Chương 6 (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trải qua một màn ở nhà Nhu Nhã, Chí Mẫn liền hiểu được cảm nhận của hắn đối với mình. Từ đầu đến cuối hắn đều cho rằng, mình là vì tiền.... chỉ là vì tiền nên mới ở lại bên cạnh hắn.

Hiểu được Chung Quốc sẽ không cho cậu thời gian để chứng minh chính mình không phải là một người xấu xa không chịu nổi như vậy. Cậu đã nghĩ, sau khi trở lại , hắn sẽ lập tức đuổi mình ra khỏi nhà.

Nhưng hắn không có làm vậy, chỉ để cậu ở nhà, cũng không hề mang cậu đến công ty nữa.

Hắn hoàn toàn không có trở về, dường như đã biến mất không dấu vết, suốt một tuần Chí Mẫn đều không thấy được bóng dáng hắn.

Hắn cứ việc đối xử với mình vô tình, nhưng cậu lại không tự chủ được, lúc nào cũng suy nghĩ về hắn, hy vọng có thể nhìn thấy hắn, được ở bên cạnh hắn — chỉ là mỗi ngày cậu đều phải thất vọng.

Thậm chí cậu còn bất chấp nguy cơ sẽ bị Ái Mạn Đạt nhục nhã mà mở miệng hỏi ả ta, khi nào thì Chung Quốc trở về.

Có thể đoán được, Ái Mạn Đạt sẽ không nói cho cậu đáp án mà cậu muốn, ngược lại còn lợi dụng cơ hội này để châm chọc, nhạo báng cậu, còn đối xử với cậu thật quá đáng.

Đoán là hắn sẽ không trở lại, rõ ràng là muốn xa lánh cậu. Ái Mạn Đạt không khỏi âm thầm vui mừng, ả ta cũng trắng trợn bắt đầu triển khai kế hoạch trả thù Chí Mẫn.

Sáng sớm, thấy Chí Mẫn xuống cầu thang như thường lệ, Ái Mạn Đạt không hề có lòng tốt, đứng sẵn dưới lầu chờ cậu.

"Chào buổi sáng." Thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Ái Mạn Đạt, dù là cậu không thích nhưng cũng vẫn phải mở miệng chào.

"Buổi sáng? Mặt trời đã chiếu đến mông rồi, cô cũng nên bắt đầu làm việc đi chứ." Ái Mạn Đạt lớn tiếng quở trách cậu.

"Làm việc?" Nháy mắt mấy cái, cậu không hiểu rõ cô ta nói vậy là có ý gì.

Ái Mạn Đạt làm bộ thở dài, ra vẻ không thể giải thích được.

"Còn cần phải hỏi tôi sao? Chung Quốc đã không muốn cậu trên giường của ông ấy, cậu đương nhiên phải bắt đầu làm việc giống như người hầu. Chẳng lẽ........" Ả ta liếc mắt nhìn cậu một cái: "Cô dự định rời khỏi Tuấn gia?"

"Đây là ý của hắn sao?" Điều làm cậu đau lòng nhất chính là, ngay cả giáp mặt đuổi cậu, hắn cũng không muốn. Chẳng lẽ hắn thật sự chán ghét mình như vậy sao?

"Cô nói đi? Tôi chính là quản gia của nơi này." Ái Mạn Đạt xảo quyệt không muốn trực tiếp thừa nhận, nhưng cậu lại tin lời của ả ta.

Cho dù hắn đã chán ghét thân thể của cậu, nhưng bất luận thế nào, cậu cũng không nghĩ sẽ rời xa hắn. cậu sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần cậu có thể ở lại.

"Chị muốn tôi làm việc gì?"

"Ừm..... Cậu có thể bắt đầu bằng việc lau chùi cửa sổ và sàn nhà." Ái Mạn Đạt đắc ý cười trộm.

Vì thế Chí Mẫn xoắn tay áo lên, bắt đầu làm việc. Lau cửa sổ, chùi sàn nhà đối với cậu mà nói không là gì cả, lúc ở cô nhi viện cậu đã từng làm qua các việc này.

Có điều, căn nhà to như vậy mà chỉ có một mình cậu vệ sinh, thật sự là có chút mệt mỏi.

Cúi người xuống, ngâm tay vào trong nước xà phòng, bắt đầu làm việc cật lực, vất vả lắm mới có thể lau chùi mọi thứ sạch sẽ, nhưng Ái Mạn Đạt lại mượn cớ chỉ ra chỗ này không sạch, chỗ kia vẫn còn bụi, bắt cậu phải lau lại một lần nữa.

Khoảng nửa đêm, mãi cho đến khi phần eo của Chí Mẫn mỏi đến mức không đứng thẳng được, tay cũng bị ngâm nước đến nhăn nheo, Ái Mạn Đạt mới miễn cưỡng thông qua, để cho cậu đi nghỉ ngơi.

Vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, nhưng mới chỉ nằm trên giường được mấy giờ, đã bị Ái Mạn Đạt xấu xa, đánh thức.

"Chị lại có chuyện gì phân phó?" Chịu đựng đau nhức trên người, cậu hỏi Ái Mạn Đạt.

"Còn hỏi sao? Cô đó, đại thiếu gia à đã đến lúc rời giường đi làm việc rồi." Ái Mạn Đạt châm chọc chuyện Chí Mẫn giả mạo thân phận lúc trước.

Không muốn cãi nhau với ả ta, để ả ta lấy cớ đuổi mình đi, cậu cố chịu đựng thắt lưng đau nhói, bước xuống giường.

"Hôm nay phải làm cái gì?"

"Ngày hôm qua đã lau chùi sàn nhà, hôm nay nên đánh sáp cho bóng."

Việc đánh bóng vừa nặng nhọc lại vừa buồn tẻ, cậu cố gắng trấn định bản thân, hai tay ngâm nước cả ngày hôm qua bây giờ vẫn còn nhăn, cực kỳ khó chịu. Nhưng cậu vẫn cắn răng nhịn đau, đi đánh bóng sàn nhà, để Ái Mạn Đạt không có cơ hội làm khó dễ mình.

Chí Mẫn đã cố gắng hết sức, ngoan ngoãn làm theo, đáng tiếc Ái Mạn Đạt không phải là một người phụ nữ có lương tâm.

Sau khi nhìn thấy cậu đánh bóng sàn nhà xong, Ái Mạn Đạt sợ cậu nhàn rỗi không có việc gì làm, vì thế lập tức bảo cậu đi sắp xếp lại chén dĩa trong tủ bát ở nhà bếp.

Đứng trên ghế đẩu trong phòng bếp, cậu cố hết sức lấy chén dĩa, chai lọ trong tủ bát ra, lau khô từng cái, sau đó đặt về chỗ cũ.

Lúc cậu để tay phải vào trong tủ bát, không chú ý tới Ái Mạn Đạt lại ác ý dùng sức đóng sập cửa tủ lại – đau đớn trên tay như chạy thẳng vào tim, làm cho cậu lập tức phát ra tiếng la thê thảm, từ trên ghế đẩu ngã xuống.

Cậu ngã ngồi trên mặt đất, kiểm tra bàn tay phải sưng phồng đang không ngừng run rẩy của mình.

Ngày hôm qua tay phải bị ngâm nước xà phòng nên đã trở nên vô cùng yếu ớt. Bây giờ lại bị ngoại lực làm tổn thương, xung quanh chẳng những sưng tấy, ứ huyết mà ngay cả miệng vết thương cũng bắt đầu chảy máu.

"A! Thật xin lỗi, tôi không thấy tay của cậu vẫn còn đặt bên trong. Cậu không sao chứ?" Ái Mạn Đạt giả nhân giả nghĩa hỏi, nhưng thật ra trong lòng đang vỗ tay vui mừng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro