Chương 3: Chồng tương lai ở phía trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu tựa như mây trôi, nói xong bị gió thổi bay mất, mà giác quan thứ sáu của Phác Chí Mẫn lại càng giống như đánh rắm, phóng xong rồi cũng không còn lại gì.

Từ đó đến nay cũng đã một tháng trôi qua, từ ngày hai tháng tám đến ngày hai tháng chín, chồng tương lai trong miệng của Phác Chí Mẫn vẫn chậm chạp không có xuất hiện, vậy nhưng thật ra ngày khai giảng đã lặng lẽ tới rồi.

"A Nhất, ta nghĩ hôm nay ta sẽ gặp lại chồng tương lai đó."

Phác Chí Mẫn nói xong lại xấu hổ đỏ mặt, tóc mái nhẹ nhàng lay động. A Nhất nhìn đỉnh đầu Phác Chí Mẫn, chỉ yên lặng trầm mặc.

Câu này cậu đã nghe cả tháng nay rồi, phản ứng duy nhất có thể cho ra cũng chỉ còn lại trầm mặc, đối với Phác Chí Mẫn vẫn còn có thể xuất hiện bệnh trạng đỏ mặt, cậu cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa.

Đây tốt nhất nên giải thích là tập mãi thành thói quen rồi.

Phác Chí Mẫn vừa đi vừa ngâm nga ca hát, A Nhất và A Nhị theo phía sau, vì là đến trường học, A Nhất cảm thấy không nên quá khoa trương, cho nên chỉ bố trí hai người đi theo. Nếu như muốn hỏi vì sao không cho Phác Chí Mẫn đi một mình, thì ngay cả con chó trông cửa Phác gia cũng sẽ trả lời như vậy với ngươi —— lo lắng a.

Phác Chí Mẫn thi vào chính là đại học nổi danh nhất thành phố Q —— đại học Thanh Việt.

Về nhiều phương diện cũng không quá khác biệt so với các trường nổi danh khác, chỗ không giống duy nhất, chính là đồng phục học sinh. Trường đại học thông thường sẽ cho học sinh tự chọn quần áo hằng ngày, cho học sinh toàn vẹn tự do. Nhưng Thanh Việt không giống vậy, không chỉ có quy định đồng phục, còn từng niên cấp đều khác nhau.

Từ năm nhất đến năm tư, màu sắc đồng phục chia làm trắng, xanh, đỏ, đen, ngoại trừ màu sắc khác nhau, kiểu dáng đồng phục cũng có điểm bất đồng, năm nhất có chút hoạt bát phấn chấn, năm hai thu liễm đi một chút, năm ba lại có điểm yên lặng, đồng phục năm tư lại có vẻ rất thành thục.

Cho nên tại Thanh Việt, chỉ cần nhìn đồng phục là có thể biết năm học của học sinh, nhìn kỹ lại nói, còn có thể thấy được cả cấp bậc...

"Học đệ, xin chào."

Một cô gái xinh đẹp ngăn cản đường đi của Phác Chí Mẫn, nụ cười thoải mái điểm thêm hai má lúm đồng tiền, rất dễ làm cho tâm sinh hảo cảm. Nhìn đồng phục màu xanh nhạt trên người cô liền biết đây là học tỷ năm hai.

Vừa nhìn rõ mặt cô gái, Phác Chí Mẫn sắc mặt không tốt, nữ sinh càng vui vẻ xinh đẹp, y lại càng thấy ghét, còn coi là kẻ thù.

Y vẻ mặt chán ghét lui về phía sau, 'thấp giọng' nói với A Nhất, "Ta ghét sửu nữ." (sửu=xấu)

Thanh âm thì thầm này thật ra rất nhẹ, chỉ vừa vặn cho cô gái nghe được mà thôi.

"Thiếu gia, hãy tôn trọng học tỷ."

A Nhất hảo ý nhắc nhở, còn cười cười xin lỗi cô gái, thế nhưng cô gái cũng tỏ ra khá thành thạo, trên mặt dáng tươi cười không chút sứt mẻ, cũng không biết có phải đang cố gắng chống đỡ hay không.

"Không muốn, ta ghét sửu nữ."

Phác Chí Mẫn dẩu môi khóc lóc om sòm, thanh âm không lớn không nhỏ, thu hút không ít người ghé mắt đứng xem.

Cô gái khóe miệng run lên, dáng tươi cười có điểm không trụ được.

Cô nếu không phải là hoa khôi của Thanh Việt, ít nhất cũng là tiểu mỹ nữ không ai không biết, phó hội trưởng hội học sinh người người tán tụng, nữ thần được vô số nam sinh quỳ lễ, như thế nào lại dính vào hai chữ sửu nữ này?

Tiểu tử này thực sự không cần đi khám mắt sao?

"Xin chào, ta là hội phó hội học sinh Du Nguyệt Lâm, có thành ý mời ngươi vào hội học sinh."

Cố gắng mỉm cười, Du Nguyệt Lâm nghị lực kiên cường tiếp tục cùng Phác Chí Mẫn thương lượng.

Nếu không nhìn trúng khuôn mặt của tiểu tử này, cô đã sớm phủi mông rời đi rồi.

Phác Chí Mẫn chăm chú xem xét đôi tay thon dài của Du Nguyệt Lâm hướng về y, đôi tay kia rất đẹp, mười ngón nhỏ và dài, trắng nõn như ngọc, làm người ta nhìn thấy đáng ghét.

"Ta ghét sửu nữ."

Chau mày, Phác Chí Mẫn trốn sau lưng A Nhất, A Nhất bất đắc dĩ nhìn Du Nguyệt Lâm một cách vô tội, liếc nhẹ A Nhị, bảo hắn đi nói rõ ràng với cô gái.

A Nhị ho khan một cái, thanh thanh tiếng nói, thân sĩ tiêu sái đi đến trước mặt Du Nguyệt Lâm, đầu tiên là hành lễ, "Thật ngại quá, đây là tính nết của thiếu gia nhà ta, cũng không có ác ý, những cô gái bị y gọi là sửu nữ, kỳ thực chính là mang ý tứ rất xinh đẹp, ngươi nếu không tin lời ta, ta có thể chứng minh cho ngươi xem, xin chờ một chút."

Du Nguyệt Lâm cứng nhắc đứng tại chỗ, miễn cưỡng thu tay về, trên mặt lộ vẻ tươi cười xấu hổ, không muốn ở lại, lại đi không được, đang lúc do dự, A Nhị đã dẫn về một vị...

"Mỹ nữ!"

Phác Chí Mẫn hiện ra dáng tươi cười, nhìn nữ sinh vóc người béo ú, gương mặt đậu mùa thanh xuân bên cạnh A Nhị mà liên tiếp gật đầu, "Thực sự là mỹ nữ a."

Dáng tươi cười của Du Nguyệt Lâm triệt để đổ sụp, khuôn miệng hoa anh đào nhỏ nhắn biến thành hình chữ O.

Tiểu tử này không phải con mắt có bệnh, mà là đầu óc có bệnh!

Ngay sau đó cô lại thấy Phác Chí Mẫn tươi cười xán lạn cầm lấy tay cô gái béo ú, chân thành nói: "Mỹ nữ, tướng mạo của ngươi thực sự rất dễ nhìn, hy vọng ngươi có thể tiếp tục phát triển tiếp, ta thấy ngươi thật đẹp."

Cô gái bị A Nhị đột nhiên kéo tới đây không hiểu gì hết nhìn Phác Chí Mẫn, còn chưa kịp tỉnh táo lại từ khuôn mặt xinh đẹp của Phác Chí Mẫn, đã bị A Nhị kéo trở về. Cô chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi không có lời thoại, có thể lên sân khấu cũng là một loại vinh hạnh rồi...

Sự thực chứng minh, Phác Chí Mẫn ngoại trừ tướng mạo, bất luận điểm nào cũng đều có bệnh.

"Như ngươi thấy đó, thiếu gia nhà ta chính là như vậy, cho nên thỉnh ngươi đừng nên nghĩ là thật."

A Nhị bổ sung nói, sau đó yên lặng lui về vị trí cũ.

Một trận gió nóng từ phía sau Du Nguyệt Lâm thổi tới, cô lại nghĩ ngọn gió này có chút lạnh lẽo.

Cô thực sự rất hối hận vì đã trông mặt mà bắt hình dong, chưa có chuẩn bị trước đã chạy đến dụ dỗ bậy bạ, này thực sự là xấu hổ muốn chết.

"Khụ, là ta đường đột, ta còn có việc, đi trước một bước."

Du Nguyệt Lâm xuất chiêu tẩu vi thượng sách, nhanh như chớp biến mất trong biển người, cô thực sự là không có mắt, cư nhiên lại muốn người như thế đảm đương chức vị bộ trưởng bộ ngoại giao.

"A Nhất, sửu nữ kia đi thật là nhanh, cô ta có thể đã luyện qua rồi, ta thấy trên người cô ấy có sát khí, không biết là của môn phái nào."

A Nhất yên lặng nhìn trời, trời xanh mây trắng, làm cho tâm tình cậu bình thản một chút, nghĩ tới thiếu gia nói cũng không hẳn là không thể tiếp thu, cho nên phối hợp trò chuyện hai câu.

"Cô ấy là một nữ sinh bình thường, đi nhanh là bởi vì có việc gấp, nếu như cô ấy có luyện qua, cũng không có khả năng là ở trong môn phái, nhiều nhất là học qua công phu Trung Quốc. Thiếu gia, hiện tại là thế kỷ hai mươi mốt rồi."

Phác Chí Mẫn liếc xéo A Nhất, bĩu môi, "Ta cũng nhấn mạnh rất nhiều lần, cô ta là sửu nữ, A Nhất, ngươi rốt cuộc có nghe lời ta nói hay không?"

"Thiếu gia, thỉnh ngươi không nên đem tư tưởng vặn vẹo của mình truyền thụ cho người khác, cho dù mỹ nữ có tranh giành nam nhân với ngươi, ngươi cũng không thể điên đảo thị phi, ngươi phải biết con mắt quần chúng sáng như tuyết."

A Nhất thành tâm khuyên nhủ, mong muốn cậu chủ có thể 'cải tà vi chính', mà Phác Chí Mẫn đương nhiên không muốn hiểu nỗi khổ tâm của cậu, quay người lại kéo tay A Nhị, y lòng đầy căm phẫn nói, "A Nhị, nếu ngươi không quản tổt A Nhất thì nhất định sẽ xảy ra chuyện, ngươi xem, hắn hiện tại đã bắt đầu nói giúp sửu nữ, nếu như tiếp tục như vậy, ngươi cùng tiểu ngũ đều sẽ bị vứt bỏ đó."

A Nhị nhìn trời, nghĩ trời rất xanh, mây rất trắng, thời tiết thật đẹp...

"Ai, các ngươi đều không hiểu ta."

Thở dài một tiếng, Phác Chí Mẫn lau đi khóe mắt không có miếng lệ nào mà cảm thán một câu, lại tiếp tục ngâm nga câu hát, nghêu ngao đi về phía trước.

Giác quan thứ sáu nói cho y biết, chồng tương lai của y đang ở phía trước...

i


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro