Chương 4: Người ta rất xấu hổ a~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nguyệt Lâm, tay ngươi sao lại lạnh như vậy?"

Tề Tô Tô nắm tay Du Nguyệt Lâm thân thiết hỏi, thời tiết tháng chín ba mươi mấy độ mà tay còn lạnh như thế, cô không lo lắng cũng không được.

"Ta không sao, gặp phải một loài sinh vật hiếm, không cẩn thận nên giảm nhiệt thôi."

Du Nguyệt Lâm lắc đầu, không muốn nói tới vị vừa nãy.

"Sinh vật hiếm gì cơ?"

"Không có gì, chắc là trời nóng quá, ta xuất hiện ảo giác rồi."

Du Nguyệt Lâm cười cười ngồi xuống uống nước, hôm nay nắng nóng như vậy, hội học sinh bọn họ còn phải ở đây đón người mới đến, thực sự là khổ thân.

Tề Tô Tô cũng không hỏi lại, cầm cây quạt phe phẩy: "Ngươi nói xem chúng ta đường đường là phó hội trưởng cùng bí thư lại không được ngồi ở trong phòng làm việc, vì sao phải chịu tội ở chỗ này?"

"Bởi vì vận mệnh chúng ta không tốt." Du Nguyệt Lâm trả lời.

"Không những vận mệnh không tốt, mà còn gặp người không lành." Tề Tô Tô nói tiếp.

"Đã gặp người không lành, lại còn không thể ghét người đó."

"Ai ——"

Cả hai cùng nhau thở dài, không biết cái 'người không lành' trong miệng các cô đã ở ngay sau lưng.

"Du Nguyệt Lâm."

"Ặc..."

Một ngụm nươc thiếu chút nữa sặc đến cuống phổi, Du Nguyệt Lâm nhìn nước trong ly, nghĩ ngày hôm nay chính mình thật đẳng cấp. Người có thể sử dụng ngữ điệu mỹ diệu trơn nhẵn như vậy gọi tên đầy đủ của cô, cả trường cũng chỉ có một người, là người trong hội học sinh mà bọn họ vừa kính vừa sợ kia, hội trưởng đại nhân Toàn Chính Quốc.

"Hội trưởng đại nhân có gì phân phó, ngày hôm nay nắng nóng như vậy, người thế nào lại chạy tới đây, phơi nắng hỏng da sẽ không tốt."

Du Nguyệt Lâm ngoan ngoãn đứng sang một bên, Tề Tô Tô cũng thành thật theo ở phía sau, hội trưởng vừa đến, ngay cả quạt cũng có thể không dùng, thật tâm mát mẻ.

"Bộ trưởng bộ ngoại giao đã chọn được người chưa?"

Không đếm xỉa đến ý tứ trong lời nói của Du Nguyệt Lâm, Toàn Chính Quốc nói thẳng vào trọng điểm.

"Vẫn chưa."

Du Nguyệt Lâm thành thật nói.

"Cho ngươi thêm hai ngày nữa, nhất định phải chọn được người thích hợp."

Toàn Chính Quốc hạ lệnh, "Ngày 6 là ngày hiệp đàm với bên Viễn Lễ rồi, không tìm được người thì ngươi tự mình đi đi."

Du Nguyệt Lâm kinh hãi, hoảng sợ nhìn sắc mặt bình tĩnh của Toàn Chính Quốc, người con trai tuấn tú như thiên thần này, thế nào có thể nói ra một câu tàn nhẫn như vậy. Bất luận nói như thế nào, cô cũng đã là phó hội trưởng làm tùy tùng cho hội học sinh một năm nay rồi a!

"Hội trưởng!"

Tề Tô Tô sợ hãi gọi một tiếng.

"Tô Nhất Tề, ngươi có gì muốn hỏi sao?"

Tề Tô Tô đầu đầy hắc tuyến, thấp giọng nhắc nhở, "Không phải là Tô Nhất Tề, là Tề Tô Tô."

"Ân, ngươi có gì muốn nói sao?"

Toàn Chính Quốc vẫn bình tĩnh như trước, không có bất luận vẻ gì xấu hổ.

Tề Tô Tô tiếp tục hắc tuyến, lại thấp giọng nói, "Mỗi lần hiệp đàm với Viễn Lễ đều là hội trưởng tự thân xuất mã, vì sao hội trưởng người không tự mình đi gặp hắn, cũng có thể áp đảo tinh thần, dù sao cũng vì hắn mà chúng ta đã thay đổi mười hai vị bộ trưởng bộ ngoại giao trong một năm rồi."

Du Nguyệt Lâm âm thầm gật đầu, cảm động nhìn Tề Tô Tô.

Tô Tô ngươi quả thật là bạn tốt của ta, sống chết có nhau, ta quyết định vĩnh viễn yêu ngươi!

"Ta ghét hắn!"

Lời này vừa nói ra, Du Nguyệt Lâm biểu tình cứng đờ, rõ ràng lời nói không giống, ngữ điệu không giống, người nói càng thiên sai địa biệt, vì sao cô lại nhớ tới loài sinh vật hiếm kia?

—— Ta ghét sửu nữ.

—— Ta ghét hắn.

Đều tùy hứng như nhau a!

Du Nguyệt Lâm còn đang tan vỡ, loài sinh vật hiếm trong miệng cô đã đi đến gần.

Còn hơn một trăm mét.

"A Nhất, ta đi không nổi."

Phác Chí Mẫn ngồi trên đất, dùng hành động biểu thị trạng thái chính mình.

"Thiếu gia, ta nhớ không lầm thì năm phút trước chúng ta đã nghỉ ngơi rồi, ngươi còn ăn một cây kem chocolate mà."

A Nhất nhìn đồng hồ, nhấn mạnh thời gian, A Nhị phối hợp gật đầu, sau đó lại nhìn trời.

"Ngươi xem, ngươi cũng biết, chúng ta đã đi năm phút đồng hồ rồi!" Phác Chí Mẫn kích động, nhanh chóng phân tích, "Năm phút đồng hồ tương đương với ba trăm giây, ba trăm giây tương đương với ba vạn mili giây, A Nhất, ngươi không cảm thấy ta hiện tại mệt như vậy là một chuyện rất bình thường sao?"

Nhìn đôi mắt ngập nước kia, A Nhất yên lặng dời đường nhìn, thiếu gia nhà hắn thực sự rất giỏi a.

"A Nhất!"

Phác Chí Mẫn muốn lăn trên mặt đất, lại thấy trên người quần áo trắng như tuyết, vẫn là bỏ đi ý niệm này trong đầu, tiếp tục điềm đạm đáng yêu nhìn A Nhất.

A Nhất bắt chước A Nhị ngước lên nhìn trời, sau đó tận lực ôn nhu mà nhìn Phác Chí Mẫn, "Thiếu gia, bên kia hình như có chỗ nghỉ ngơi, chúng ta đi thêm vài bước, qua bên kia ngồi có được không?"

Phác Chí Mẫn nhìn theo hướng ngón tay của A Nhất, đúng là có một nơi nghỉ ngơi, có ghế, có bàn, có ô lớn, còn có...

Phác Chí Mẫn chớp mắt mấy cái, tần suất ngày càng nhiều, thiếu chút nữa đem lông mi chớp rụng luôn, sau đó trừng to mắt, mặt đỏ tim đập, hô hấp gấp gáp, hít sâu...

"Chồng yêu à!"

A Nhất nhìn Phác Chí Mẫn từ trên mặt đất bật dậy, sau đó hô to một tiếng liền chạy đi, cậu chưa bao giờ biết hóa ra thiếu gia nhà mình cũng có thể chạy nhanh như vậy, nhất thời cảm động vô cùng.

"Chồng yêu!"

Tiếng hô cao vút từ phía sau truyền đến, qua vài giây, Toàn Chính Quốc lại cảm thấy trên lưng nặng nề, cổ bị siết chặt, hô hấp khó khăn, một con bạch tuộc ngang nhiên đeo trên người.

"Chồng yêu, chồng yêu, ta rất nhớ ngươi đó."

Phác Chí Mẫn ôm lấy cổ Toàn Chính Quốc ra sức cọ cọ, nhìn tình thế này, nếu như không ngăn lại, hai người có khi sẽ bị cọ rách cả da.

Cho nên Toàn Chính Quốc sáng suốt ngăn lại, cách tay vươn ra phía sau đem bạch tuộc từ trên lưng kéo xuống, lại dùng thêm một chút lực đem y kéo lên phía trước.

Sau áo Phác Chí Mẫn bị kéo lên, cả người loáng một cái bay đến trước mặt Toàn Chính Quốc, y tựa hồ cảm thấy chơi rất vui.

Mà khi Toàn Chính Quốc thấy rõ hình dạng của bạch tuộc, vùng xung quanh lông mày tự động hình thành chữ Xuyên, hàn khí tỏa ra càng gia tăng nhanh chóng.

"Ngươi quả nhiên cũng nhớ ta nhiều giống như ta nhớ ngươi, khẩn cấp muốn nhìn thấy ta như thế, người ta rất xấu hổ a."

...

Phác Chí Mẫn bưng mặt tiếp tục xấu hổ, "Một tháng không gặp, chồng yêu của ta càng soái, mái tóc màu vàng thực sự rất hợp với ngươi, ôi chao, làm sao bây giờ, người ta càng yêu ngươi rồi."

...

Toàn Chính Quốc cảm thấy cánh tay có chút vô lực, cân nhắc có nên đem người này ném qua một bên không.

"Chồng yêu, từ đêm hôm đó chúng ta hôn nhau... ôi ôi..."

Toàn Chính Quốc nhanh chóng che miệng Phác Chí Mẫn, hung hăng trừng y, Phác Chí Mẫn dùng đôi mắt ngập nước vô tội nhìn hắn, sau đó khóe mắt giương lên, lộ ra một tia giảo hoạt. Toàn Chính Quốc còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác trơn trơn, nhột nhột, ẩm ướt.

Hắn bị liếm!

Bàn tay run lên, Phác Chí Mẫn rơi xuống đất, trả lại tự do cho y, thế nào có thể bỏ qua thời cơ biểu đạt ái ý, miệng vừa mới bắt đầu vận động đã bị ngăn lại rồi.

Che miệng, trừng mắt, cảnh cáo, Toàn Chính Quốc chặn miệng Phác Chí Mẫn, đem y khiêng lên vai, lạnh lùng nhìn Du Nguyệt Lâm và Tề Tô Tô, ra lệnh, "Các ngươi cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe."

Hai cô gái đồng loạt gật đầu, sau đó bảo trì trạng thái không nói nên lời.

A Nhất sầu mi khổ kiểm nhìn thiếu gia nhà mình, sau khi đối phương nháy mắt một cái, cậu cũng không tiến lên ngăn cản, chỉ cùng A Nhị yên lặng nhìn bọn họ rời đi.

"A Nhất, bọn họ đi Vạn Vật hoa viên rồi."

A Nhị nhìn trời, bình tĩnh nói.

A Nhất khóe miệng co giật vẫn tiếp tục nhìn trời.

"Thiếu gia hài lòng là được."

Hoa viên chung quy vẫn an toàn hơn vùng hoang vu...

A Nhất đột nhiên cảm thấy thoải mái, ngày hôm nay khí trời thật tốt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro