2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ tân hôn vừa qua, tiểu nhân ngư nhận được thư khai giảng từ học viện Hager của loài người, hắn vừa mới thành niên không lâu, sách còn chưa có đọc xong.

Học viện Hager cũng là trường học cũ của hoàng tử nhỏ, sau tốt nghiệp còn đảm nhiệm làm giảng sư vinh dự cho hệ cơ giáp, không có việc gì sẽ trở về giảng dạy một chút.

Biết tiểu nhân ngư muốn đến trường Hager, hoàng tử ta cố ý dặn dò nói: “Ở trường học phải làm bộ không biết tôi có biết hay không.”

Phác Trí Mân ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”

Còn có thể vì cái gì, ghét bỏ đó.

Điền Chính Quốc vẫn cho rằng chỉ có cường giả mới xứng đôi với mình, tương lại có thể cùng hắn kề vai chiến đấu, mà không phải là tiểu nhân ngư như que củi chỉ biết khóc hu hu.

Tuy rằng tiểu nhân ngư vào ban đêm rất ngon, nhưng vẫn không ngăn được sự ghét bỏ ban ngày của hoàng tử nhỏ.

Nhưng cưới cũng đã cưới rồi, còn có thể làm gì được, đành phải bày ở trong nhà, không nhìn thấy coi như không biết đi.

Ngày đầu khai giảng trong học viện sắp xếp huấn luyện quân sự, mỗi ngày tiểu nhân ngư đều đi huấn luyện, buổi tối lại chảy mồ hôi ròng ròng trở về, mệt thành một con cá khô nhỏ, còn bị phơi nắng cho đen đi.

Điền Chính Quốc nhìn vài ngày, mắt huấn luyện quân sự sắp chấm dứt, nói: “cậu không biết trường học có quy định miễn huấn luyện quân sự cho nhân ngư sao?”

Phác Trí Mân nháy mắt mấy cái, “Không biết.”

Trường học ở Phác tộc cũng không có hạng mục huấn luyện quân sự này, tiểu nhân ngư sau khi đến đế tinh mới biết còn có huấn luyện quân sự, huống chi hắn là biến ra hai chân đi tới trường, người khác căn bàn không biết hắn là nhân ngư.

Hoàng tử nhỏ đoán được hắn không biết, nở nụ cười xấu xa, “vậy hiện tại đã biết.”

Hiện tại biết cũng đã chậm, huấn luyện quân sự cũng đã xong.

Phác Trí Mân cảm thấy tên này là cố ý không nói cho hắn biết, hắn sắp tức chết rồi, buổi tối đi ngủ lại lấy chăn đem chính mình quấn lại lăn tới bên tường.

Điền Chính Quốc không ôm được mềm mại liền không vui, “Đem chăn lấy ra, tự giác lại đây.”

Phác Trí Mân: “Tôi không.”

Hoàng tử nhỏ nhíu mày, “Tiểu hải sản lại đây cho tôi.”

Tiểu nhân ngư rất có khí khái, “Tôi không!”

Hoàng tử nhỏ hừ một tiếng, giơ tay tiến vào trong chăn tiểu nhân ngư, túm lấy cổ tay tinh tế của hắn kéo ra khỏi chăn, nhấc chân ngăn lại đuôi cá, động tác gọn gàng lưu loát, trực tiếp đem tiểu nhân ngư ép ở dưới người.

Nắm lấy cằm hắn nâng lên, nói; “Còn dám cáu kỉnh?”

Dám!

Phác Trí Mân tức giận dữ dội, trừng con mắt màu nâu nhạt ngược lại hắn, nơi đuôi không bị ngăn chặn tiếp tục kiên cường vẫy, rốt cục tìm được góc độ đánh vào trên chân người kia.

Rất là đau.

Mặt ai đó trầm xuống.

Tiểu nhân ngư có chút bị dọa, đuôi cá từ từ hạ xuống, ánh mắt từ từ rời khỏi mặt hoàng tử nhỏ.

Hung ác như vậy làm chi!

Sắc mặt hoàng tử nhỏ tiếp tục bình tĩnh nhìn hắn, từ từ sờ xuống đuôi cá mịn màng, “Nghe nói nhà bếp mới mua một loại mù tạc mới, mùi vị rất ngọt, chuyên dùng để làm sashimi.”

Trí Mân lúng túng run rẩy, mềm nhẹ nói: “Khẳng định….. khẳng định rất khó ăn….”

Hoàng tử nhỏ nói: “Khẩu vị mới cũng nên nếm thử.”

Tiểu nhân ngư sợ tới mức hóa ra hai chân, khóc hu hu nói: “Không cần…. không cần nếm thử, tôi….. tôi gần đây phơi nắng bị đen…. Khó ăn.”

Phụt.

Điền Chính Quốc rất không có lương tâm cười ra tiếng, một bên đưa tay tách ra hai chân tiểu nhân ngư, một bên dỗ hắn, “Không ăn, chúng ta tới ăn cái khác.”

Đêm hôm khuya khoắt hắn đem tiểu nhân ngư lăn qua lộn lại đến khóc, ăn xong rồi đem chăn đạp đi chỗ khác, đem tiểu nhân ngư mềm mại nằm úp sấp ôm vào trong ngực, nhéo nhéo thịt trên mông nhỏ, rốt cục thỏa mãn ngủ.

Phác Trí Mân đáng thương hề hề nằm ở trong ngực hắn, trong mộng  hoàng tử nhỏ bưng một cái đĩa sashimi thật lớn hướng hắn cười ha ha, đe dọa hắn ăn không hết phải đi huấn luyện quân sự một năm.

Thật là thê thảm.

Lập tức bước vào cuộc sống đến trường, Trí Mân cảm thấy mỗi ngày đi học thật vất vả, uyển chuyển nói ra ý tứ muốn trọ ở trường, nào ngờ ngưởi kia trực tiếp cự tuyệt, “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Dung mạo bảo bối nhỏ khiến người ta rất chú ý, mỗi ngày đi học đều có người đưa đi, cho hắn trọ ở trường chẳng phải càng nguy hiểm.

Quan trọng là nếu trọ ở trường thì hắn làm sao bây giờ, buổi tối ngủ cũng không có tiểu mềm mại ôm.

Phác Trí Mân đành phải sáng sớm đi học, vốn não cá dung lượng không lớn lúc này còn hơn trứng chọi đá.

Về nhà mệt nhoài liền sớm lên giường ngủ, hoàn toàn không để ý tới vị hoàng tử đang xoa bóp sờ sờ ở bên cạnh.

Hoàng tử nhỏ  không hài lòng, hoàng tử nhỏ không vui.

Tiểu hải sản đi học như thế nào lại mệt thành bộ dạng như quỷ vậy.

Vì thế hoàng tử nhỏ quay trở về Hager mở một buổi học công khai, thuận tiện thị sát tình huống học tập của tiểu hải sản.

Trong buổi học công khai ánh mắt hoàng tử nhỏ đảo xuống phía dưới một vòng, chuẩn xác tóm được tiêủ bảo bối được sắp xếp ngồi ở hàng ghế thứ ba từ dưới đếm lên.

Điền Chính Quốc nhếch mày, tin tức còn linh hoạt.

Phác Trí Mân ngồi ở hàng ghế thứ ba từ dưới đếm lên khổ sở cúi đầu, trong lòng cầu nguyện tên xấu xa đó nhìn không thấy mình, nhìn không thấy mình.

Do bị đồng học kiên quyết lôi kéo tới, hắn cũng không muốn tới.

Chúng ta không biết nhau, không biết nhau!

Trí Mân lầm bầm, đội với câu nói ở trường học phải làm bộ như không biết nhau của hoàng tử nhớ rất rõ ràng.

Quả thực là khắc vào trong óc.

Ai làm cho tên hoàng tử đó giận dữ như vậy, vừa thấy đã không phải người tốt gì, hắn cũng không muốn bị làm thành sashimi.

Trước mặt người bên ngoài hoàng tử nhỏ trưởng thành chững chạc, nhẹ nhàng có lễ, đến nay vẫn là đứng đầu trong danh sách nam thần muốn kết hôn của Hager.

Đồng học đang nâng mặt hết sức thẹn thùng, “Nam thần thật đẹp trai!”

Trên mặt Trí Mân hiện rõ khinh thường, trong đầu lại nhớ lại bộ dạng động tình của Điền Chính Quốc tối hôm qua ở trên người mình.

Có vẻ là đẹp trai.

Trên đài hoàng tử ta cởi áo khoác âu phục mô phỏng thao tác của cơ giáp, áo sơ mi bên trong làm nổi bật lên cơ bắp, lộ ra đường cong cánh tay tuyệt đẹp, ẩn chứa sức lực ở bên trong.

Bên dưới phát ra tiếng hô nho nhỏ, đồng học che mặt, « Lão công ! muốn gả ! »

Miệng tiểu bảo bối phồng lên, không có cửa, kia rõ ràng là lão công của ta.

« Anh ta đã kết hôn rồi. » Phác Trí Mân nho nhỏ kháng nghị.

« Trời ơi. » biểu tình đồng học đang nói ngươi còn rất trẻ, « Kết hôn không là vấn đề, kết hôn lần hai cũng không sao cả, dù sao đối với hoàng thật mà nói bất cứ lúc nào cũng có thể độc thân. »

Những năm gần đây không ít thành viên hoàng thất bị lộ tin đồn ngoại tình, nhất là vị biểu thúc trên danh nghĩa của hoàng tử nhỏ, khi bị lộ tin đồn ngoại tình ngày hôm sau trực tiếp tung ra tin ly hôn nóng hổi, đồng thời thể hiện ta là độc thân.

Thái độ không biết xấu hổ này khiến cho mọi người khiếp sợ, vì thế sau này có loại tin đồn này, tiếp đó sẽ đưa ra bắng chứng ly hôn giống như biểu thúc, bình luận : ta là độc thân.

Nhưng tiểu nhân ngư tới từ Phác tộc không biết những thứ này, nghe xong lời này lại càng thấy tồi tệ hơn.

Đã nói không phải là người tốt gì nha ! chẳng trách lại làm bộ như không biết, thì ra là muốn gạt người khác là mình còn độc thân !

Phác Trí Mân tức giận nghe xong khóa học, nhìn tên hoàng tử kia bị mọi người vây quanh, sắp cười thành một đóa hoa, cũng không quay đầu lại bước đi.

Hẹn gặp lại !

Điền Chính Quốc nhẫn nại tình tính giải thích nghi vấn về khóa học cho các đệ tử, ánh mắt kiêu ngạo cố ý vô tình liếc về chỗ ngồi của người kia.

Vừa thoáng nhìn mới phát hiện chỗ đó đã không còn thân ảnh của con cá kia, tươi cười trên mặt hoàng tử nhỏ dần dần biến mất.

Tiểu hải sản cậu thật giỏi, thế nhưng dám hoàn toàn không chú ý tới chính mình.

Phải cảnh cáo sashimi mới được.

Lúc này hoàng tử nhỏ đã hoàn toàn quên lúc trước là ai uy hiếp tiểu nhân ngư, bảo hắn ở trường học giả vờ không biết mình.

Tức giận cá nhỏ quả thực là to gan lớn mật, không đợi hoàng tử kia trở về, đã tự mình đi phòng bếp lấy cơm ăn, sau đó từ từ ở trong bể bơi chìm nổi xoay người, đuôi cá chụp vào trong mặt nước làm mặt nước rung động.

Mặt trời hạ dần về phía tây, để lại chỗ cho mặt trăng lên ngôi, tên khốn nào đó còn không có trở về.

Khẳng định là bị tiểu yêu tinh nào muốn gả giữ lại !

Phác Trí Mân thở phì phò nghĩ, khổ sở ôm trí năng phát tin tức cho mẫu thân ở Phác tộc xa xôi, đuôi cá màu vàng hồng ở bên bể bơi dùng sức phẩy, lưu lại dấu vết vỡ ra mờ nhạt.

Đây là một đoạn hôn nhân thất bại cùng thất vọng….

Trí Mân lưu loát lên án mười tội lớn của tên hoàng tử kia, cuối cùng viết : con xin về nhà, bể bơi này quá nhỏ, con không trở mình được.

Lúc này, đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên tiếng cười lạnh.

Vội ngẩng đầu.

Đại Điền hoàng tử hung thần ác sát đang đứng ở trước mặt hắn, âu phục trên người còn chưa cởi, cơm chiều còn chưa có ăn, đói đến mức có thể đem một con cá đi làm sashimi.

Phác Trí Mân sợ hãi đem trí năng giấu về phía sau, mông nhỏ uốn éo, đuôi cá linh hoạt đong đưa, cả người nhảy lên bơi ra ngoài, co lại góc sáng sủa của bể bơi.

« Anh…. Anh anh đừng lại đây ! »

Điền Chính Quốc lạnh lùng nói : « Đi ra. »

Đầu người nọ lắc lắc giống như sắp văng đi, « Không ! »

Hắn sợ hãi, có dự cảm sẽ bị đem đi làm sashimi.

Mặt hoàng tử nhỏ trầm xuống, tiểu nhân ngư sợ tới mức ôm lấy trí năng liền khóc lên, « Tôi sai rồi. »

Bên trên như lũ lụt, phía dưới ngâm ướt sũng, dưới ánh trăng đuôi tiểu nhân ngư giống như được gắn lên một tầng ngọc trai, đuôi cá không tự giác để ở trên vách bể bơi mài nhẵn.

Tầm mắt đen trầm của hoàng tử nhỏ từ đuôi cá đảo ngược lại, nâng tay cởi bỏ âu phục, lộ ra nửa người trên cường tráng, rảo bước tiến vào bên trong bể bơi, << tôi tàn bạo lắm à? >>

Trí Mân dựa vào vách hồ, lắc đầu.

« Tàn bạo ? »

Lại lắc đầu.

« Tính tình không tốt ? » hắn siết chặt vòng eo tinh tế của tiểu nhân ngư một tay dừng ở trên đuôi cá trắng mịn của hắn.

Phác Trí Mân ủy ủy khuất khuất khóc nức nở, mấy viên trân châu rới xuống dưới, tiểu nhân ngư dùng bàn tay bé nhỏ khép lại lòng bàn tay, ngoan ngoãn đưa lên, cái mũi thút tha thút thít khóc, lấy lòng nói : « Cho ngươi…. Đừng tức giận. »

Thanh âm tiểu nhân ngư mềm mại, chóp mũi đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng đáng thương kia làm cho hoàng tử kia không những không động lòng mà ngược lại cảm thấy đói bụng..

Muốn ăn sashimi.

Trí Mân sợ tới mức run lên thân mình, thê thảm khóc như mưa, thì ra hoàng tử nhỏ đã nói những lời trong lòng ra.

Điền Chính Quốc thu trân châu, tiếp tục nghiêm mặt, « Khóc cái gì, dám trộm nói bậy ta phải không ? »

« Không có, ngươi nhìn lầm rồi » Phác Trí Mân che trí năng ở cổ tay, chột dạ, ta là quang minh chính đại viết.

Hoàng tử nhỏ đem  người ôm lấy đi ra bể bơi, « Vậy ngươi khóc cái gì ? »

Hốc mắt tiểu bảo bối hồng hồng, con mắt chuyển vòng vo, « Bể bơi quá nhỏ, cũng…. Cũng không đủ xoay người. »

« Phải không ? »

Liền vội gật đầu.

Điền Chính Quốc nhếch môi cười, trực tiếp kêu quản gia đến, kêu hắn suốt đêm tìm người đem bể bơi lấp lại, quay đầu nói với tiểu nhân ngư : « Bây giờ sẽ không nhỏ. »

Bởi vì không có bể bơi, vẻ mặt Trí Mân cầu xin, trân châu cứ rớt xuống.

Hoàng tử nhỏ chịu đựng đói khát ăn tiểu nhân ngư trước, lẫn nữa xuống lầu tìm cái ăn, quản gia thấy hắn xuống dưới, vội hỏi nói : "Thật sự muốn lấp bể bơi ? "

Thiết kế với phòng ở là một thể, bể bơi nếu lấp, lại có một khoảng không trụi lủi rất là khó coi.

Đắn đo nhìn bể bơi bỏ một trăm tiểu nhân ngư vào còn dư dả,
"Quá nhỏ. "

Quản gia : " A ? "

Hoàng tử nhỏ : "Đem vườn hoa bên cạnh đào lên, mở rộng thành bể bơi."

Mẹ nó, ta không tin thế này tiểu hải sản còn không thể xoay người.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro