Chương 1: Đừng quên trở về cưới ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng, đừng có sờ chỗ này, nhột! Ha ha... Nhột quá... A..."

"Đừng, chỗ này cũng không được, nhột muốn chết... A... Hi..."

"Đừng!"

"Ngươi đừng dừng lại a..."

Bĩu môi oán giận, Phác Chí Mẫn xoay xoay thân thể, kéo lại quần áo, dùng con mắt tựa như sao sáng ngẩng đầu nhìn người con trai trước mặt, ẩn ẩn gợi tình.

"Vật kia đâu?"

Âm thanh xuyên qua mặt nạ che mặt truyền ra ngoài, nghe không rõ ràng, mặc dù vậy nhưng vẫn không che giấu được giọng nói mỹ diệu của người kia.

"Vật gì cơ?"

Phác Chí Mẫn nghi hoặc hỏi, hai hàng lông mi tựa như cánh bướm dưới ánh trăng khẽ chớp, thoạt nhìn đặc biệt vô tội.

"Ngươi vừa nhặt vật đó mà."

Người con trai kiềm nén tính khí nói ra lí do, ánh trăng chiếu lên người hắn lại đặc biệt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"A..."

Phác Chí Mẫn trầm tư, vuốt cằm lẩm bẩm nói, "Ta nhớ rõ ngươi đột nhiên từ trên trời giáng xuống, mặt mày tức giận lộ rõ dưới ánh trăng, vừa lúc bắt đầu... còn đối với ta động thủ động cước."

Phác Chí Mẫn xấu hổ cúi thấp đầu, còn chưa kịp nhìn trộm đã cảm thấy một cổ hàn khí từ đỉnh đầu đè xuống, làm cho y rùng mình một cái.

"A, ta nhớ ra rồi."

Vỗ ót một cái, Phác Chí Mẫn vươn một ngón tay, "Ở đây nè."

Người con trai nhìn theo ngón tay y...

Dưới sông?

"Hắc hắc... Bởi vì vật đó làm cho ta trượt ngã, cho nên ta giận quá... ném xuống dưới rồi."

Phác Chí Mẫn rụt rụt đầu, chuẩn bị tư tưởng bị người ta đánh.

Ngay sau đó lại nghe tùm một tiếng, người con trai kia đột ngột lao vào trong nước.

Anh tuấn tiêu sái, hành sự quả quyết.

Vận mệnh của ta đã được định trước rồi a!

Phác Chí Mẫn bưng mặt ngồi xổm bên bờ sông, chăm chú nhìn thân ảnh bơi lội dưới nước, trái tim bang bang đập loạn.

Ào——

Người kia ngoi lên khỏi mặt nước, đưa tay lên vuốt mặt mình, mặt nạ che mặt đã chìm dưới đáy sông từ lâu, dưới ánh trăng liền hiện ra khuôn mặt tuấn tú hoàn chỉnh, mơ hồ tản ra quang mang.

Đẹp, đẹp, đẹp!

Quá đẹp rồi!

Phác Chí Mẫn che miệng cười khúc khích, vui đến mức muốn lăn trên mặt đất.

A Nhất, A Nhất, chính là hắn rồi, ta muốn gả cho hắn, thiếu gia nhà ngươi tìm được chồng rồi!

Gót chân chà chà trên đất, Phác Chí Mẫn hưng phấn đến muốn nhảy múa.

Người kia lại hít vào một ngụm khí, lần thứ hai chìm vào trong nước, nhìn điệu bộ cứ như nếu không tìm được vật đó sẽ không bỏ cuộc.

"Người của ta thế nào có thể một mực ngâm mình trong nước, nếu bệnh sẽ không tốt."

Phác Chí Mẫn nỉ non, nhìn hồng sắc hạt châu trong tay một chút, lại nhìn nhìn nước sông, nghĩ cũng trong suốt sạch sẽ, sờ mũi một cái liền nhảy xuống.

Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, ta không nhảy sông tự vẫn thì đâu thể lấy được chồng, Phác Chí Mẫn trôi nổi trong nước, nghĩ mình nhảy sông tự vẫn cũng thật đáng giá.

"Khụ... Cứu mạng a..."

Giả bộ đạp nước một chút, Phác Chí Mẫn không giãy dụa nữa, tóc đen xõa ra, bộ dạng tuyệt mỹ chậm rãi chìm dưới đáy nước.

Người kia thờ ơ nhìn nhìn, mi tâm lộ rõ một chữ "Xuyên" (Xuyên = 川), quay đầu hướng bên kia bơi đi, lại khẽ cắn môi quay lại, trong lòng thầm mắt một câu "Chết tiệt".

Đem thân thể mềm mại ôm vào trong lòng, hắn mang theo Phác Chí Mẫn bơi đến bên bờ, cánh tay chặt chẽ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Phác Chí Mẫn, có chút sợ con người nhẹ hẫng này bị nước sông cuốn đi.

"Này, tỉnh tỉnh."

Khuôn mặt tái nhợt bị hung hăng vỗ hai cái, Phác Chí Mẫn vẫn yên lặng không nhúc nhích.

Người kia lạnh lùng nghiêm mặt, miễn cưỡng nghiêng đầu nghe hơi thở của y, xác nhận người vẫn chưa chết liền đặt hai tay lên ngực Phác Chí Mẫn ấn xuống.

Mỗi một lần ấn xuống liền có một dòng nước trong miệng Phác Chí Mẫn tràn ra, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Khuôn mặt người kia ngày càng lạnh xuống, chữ Xuyên trên chân mày cũng xoắn chặt lại, một tay bóp mũi Phác Chí Mẫn, một tay nâng cằm, cúi đầu xuống...

Hai phiến môi lạnh lẽo vừa mới dán cùng một chỗ, Phác Chí Mẫn lại đột nhiên tỉnh, hai tay quấn lên cổ người kia, đem môi mình cố sức áp đến, nhân lúc người kia còn đang ngơ ngác, đầu lưỡi mềm mại cấp tốc tiến vào trong miệng đối phương, nhẹ nhàng mút vào, chậm rãi thâm nhập, động tác ngốc nghếch mà lớn mật...

Ngay cả khi nỗ lực như vậy, nhưng kỹ năng hôn môi của Phác Chí Mẫn vẫn là không đạt. Người kia sau khi ngơ ngác một chút, hoàn toàn không có chìm đắm vào kỹ thuật 'cao siêu' của y, trái lại mang theo cảm giác mười phần chán ghét, không chút lưu tình đẩy y ra.

"Ai, lần đầu tiên quả nhiên rất dở."

Từ trên mặt đất đứng lên, Phác Chí Mẫn nói thầm, không thể hôn nhiều thêm một chút, y biểu thị rất thất vọng.

Bất quá thất vọng của y cũng chỉ duy trì có vài giây đồng hồ mà thôi.

"Không sao cả, sau này chúng ta luyện tập thêm vài lần nữa sẽ tốt thôi."

Khuôn mặt tươi cười dưới ánh trăng nhuộm lên một tầng ôn độ, nhưng dưới một cỗ hàn khí lại biến thành băng lãnh.

Người kia nghiêm mặt, lựa chọn không để ý đến Phác Chí Mẫn, lại nhìn xuống con sông bên cạnh, tựa hồ cân nhắc xem có nên lao xuống kiếm thêm một lần nữa hay không.

[Mang vật đó trở về, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi.]

Một bó đuốc hiện lên trong đáy mắt người kia, tiến lên một bước, hắn lại chuẩn bị lao xuống một lần nữa.

"Chờ một chút!"

Thân thể chưa kịp nhảy xuống liền bị kéo lại, người con trai xinh đẹp ngã oạch trên đất, mặt đất ẩm ướt nên cũng không có bụi vung lên.

"Ha hả..."

Phác Chí Mẫn lặng lẽ buông tay người kia, lui về phía sau một bước, nhìn thấy hai tay người kia co thành nắm đấm, lại lui về phía sau thêm bước nữa.

"Xin lỗi a... Ta chỉ là nhất thời nóng ruột..." Phác Chí Mẫn nuốt nuốt nước bọt, khẩn trương nhìn người kia bắt đầu đến gần y, tròng mắt xoay chuyển, hô to một tiếng, "Ta tìm được vật đó rồi!"

Nắm tay lao ra, người kia theo bản năng né tránh, đang muốn tức giận, lại thấy Phác Chí Mẫn đem nắm tay mở ra, trong đó chính là hồng châu mà hắn khổ sở tìm kiếm.

Tức giận biến mất hơn phân nửa, người kia cầm lấy hạt châu hướng về ánh trăng, một vài hình ảnh tinh xảo tựa như đèn kéo quân luân chuyển bên trong viên ngọc.

Là thật rồi.

Nghiệm chứng thực giả xong, hắn cẩn thận đem hạt châu cất vào. Lúc nãy do không kiềm chế được nội tâm kích động, làm xuất hiện sai lầm chưa từng có, hiện tại hắn tự nhiên sẽ cẩn thận gấp đôi, đây là cơ hội duy nhất để hắn lấy được tự do.

"Này, làm người đàn ông của ta đi! Ta sẽ đối tốt với ngươi!"

Phác Chí Mẫn hướng về phía bóng lưng người kia hô to, người kia không chỉ mắt điếc tai ngơ, còn đẩy nhanh cước bộ.

"Hạt châu đó là của hồi môn của ta, đừng quên trở về cưới ta nha!"

Người kia trong nháy mắt tiêu thất trong bóng đêm, rời xa tên điên kia.

Phác Chí Mẫn thấy người kia đã biến mất, cũng không đuổi theo, y nhìn lên bầu trời tròn như một cái mâm lớn, si ngốc mà cười, tiếp theo đem mảnh vỡ hồng sắc từ trong túi áo ném vèo xuống sông.

Phác gia chỉ có một viên hồng châu, được mười trạm kiểm soát, năm mươi tên bảo tiêu thủ hộ, chỉ là đồ giả. Mà đồ thật, chính là vật mà cậu ấm Phác gia tùy thân mang theo bên người, coi như là bùa hộ mệnh, hoặc lúc nào đó cũng có thể coi là ước vật định tình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro