Chương 5: Vậy thì ngươi muốn ta đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Vật hoa viên - một trong những thánh địa hẹn hò ở Thanh Việt, sở dĩ đặt tên là Vạn Vật, đương nhiên bởi vì nơi này có rất nhiều chủng loại, hoa cỏ cây cối cái gì cần có đều có, nếu ngươi muốn cải trắng, thì tại một góc nào đó cũng có thể tìm được một củ. Có vị học trưởng thập phần thích yêu đương vụng trộm ở chỗ này đã từng nói qua - Vạn Vật hoa viên rất được a, làm xong chính sự còn có thể ở chỗ này lấp đầy bụng, nếu như làm được phân nữa lại đói quá mà vô lực, tiện tay túm một cái cũng có thể tìm được thứ gì đó để ăn, ăn no còn có thể tiếp tục, thật là một vùng đất trù phú.

"Ai u."

Phác Chí Mẫn bị ném lên một thảm cỏ mềm mại, lăn một vòng trên đất, kêu lên một tiếng tượng trưng, sau đó ôm đầu gối ngồi trên mặt đất, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn Toàn Chính Quốc.

Đẹp a, 360 độ không có góc chết, nhìn thế nào cũng thấy đẹp a...

Phác Chí Mẫn liếm môi nuốt nước bọt, lau lau khóe miệng tiếp tục nhìn, nhìn thế nào cũng thấy thích, ngay cả thân thể cũng không an phận bắt đầu giãy dụa, kiềm chế không nổi xung động muốn lao tới.

Toàn Chính Quốc hai tay bỏ trong túi quần, lạnh lùng đứng ở một bên nhìn xuống Phác Chí Mẫn, xung quanh lông mày lại lộ ra chữ Xuyên cực đẹp, bút họa khắc sâu.

"Ngươi muốn như thế nào?"

Một cổ gió lạnh thổi qua đỉnh đầu, Phác Chí Mẫn từ trong mỹ sắc phục hồi lại tinh thần, xấu hổ nhìn Toàn Chính Quốc cười cười, sau đó cúi đầu đối hai ngón tay.

Một, hai, ba...

"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

Toàn Chính Quốc đem công năng làm lạnh của mình chạy đến số lớn nhất, hai mắt gắt gao nhìn trừng trừng Phác Chí Mẫn. Không khí đáng sợ tràn ngập toàn bộ hoa viên, vài đôi tình nhân trò chuyện trong lùm cây gần đó cũng bị dọa cho âm thầm trốn đi, ngay cả mấy loài bò sát nhỏ đang mùa sinh sản cũng phải lui về trong động, buông tha cho ý niệm giao phối trong đầu. Mặc dù như vậy, Phác Chí Mẫn vẫn kiên cường tiếp tục xấu hổ như trước, đối ngón tay vô cùng chuẩn, không một lần lệch tâm.

"Hì hì."

Ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn Toàn Chính Quốc, Phác Chí Mẫn chép chép cái miệng nhỏ nhắn, xấu hổ nói, "Đương nhiên là, ngươi muốn thế nào thì làm thế đó, này còn phải hỏi ta."

"Chồng yêu ngươi thật xấu xa."

Hờn dỗi một câu, Phác Chí Mẫn đem đầu vùi vào trong đầu gối, sau đó giống như bị thần kinh mà đong đưa thân thể... Hoặc là vặn vẹo thân thể để làm nũng...

A.

Toàn Chính Quốc cười nhạt, không biết sinh vật trên mặt đất này là đang giả ngốc hay là ngốc thật, bất luận là loại nào hắn đều không thích, hắn không thích giao thiệp cùng người có đầu óc không tốt.

"Ta nghĩ ngươi cần phân rõ giới hạn, nước sông không phạm nước giếng, cả đời không qua lại với nhau."

"Ý ngươi là sao?"

Thờ ơ nhìn Phác Chí Mẫn, Toàn Chính Quốc đã không còn bao nhiêu kiên trì. Hắn tuy rằng không ủng hộ bạo lực, thế nhưng cũng không phản đối bạo lực, động vào một sợi lông của hắn, hắn cũng không ngại dùng nắm đấm đâu.

Thân thể giãy dụa trên cỏ tạm thời ngừng lại, Phác Chí Mẫn chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngận nước đáng thương nhìn Toàn Chính Quốc, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, "Ngươi sao lại không muốn ta nữa?"

...

Ta muốn ngươi khi nào chứ?

Toàn Chính Quốc nghĩ nếu như tiếp tục cùng loại sinh vật này tranh luận khẳng định sẽ biến thành ngu ngốc.

Phác Chí Mẫn nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong chuẩn bị rời đi, lảo đảo từ trên mặt đất đứng dậy, mới vừa đi được vài bước, chân đã vấp phải một cái cây mây, chỉ kịp hét lên một tiếng liền té nhào về phía trước, Toàn Chính Quốc né qua bên cạnh, tránh bị y làm cho ngã theo, khuôn mặt lạnh lùng nhìn người nào đó vừa mới bị ngã xuống.

"Chồng yêu à!"

Ngẩng đầu đáng thương nhìn Toàn Chính Quốc, Phác Chí Mẫn dùng tứ chi nhanh chóng bò lên phía trước một chút, thoáng cái ôm lấy bắp đùi hắn.

"Ngươi không thể rời bỏ ta, ta còn rất nhiều chuyện chưa làm với ngươi, ngươi như thế nào có thể bội tình bạc nghĩa nhanh như vậy, ta cũng là vợ của ngươi mà."

Sống vài chục năm, Toàn Chính Quốc lần đầu tiên bị người lên án 'bội tình bạc nghĩa', cũng lần đầu tiên biết được chính mình còn có một 'người vợ', hơn nữa đối phương còn là một tên con trai, hắn nghĩ có lẽ thế giới này điên rồi, hoặc là cái người đang ôm đùi hắn điên rồi, hắn tình nguyện tin tưởng vế sau.

Phải cách xa tên điên này.

"Là ta động thủ trước, ta khuyên ngươi nên buông tay ra, ta không có thói quen ẩu đả với học đệ."

Toàn Chính Quốc không có nói đùa, ánh mắt nhìn Phác Chí Mẫn tràn ngập sát khí.

Phác Chí Mẫn bị dọa tiếp tục ứa nước mắt, làn nước chuyển động quanh viền mắt, cố sức hít hít mũi, y lo lắng làm thế nào mới có thể giữ lại chồng tương lai của y.

"Đem hạt châu trả lại cho ta, mẹ ta nói, vật đó chỉ có thể đưa cho chồng tương lai, nếu ngươi đã quyết định không cần ta, như vậy trả lại hạt châu cho ta đi."

Phác Chí Mẫn đem nước mắt chùi lên đùi của Toàn Chính Quốc, Toàn Chính Quốc cả kinh lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, xấu hổ đỡ thân cây, có hỏa mà không có chỗ phát.

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Toàn Chính Quốc ngọ nguậy, muốn lấy chân ra khỏi vòng tay của Phác Chí Mẫn, bất quá đều là phí công vô ích, đối phương ôm rất chặt a.

Hồng châu là hắn phá mười trạm kiểm soát, tránh thoát năm mươi tên bảo tiêu, một trăm con mắt mới có thể trộm được, thế nào lại thành đồ vật của y.

"Ngươi không thể vứt bỏ ta, còn chiếm lấy hạt châu của ta!"

Phác Chí Mẫn tiếp tục lên án, chồng tương lai tựa hồ sẽ không đánh y, cho nên y có thể tiếp tục tiếp tục...

"Đó là vật gia truyền của nhà ta, đêm đó còn có nụ hôn đầu tiên của ta, toàn bộ đều cho ngươi rồi, ngươi thế nào có thể đối xử với ta như vậy..."

Nói xong nước mắt lại bắt đầu tuôn ra, Phác Chí Mẫn sụt sịt mũi, u oán nhìn Toàn Chính Quốc.

Đồ gia truyền...

Y sẽ không phải là cậu ấm luôn được Phác gia cất giấu đi...

Toàn Chính Quốc xụ mặt đánh giá Phác Chí Mẫn, nhìn không ra mánh khóe nào, Phác thiếu gia chưa từng tham dự qua bữa tiệc nào, cũng không có trường hợp lộ diện trước công chúng, người biết tướng mạo của y cũng rất ít, hắn làm sao biết có đúng là thật hay không.

"Ngươi rốt cuộc phải làm thế nào mới không quấy rầy ta nữa?"

Hít một hơi thật sâu, Toàn Chính Quốc đành phải thỏa hiệp, hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, hồng châu là chuyện không thể bại lộ của hắn, ngoại trừ vỗ về cho vừa lòng sinh vật này, hắn không còn biện pháp nào khác.

"Ngươi đáp ứng sẽ không bỏ ta, ta sẽ không quấy rầy ngươi."

Những lời này nói không hiểu.

Toàn Chính Quốc cảm thấy những lời này rất giống một cái bẫy, nếu như hắn đáp ứng, ngược lại chính là hắn sẽ ở cùng sinh vật này, như vậy sinh vật này cũng có lý do đường hoàng để đi theo hắn, nếu như không đáp ứng, thì sinh vật kia lại còn có thể dây dưa...

Có gì khác nhau?

"Ta lại không muốn ngươi, làm sao đáp ứng?"

Phác Chí Mẫn đôi mắt sáng ngời, bắt được trọng điểm!

"Vậy thì ngươi mau muốn ta đi!" nháy nháy đôi mắt sáng như sao tràn đầy mong đợi nhìn Toàn Chính Quốc, "Ta biết một tháng xa nhau này khẳng định làm cho ngươi sản sinh rất nhiều bất an, cho nên ta có thể hiểu được hành vi khác thường của ngươi. Để cho ngươi an tâm, để ngươi có cảm giác an toàn, ta hiện tại sẽ cho ngươi..."

Ôm bắp đùi còn chưa đủ, Phác Chí Mẫn trực tiếp chuyển sang ôm cả người, ôm chặt lấy Toàn Chính Quốc, một đường hướng vào trong lòng hắn cọ cọ.

"Chỉ cần ngươi muốn ta, ta khẳng định sẽ không nói ra chuyện này nữa, cơ thể của ta sẽ làm ngươi nghiện."

Nói xong Phác Chí Mẫn lại xấu hổ đỏ mặt, ẩn ẩn gợi tình nhìn chăm chú vào Toàn Chính Quốc, bổ sung nói, "Ta có luyện qua vũ đạo, thân thể rất mềm mại, bất luận ngươi thích tư thế nào ta đều có thể phối hợp, nhà của ta rất có tiền, cho nên luôn luôn dùng sữa tắm xịn, da của ta cũng trơn trượt, ta rất chăm chỉ bảo dưỡng, mông cũng co dãn rất tốt, nhất định có thể..."

Phác Chí Mẫn lần thứ hai trong ngày bị ném lên cỏ, lần này ném hơi mạnh, trong miệng nhai toàn là cỏ, quỳ rạp trên mặt đất có điểm không đứng dậy nổi.

"Khi ta không nói gì, ngươi muốn thế nào thì thế đó đi."

Thân ảnh cao gầy càng đi càng xa, Phác Chí Mẫn quỳ rạp trên mặt đất yên lặng nhìn, y dám khẳng định, chồng tương lai của y nhất định là đang xấu hổ, y tỏ vẻ rất thấu hiểu, quyết định tiếp tục chờ, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ đáp lại, hắn...

"Này, chồng yêu à! Ta còn chưa biết tên ngươi mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro