìn thấy bí mật. Cậu giao áo vest lại cho Ái Mạn Đạt, rồi kích động trốn về phòng của mình.

Mà Ái Mạn Đạt thì đang cau mày có chút đăm chiêu, trừng mắt nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kia.

Cả buổi sáng và buổi trưa, Chí Mẫn đều tránh mặt ở trong phòng, không muốn ra ăn cơm. Vào bữa cơm tối, cậu vốn dĩ cũng muốn nói trong người không thoải mái, không muốn xuống lầu ăn cơm.

Nhưng Ái Mạn Đạt lại ở trước cửa phòng cậu, kiên trì bảo cậu nhất định phải xuống lầu.

"Tối hôm nay hiếm khi có dịp Tuấn tiên sinh trở về sớm, ngài nói muốn "cùng dùng" cơm tối với em trai." Giọng điệu của Ái Mạn Đạt có vẻ kỳ quái, dường như ngầm chứa ẩn ý gì đó.

"..........Được rồi. Tôi thay quần áo rồi sẽ xuống ngay." Không thể cự tuyệt mệnh lệnh của hắn, Chí Mẫn đành phải đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.

Vừa bước xuống phòng ăn dưới lầu, đã thấy hắn ngồi vào vị trí đang chờ cậu ăn cơm. Mà Ái Mạn Đạt chỉ là một quản gia thế nhưng cũng ngồi ở một bên với vẻ mặt quỷ dị.

Trực giác nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện, nhưng Chí Mẫn chỉ cười với hắn, làm bộ như không có việc gì liền ngồi xuống vị trí gần đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro