Chương 7: Nếu như nói là ung thư vú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn Chính Quốc có chút đăm chiêu nhìn chiếc bàn làm việc bên cạnh mình, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người Du Nguyệt Lâm, cô nàng rất thức thời đi đến trước mặt hắn, biểu hiện thập phần kính cẩn.

Nữ nhân tốt không sợ thua thiệt trước mắt, nên hèn nhát thì phải hèn nhát...

Cháu nội nó.

"Ngươi hiện tại có thể giải thích."

Toàn Chính Quốc bình tĩnh nói, Du Nguyệt Lâm chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, tháng chín này thật sự là nhiệt độ còn thấp quá.

"Đầu tiên là thật xin lỗi, chưa hỏi qua ý kiến của ngươi đã tự tiện bày xếp phòng làm việc, bất quá ta đã cố gắng liên lạc với ngươi, chỉ là ngươi bị giáo sư gọi đi hỗ trợ, ta không thể không biết xấu hổ mà tìm ngươi quấy nhiễu."

Toàn Chính Quốc đường nhìn rơi xuống mặt bàn, xem chừng rốt cuộc đã tiếp nhận lời giải thích đầu tiên, Du Nguyệt Lâm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói.

"Là như thế này, ta đã tìm được bộ trưởng bộ ngoại giao, thế nhưng y lại đưa ra điều kiện khi vào hội học sinh, chính là muốn dùng chung phòng làm việc với ngươi."

Toàn Chính Quốc giương mắt nhìn về phía Du Nguyệt Lâm, làm cho đối phương thật vất vả mới ngẩng đầu lên được một chút, lại tiếp tục cúi đầu sâu xuống dưới.

"Y ngữ khí kiên định, thái độ kiên quyết, ta cũng là bất đắc dĩ, ngươi cũng biết hiện tại muốn tìm một người tự nguyện làm bộ trưởng bộ ngoại giao ở Thanh Việt thật không dễ, cho dù là tân sinh năm nhất cũng không có ai tình nguyện vào đây... Cho nên chỉ có thể ủy khuất ngươi."

Du Nguyệt Lâm một hơi nói xong, cảm thấy như trút được gánh nặng, chỉ còn đợi hội trưởng đại nhân tuyên án.
Thời gian trôi qua từng giây, đường nhìn Toàn Chính Quốc lại dán xuống mặt bàn, Du Nguyệt Lâm hiếu kỳ ngó qua, rất muốn biết hắn rốt cuộc là nhìn cái gì, có vật gì mà hắn nhìn chăm chú như thế.

"Đẹp không?"

Hả!

Du Nguyệt Lâm cả kinh nói không nên lời, lẽ nào cô bị phát hiện rồi? Cô chỉ là hiếu kỳ một chút mà thôi, chẳng lẽ cũng có tội? Cô nên trả lời thế nào đây? Một cái bàn bình thường thì có thể đẹp, thế nhưng Toàn Chính Quốc nhìn chăm chú như vậy có khi hắn đối với mặt bàn này cảm tình sâu sắc, nếu như nói không đẹp, làm hắn tức giận thì làm sao bây giờ?

Du Nguyệt Lâm xoắn xuýt một chút... Sau đó.

"Người ngươi chọn có đẹp không?"

Toàn Chính Quốc chậm rãi hỏi lại một lần, đối với sự hiểu biết của Du Nguyệt Lâm về hắn, hắn sẽ không hỏi lại lần thứ ba đâu.

"Đẹp... Đẹp lắm, đẹp cực kỳ."

Nhất thời kích động khẩn trương, Du Nguyệt Lâm trả lời vang dội, sau đó xấu hổ cười 'hắc hắc' hai tiếng, lại cúi đầu nhìn sàn nhà.

Kỳ thực Phác Chí Mẫn nếu như không mở miệng nói chuyện có thể xem là nhân vật đại biểu cho nhan sắc mi thanh mục tú, đương nhiên cô là đang nói lúc y không mở miệng, mà người kia căn bản không có khả năng câm miệng được.

"Ân."

Toàn Chính Quốc lên tiếng, rốt cuộc không nhìn đến mặt bàn nữa, bắt đầu xử lý đống công vụ chồng chất.

'Ân' nghĩa là đồng ý rồi? Cô được tha tội ư?

Du Nguyệt Lâm không dám tin mà nhìn chằm chằm Toàn Chính Quốc, cô quả nhiên không hiểu được hội trưởng của mình a...

"Còn việc gì không?"

"Không... Không, có."

"Có, hay không có."

"Có!"

"Nói."

"Hôm nay ta muốn xin nghỉ hai ngày."

Du Nguyệt Lâm ánh mắt lay động, cô đã sớm tính hết rồi, hai ngày đầu Phát Chí Mẫn nhận chức, cô tuyệt đối không nên ở lại hội học sinh, ai biết loài sinh vật hiếm này sẽ gây ra chuyện gì, cô tốt nhất nên tránh xa nguy hiểm.

"Lý do."

Toàn Chính Quốc lật xem tư liệu, ngữ điệu như cũ.

"Ta thân thể khó chịu."

Mặc dù là mượn cớ cũ nhưng vẫn rất hữu dụng, những lý do khác không bao giờ sánh được.

"Nếu như nói là ung thư vú, ta có thể cho phép ngươi nghỉ."

"..."

Nhìn chằm chằm khuôn mặt không đổi sắc của Toàn Chính Quốc, Du Nguyệt Lâm vẫn là yên lặng ai thán, cô cần phải kiên định hơn nữa.

"Như vậy có lẽ ta cũng bị ung thư vú rồi."

Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ a!

"Cho phép."

"..."

Du Nguyệt Lâm đột nhiên không biết có nên vui hay không, cho nên chọn ngữ điệu không vui cũng không buồn nói, "Công việc cơ bản hai ngày kế tiếp ta đã hoàn thành rồi, những cái khác bí thư sẽ giúp ta xử lý, ngươi không cần bận tâm."

"Ân, Tô Nhất Tề không than thở là được rồi."

Hội trưởng đại nhân, là Tề Tô Tô.

Du Nguyệt Lâm ở trong lòng sửa lại cho đúng, sau đó yên lặng rời khỏi phòng làm việc. Vừa nhìn đồng hồ cô nàng liền biến sắc, dùng tốc độ thi chạy một trăm mét rút lui khỏi đây.

Ba giây sau khi cô rời khỏi, một nam sinh xinh đẹp chậm rãi đi tới, còn có hai người con trai nghiêm túc trang trọng yên lặng đi theo phía sau.

————————————————-

Dài ngắn bất thường quá đi -_-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro