Chương 6: Để làm việc cùng Quả Quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tiếp theo, hội học sinh tổ chức một hoạt động tập thể nhằm chiêu mộ người đảm nhiệm chức vụ bộ trưởng bộ ngoại giao. Băng biểu ngữ, cờ màu, bong bóng hơi các kiểu, phòng chiêu mộ được trang trí năm màu sặc sỡ, vô cùng náo nhiệt...

Náo nhiệt cái rắm!

Du Nguyệt Lâm cầm cây quạt giấy ra sức phẩy gió, rõ ràng điều hòa đã hạ đến mười sáu độ, cô vẫn thấy rất nóng, nội hỏa rất thịnh, không chút mát mẻ.

Để không lãng phí nhân lực tài nguyên, ở đây chỉ có một mình cô trấn thủ.

"Sao lại có người không có mắt nguyện ý lăn đến đây chứ?"

Nếu không phải là đang mặc váy, Du Nguyệt Lâm thật muốn một cước dẫm nát cái bàn, nhưng cô hiện tại lại chỉ có thể dùng chân nghiến nghiến sàn nhà để biểu thị bi phẫn của mình.

Nếu như không có ai đến, tai họa sẽ ập xuống đầu cô a, cô mới không muốn đi Viễn Lễ, cô mới không muốn đi gặp hội trưởng Viễn Lễ, cô không muốn!

"Xin hỏi có phải hội học sinh đang tuyển người không?"

Du Nguyệt Lâm ánh mắt sáng lên, biểu tình thay đổi, cây quạt trong tay tự động hạ xuống, sửa sang quần áo, khuôn mặt tươi cười nói, "Đúng vậy, hoan nghênh..."

Nụ cười cứng ngắc trên mặt, Du Nguyệt Lâm thoáng cái biến thành người câm, tại sao không ai nói cho cô biết ngày hôm nay cô vận khí không tốt chứ?

"Đây là sơ yếu lý lịch của ta, mời xem qua, ta nghĩ hay là trực tiếp phỏng vấn luôn đi."

Nam sinh đem sơ yếu lý lịch đưa cho Du Nguyệt Lâm, Du Nguyệt Lâm cứng nhắc tiếp nhận, sau đó nhìn nam sinh thoải mái ngồi xuống đối diện, vẻ mặt thông minh già dặn mà nhìn cô chằm chằm.

"Du tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi là tràn ngập thành ý đến đây phỏng vấn, xin cô yên tâm."

Thấy Du Nguyệt Lâm vẫn không có quá nhiều phản ứng, A Nhất hảo tâm nhắc nhở, tuy rằng Phác Chí Mẫn đến phỏng vấn với mục đích không trong sạch, nhưng thật ra vẫn tràn ngập thành ý, cậu cũng không có nói dối.

Bất quá hai chữ 'yên tâm' này, quả nhiên vẫn không thích hợp đặt trên người Phác Chí Mẫn.

"Sửu nữ, mau bắt đầu phỏng vấn đi."

Tay Du Nguyệt Lâm run lên, miễn cưỡng cầm chắc sơ yếu lý lịch.

"Ta hy vọng y thật sự có thành ý."

Nghiến răng nghiến lợi ngồi xuống, Du Nguyệt Lâm bắt đầu xem sơ yếu lý lịch của Phác Chí Mẫn... Này chắc chắn là sơ yếu lý lịch?

"Chưa từng tham gia bất luận hoạt động đoàn thể nào, hội học sinh, xã đoàn toàn bộ đều chưa... Chưa từng đảm đương qua bất luận chức vụ gì, ngay cả tổ trưởng cũng chưa từng làm? Chưa từng cầm qua bất luận giải thưởng gì..."

Người như thế sao có thể được nhận vào Thanh Việt?

Du Nguyệt Lâm nhìn chằm chằm Phác Chí Mẫn, trong mắt viết —— ngươi khẳng định là dùng tiền đút lót đi

"Du tiểu thư, Thanh Việt không phải nơi có thể dùng tiền để vào được."

A Nhất lần nữa hảo tâm nhắc nhở, cậu muốn thiếu gia được trong sạch, thiếu gia nhà cậu bất luận chỗ nào cũng đáng hoài nghi, ngoại trừ điểm này.

"Chính xác."

Du Nguyệt Lâm bĩu môi, bất quá, người như thế rốt cuộc là vào bằng cách nào?

Rất nhanh, A Nhất gần như chuyên nghiệp giải đáp thắc mắc cho cô.

"Trước khi thiếu gia vào đại học vẫn luôn học ở nhà, tất cả chương trình học tập đều là do giáo viên tại gia hướng dẫn đầy đủ, đương nhiên không thể tham gia vào hoạt động của xã đoàn hay có cơ hội làm cán bộ. Thiếu gia không màng danh lợi, cũng không tham gia thi đấu, kỳ thực đã luyện qua đàn dương cầm cấp tám..."

"A Nhất."

Phác Chí Mẫn không mặn không nhạt gọi một tiếng, A Nhất liền ngậm miệng, lui về phía sau.

Du Nguyệt Lâm hoài nghi nhìn Phác Chí Mẫn, đem sơ yếu lý lịch ném qua một bên, nghiêm túc hỏi, "Xin hãy nói cho ta biết mục đích mà ngươi tới đây phỏng vấn."

"Mục đích của ta đương nhiên là vì có thể mỗi ngày theo chồng yêu nhà ta cùng nhau làm việc rồi!"

Tưởng tượng đến bức tranh tốt đẹp đó, Phác Chí Mẫn tươi cười xán lạn.

Chồng yêu...

Du Nguyệt Lâm nhớ lại hình ảnh ngày hôm qua Toàn Chính Quốc dây dưa cùng sinh vật này.

"Ngươi và hội trưởng là quan hệ gì?"

Không nhịn được lòng hiếu kỳ, Du Nguyệt Lâm bắt đầu nhiều chuyện, mặc dù làm vậy có thể nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng cô chính là hiếu kỳ a.

"Ta cùng Quả Quả đương nhiên là..."

Phác Chí Mẫn nhìn đầu ngón chân, xấu hổ a xấu hổ.

Ngươi xấu hổ cái rắm!

Du Nguyệt Lâm phẫn nộ, bất quá cô phải kiên trì, không thể phát hỏa được.

"Khụ khụ, không nói cái này nữa, ngươi nghĩ ngươi có phương diện nào thích hợp với chức vị bộ trưởng bộ ngoại giao?"

Bị hỏi đến vấn đề này, Phác Chí Mẫn lộ ra biểu tình ưu thương, lắp bắp nhìn Du Nguyệt Lâm, "Ngươi muốn ta nói giả hay nói thật?"

"Đương nhiên là nói thật."

"Hoàn toàn không có phương diện nào thích hợp."

Phác Chí Mẫn thản nhiên nói, không hề lộ một chút vẻ xấu hổ.

Du Nguyệt Lâm hít sâu một hơi, "Vậy ngươi còn phỏng vấn làm gì?"

"Để được làm việc cùng Quả Quả a."

Phác Chí Mẫn nhìn Du Nguyệt Lâm như nhìn kẻ ngốc, hèn mọn trong mắt rất rõ ràng

Du Nguyệt Lâm không nói gì...

Một phút sau.

"Xin lỗi, ngươi không phù hợp."

"Nga."

Phác Chí Mẫn lên tiếng, thái độ vô cùng bình tĩnh, làm cho Du Nguyệt Lâm rất kinh ngạc, sau đó sản sinh một loại dự cảm bất an.

"Ngươi hiện tại có thể đi rồi."

"Ngươi xác định?"

Phác Chí Mẫn chăm chú hỏi, trên mặt viết 'Ta đây là đang cho ngươi cơ hội đó.'

Du Nguyệt Lâm do dự.

"Nghe nói trong hai ngày mà không tuyển được người thì ngươi phải tự mình đi Viễn Lễ a, nghe nói hội trưởng Viễn Lễ rất khó chơi a, ta vốn định tiện thể giúp ngươi bài ưu giải nạn... Xem ra có người không cảm kích rồi..."

Phác Chí Mẫn chậm rãi đứng lên, duỗi duỗi thắt lưng.

"Nếu vậy ta đi đây."

"Chờ một chút."

Du Nguyệt Lâm vỗ mạnh bàn đứng lên, "Ngươi thực sự sẽ làm tốt chức vị bộ trưởng này?"

"Ngại quá, ta hiện tại không muốn làm nữa."

Phác Chí Mẫn ngây thơ cười cười, cười đến Du Nguyệt Lâm muốn động thủ với y.

"Ngươi chẳng lẽ không muốn làm việc cùng hội trưởng?"

"Đừng cho là ta không biết, phòng làm việc của bộ trưởng bộ ngoại giao và hội trưởng cách nhau đến một tầng lầu, ngươi không lừa được ta đâu."

Hiện tại là ai gạt ai a! Là chính ngươi nói muốn làm bộ trưởng để cùng làm việc với hội trưởng mà!

"Sửu nữ, ngươi tức giận bộ dạng tương đối đẹp."

Nghịch hướng tư duy...

Du Nguyệt Lâm hít sâu, cô tuyệt đối không tức giận...

"Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào?"

Phác Chí Mẫn nhíu mi, "Ta không thích sửu nữ hỏi ta vấn đề này, thật khó trả lời."

"Ta nếu như trả lời 'Ngươi muốn thế nào thì thế đó' chẳng phải là ta tự tìm đường chết sao."

Ai còn lạ gì bản mặt của ngươi nữa!

"Mời... mời nói ra điều kiện của ngươi."

Ta tuyển không được người a, ta không có biện pháp a, ta phải chịu đựng a!

Du Nguyệt Lâm xuất ra toàn bộ lực nhẫn nại cùng thái độ đúng mực mà cô có.

"Chuyển bàn làm việc của ta đến bên cạnh Quả Quả."

Phác Chí Mẫn cười, cười rất dễ nhìn, cười đến Du Nguyệt Lâm muốn chém người.

A Nhất đứng ở một bên nhìn trần nhà.

"Điều này ta không thể định đoạt, hội trưởng không đồng ý..."

"Như vậy chờ hắn đồng ý thì ta lại đến."

Phác Chí Mẫn muốn đi, Du Nguyệt Lâm nhanh chóng kéo lại.

"Ngươi đừng đi a, chúng ta sẽ thương lượng."

Tiếc thay cho Du Nguyệt Lâm vì bản thân mình mà vứt bỏ hết tôn nghiêm.

Phác Chí Mẫn nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt trên cánh tay mình, lại nhìn về phía A Nhất, "A Nhất, ta ghét sửu nữ chạm ta, ta muốn đi khử trùng."

Có thứ gì đó vỡ nát, Du Nguyệt Lâm buông Phác Chí Mẫn ra, thấy chết không sờn nhìn y, "Ta có thể đáp ứng điều kiện của ngươi, thế nhưng ta cũng có yêu cầu."

Phác Chí Mẫn nháy mắt mấy cái, hùng hồn nói, "Ta cũng không phải là người không nói đạo lý, ngươi nói thử xem."

Du Nguyệt Lâm khinh bỉ, bất quá chỉ là dưới đáy lòng.

"Không cho phép gọi ta là sửu nữ nữa."

Đúng vậy, cái khác có thể chịu được, cái này thì không thể.

"A Nhất nói, sửu nữ trong miệng ta là một lời khen, ngươi xác định không cho phép ta khen ngươi nữa?"

Đôi mắt ngận nước kia thoạt nhìn thật vô tội.

"Đúng vậy, xin đừng khen ta nữa."

Du Nguyệt Lâm thở dài, cứ như thế này cô khẳng định sẽ bị tẩy não.

"Được rồi, người hiểu ta luôn luôn rất ít, các ngươi đều không muốn tiếp thu ý tốt của ta... Ai..."

...

Phác Chí Mẫn rời đi, Du Nguyệt Lâm thành công tìm được một bộ trưởng bộ ngoại giao, thế nhưng cô không thể nào vui vẻ nổi, nghĩ đến chính mình vừa mới thêm một quả bom hẹn giờ vào trong hội học sinh, lại còn là một quả bom hẹn giờ tùy hứng...

Trên đường trở về.

"A Nhất, ngươi hẳn là biết, thái độ làm người của ta rất kém, cho nên sau này không nên nói cho người khác biết năng lực của ta làm gì."

Phác Chí Mẫn ngữ khí như trước, A Nhất lại cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo.

"Ta nhớ rồi."

"Ân, lát nữa trở về ôm Tiểu Ngũ chạy quanh hậu viện năm vòng, đây là nghiêm phạt, ngươi không có quyền cự tuyệt."

A Nhất nuốt nước bọt, cúi đầu nhận tội.

"Lần sau tái phạm, ta sẽ cho thêm A Tứ lên lưng ngươi."

Phác Chí Mẫn cười tủm tỉm nói, "Đến lúc đó có thể thấy hình ảnh hài hòa của ba người các ngươi, thật tốt."

"Thiếu gia, ta tuyệt đối sẽ không tái phạm."

A Nhất nhanh chóng bảo chứng, cậu thể lực có hạn a...

"Ngươi rõ ràng là tốt rồi."

"A, chúng ta mau trở về thôi, A Nhị bọn họ hẳn là đã thu thập đủ tư liệu, a, thực sự muốn nhanh chóng nhìn thấy quá khứ chồng yêu Quả Quả của ta quá..."

Nhìn bóng lưng sung sướng của Phác Chí Mẫn, A Nhất âm thầm thở ra một hơi, lần sau hay là tìm thêm một người đi cùng cậu đi, thiếu gia nhà cậu, một người thật sự là kham không nổi a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro