Chương 5(p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Sợ sao? Người sống ở trên đời phải có sinh lão bệnh tử, chiến thắng – vinh quang - thất bại, đó mới là sự thật của cuộc sống. Em không có khả năng để cầu khẩn van xin cho một thế giới hòa bình, hay vui vẻ đâu. Đối với tôi mà nói nếu không phải là giả dối, thì đó chính là địa ngục." Nhìn thấy vẻ hoảng sợ của cậu, hắn lãnh khốc nói.

" Tôi kinh doanh chứ không phải làm từ thiện, người muốn sinh tồn cũng phải dùng chính sinh mệnh mình để tranh đấu, người thua tượng trưng cho năng lực yếu kém, tự mình phải đi tìm một lối thoát, chứ không phải đi van cầu người khác trợ giúp cho mình." Hắn lạnh lùng nói tiếp.

"A! Tay của anh –"

  Để ý thấy bàn tay đang chảy máu của hắn, cậu không đành lòng nghĩ muốn kéo tay hắn, lại bị hắn hất tay ra.


Người này, đầu tiên là giả mạo em trai hắn? Sau đó vì tiền mà bán rẻ thân thể của chính mình, vậy mà bây giờ còn dám dùng những lời nói giả nhân nghĩa để nói với hắn?!

"Em có thể bảo tôi ác ma, là một người không có nhân tính, ngay cả một đứa bé như thế cũng không buông tha. Còn những người kia, vì để đạt được mục đích của mình nên đã để mặc cho một đứa bé quỳ gối suốt một ngày như thế, những người như họ nên gọi là cái gì?" Chung Quốc phẫn nộ gào thét, vẻ mặt kích động trước nay chưa từng có.

Sửng sốt nhìn chằm chằm anh ta đang nổi giận, cậu không biết nên phản ứng như thế nào.

Nhưng lập tức cậu đột nhiên nhớ tới, Nhu Nhã từng nói qua những chuyện mà Tuấn gia đã gặp phải— Có phải đây là nguyên do khiến cho hắn hận đời, trở nên vô tâm vô tình không?

Trải qua những bất hạnh mà hắn gặp phải, hắn còn hiểu được yêu là như thế nào sao?

Cậu nghĩ muốn mở miệng hỏi hắn, nhưng cửa thang máy đã mở ra .

Chung Quốc lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó tự mình bước ra khỏi thang máy.

Mà câu nói kia, từ đầu đến cuối cậu vẫn chưa kịp thốt ra khỏi miệng.

Cả ngày, cậu đều ngoan ngoãn ngồi ở bên trong phòng tổng tài, nhìn Chung Quốc quyết đoán vô tình xử lý công việc.

Công việc mua bán và sát nhập không đơn giản như lời nói của Ái Mạn Đạt, số tiền mỗi lần mua bán dao động từ vài trăm triệu cho đến cả ngàn triệu, làm cho Chí Mẫn đang đứng một bên nghe thấy đã kinh hãi.

Những bản báo cáo điều tra hỗ trợ cho việc mua bán chất chồng như núi, lớp để trên bàn tổng tài, lớp để tràn dưới mặt đất.

Cậu cũng chú ý tới, những nhân viên cấp dưới khi vào báo cáo với hắn, ai nấy cũng đều là nơm nớp lo sợ, vô cùng thận trọng, chỉ sợ mình báo cáo có sơ xuất, sẽ chọc giận hắn ta.

Bởi vậy càng nhìn càng có thể thấy rõ, danh tiếng ác ma đã sớm đi sâu vào lòng người.

Ở trong văn phòng tổng tài cả một ngày, thái độ của hắn lãnh đạm, không muốn nói chuyện với Chí Mẫn, mà cậu cũng không dám chủ động mở miệng.

Sau khi tan sở, bọn họ lên xe rời khỏi công ty, nhưng lại không trực tiếp quay về Tuấn gia, mà lại đi đến ngôi biệt thự xinh đẹp màu trắng của Nhu Nhã lần trước đã ghé.

Nghi hoặc nhìn hắn, cậu không biết bọn họ đến đây để làm gì. Nhưng hắn không để ý tới cậu, cũng không giải thích, cứ đi thẳng vào trong.

Cậu bất đắc dĩ theo hắn đi vào, trải qua mấy cái hành lang quanh co khúc khuỷu, bọn họ lại đến bên trong của phòng khách.

Nhưng lần này lại không giống với lần trước, đó là Nhu Nhã và Lãnh Diệp đều cùng ngồi trên chiếc sô pha màu trắng.

Nhìn thấy Chí Mẫn đến, Nhu Nhã lập tức quan tâm đứng lên, trên mặt lộ vẻ thật áy náy.

Lần trước cô không có đem chuyện cậu giả mạo em trai nói cho hắn biết, hắn luôn luôn đối cô vô cùng tốt, nhưng nay đã hơi giận cô, nên cô cũng không dám đến Tuấn gia để thăm cậu.

"Em trai, lại gặp nhau!" Làm ra vẻ như không biết Lãnh Diệp nhếch môi, nhìn cậu cười.

Cậu đang muốn lễ phép quay sang cười với hắn, hắn cũng không cho, che ở trước người cậu.

"Thế nào? Lại muốn cảnh cáo tôi không thể đụng vào em trai của cậu?" Lãnh Diệp lộ ra vẻ mặt thú vị.

Dường như cảm nhận được sự bảo hộ của mình có chút hơi kì quái, hắn làm ra vẻ thản nhiên cười cười, sau đó bước đến dài ghế ngồi xuống.

"Em trai? Cậu ấy không phải em trai của tôi." hắn đầu tiên là cười lạnh."Tôi là muốn cảnh cáo cậu, không nên đụng vào người tình của tôi."

Hắn tàn nhẫn nói xong, hoàn toàn không nhìn đến vẻ mặt bị thương của cậu.

Nhu Nhã đứng một bên không đồng ý nhíu mày, nghĩ muốn an ủi cậu, nhưng cũng cố nén, tạm thời không hé răng.

"Đúng rồi! Lãnh Diệp nổi tiếng là Tà Thần, có biệt tài sửa dở thành hay, nói về lĩnh vực kinh doanh so với tôi chỉ có hơn chứ không kém. Cậu không phải muốn tiền sao? Chờ tôi chơi chán rồi, cậu có thể van xin cậu ta tiếp nhận." Chung Quốc tiếp tục dùng những lời lẽ tàn nhẫn.

"Rốt cuộc hôm nay cậu đến đây làm cái gì?" Nhìn thấy vẻ mặt ưu thương của cậu, ngay cả người luôn luôn đối xử tuyệt tình như Lãnh Diệp cũng cảm thấy thật đáng thương."Chúng tôi cũng không rảnh rỗi để nghe cậu nói xấu Chí Mẫn."

"Mang cậu ta đến, là muốn cậu ta nhân cơ hội này hiểu rõ thân phận của mình. Cũng muốn cho cậu ta hiểu được, con người không phải chỉ dựa vào những lời nói suông để mà sống." hắn ám chỉ đến những lời nói khờ khạo của cậu.

"Haiz! Cần gì phải làm vậy?" Nhu Nhã khiển trách khi nhìn thấy hắn mà mình luôn luôn kính trọng, không rõ tại sao hắn lại trở nên giống một "Ác ma" như thế.

"Những lời như thế chỉ làm thương tổn lẫn nhau thôi. . . . . ."

"Anh là 『 ác ma 』, nhớ rõ không? Ác ma không có vết thương." Hắn đứng lên, thản nhiên nói. "Hy vọng lần sau đến có thể nhìn thấy những người khác."

Nói xong, hắn xoay người rời đi, mà cậu giống như một người ''vợ'' bé nhỏ,đi theo sát bước chân hắn.

Nhìn thấy hai người bọn họ biến thành như vậy, bản thân hai người vốn là bạn tốt của hắn, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

"Không biết hắn làm tổn thương Chí Mẫn như vậy, thì có được ích lợi gì chứ?" Nhu Nhã nhịn không được thở dài.

Lãnh Diệp không hé răng, chỉ xoay xoay ly vang đỏ trong tay, lộ ra vẻ mặt có chút đăm chiêu.

"Lúc đầu em đã nghĩ, có thể giữa bọn họ sẽ sinh ra tình yêu. . . . . . Không nghĩ tới, giúp cậu ấy ngược lại hại cậu ấy." Nhu Nhã cảm thấy thật có lỗi với Chí Mẫn.

Sớm biết như thế, lúc ấy cô nên nói ra sự thật, cũng sẽ không làm cho hắn và Chí Mẫn biến thành như vậy.

"Cái đó còn chưa chắc." Thật ra Lãnh Diệp cảm thấy toàn bộ câu chuyện thật thú vị. "Tất cả mọi người đều biết, hắn không bao giờ đưa người tình đến nhà của em, đây chính là lần đầu tiên."

Nghe Lãnh Diệp vừa nói như vậy, ánh mắt Nhu Nhã trở nên sáng ngời, dường như cũng bắt đầu cảm thấy có một tia hi vọng. "Anh là nói Chung Quốc, anh ấy –"

Hắn phất tay ngăn cản không cho Nhu Nhã tiếp tục nói. "Chuyện này mới đi được nửa đoạn đường! Không cần phải gấp gáp."

Nâng ly hướng không khí mời, Lãnh Diệp lại lộ ra nụ cười mà kẻ khác không thể nắm bắt được.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro