3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường nói tự làm tự chịu, ngày hôm sau thức dậy Phác Trí Mân liền thấy bên ngoài bể bơi bị vây lại cấm tiến vào, bên trong truyền tới âm thanh máy móc long trời lở đất, tiểu nhân ngư nghe thấy trái tim dần dần rơi vào đau buồn, trân châu lạch cạch liền rơi xuống.

Điền Chính Quốc như mất trí cười hì hì giơ tay tiếp lấy, tâm tình vui sướng đến cực điểm, quản gia đứng một bên đều nhìn không được.

Không có bể bơi, căn nhà thứ hai đã bị hủy, vậy còn sống thì có ý nghĩa gì! Đáng giận nhất là người hạ lệnh lại đang lộ ra nụ cười tà ác ở bên cạnh hắn thu trân châu.

Ngày hôm đó không có cách nào qua được.

Phác Trí Mân quyết định, hắn phải rời nhà trốn đi!

Khi đến tiểu nhân ngư cũng không mang theo cái gì, đồ cuối của hắn đều là hạng mục hợp tác của Phác tộc với loài người kia, còn  trân bảo cũng bị hoàng tử nhỏ đưa vào kho riêng.

Hắn đi vào khố phòng, thất vọng phát hiện đều là những trang sức châu báu bình thường, đa phần đều là hắn khóc ra.

Nghĩ nghĩ Trí Mân vui vẻ chạy tới nhà bếp đem tất cả mù tạt bỏ vào trong bao, vì phòng ngừa bị bắt trở về làm sashimi, nên tịch thu công cụ gây án quan trọng trước.

Hắn thật đúng là con cá nhỏ thông minh.

Không khí sáng sớm còn mang theo cảm giác mát mẻ, trong bể bơi vang lên tiếng máy móc ầm ầm làm cho bảo bối nhỏ rên rỉ, nhấc lên bao mù tạc đeo trên lưng, tiểu nhân ngư hai tròng mắt rưng rưng dưới ánh mắt hoang mang của quản gia bước trên con đường rời nhà bỏ đi.

Tuy rằng chỉ ở mấy tháng, nhưng vẫn có chút luyến tiếc.

Quản gia ở phía sau gọi: “Phu nhân đêm nay có trở về dùng cơm không?”

Phác Trí Mân lắc đầu.

Vừa hay hôm nay hoàng tử nhỏ cũng bận rộn, còn nói là không có trở về, vừa vặn có thể tiết kiệm hai bữa cơm, quản gia rất là vui sướng, sung sướng đưa tiểu nhân ngư rời nhà.

Từ khi đến chỗ này, tiểu nhân ngư ăn ở đều do hoàng tử nhỏ phụ trách, ngoại trừ trong nhà chính là trường học, quả thực là ở nơi này không quen biết gì, trong người còn không có tiền, chỉ có một bao mù tạc.

Cơm trưa cùng cơm chiều đều giải quyết ở trường học, Phác Trí Mân nói dối người đến đón mình còn có chút chuyện phải làm kêu người đến trễ một chút, sau đó trộm chạy ra trường học.

Tiểu nhân ngư ưu sầu đi trên đường, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhăn thành một đoàn, buổi tối nên ngủ ở chỗ nào, ở khách sản khẳng định sẽ bị tìm ra, ngủ ở ngoài đường thì sợ lạnh.

Ở trung tâm thành phố có một hồ công viên mở cửa cả ngày, Trí Mân quyết định nơi đi, quay đầu liền chạy đi hồ công viên, tìm nơi hẻo lánh nhìn trái nhìn phải.

Tốt lắm không ai.

Tiểu nhân ngư thở sâu, chuẩn bị thả người nhảy vào…. Cách mấy thước, đột nhiên ở phía sau có người túm tay hắn dùng sức kéo.

“Tiểu hải sản!” âm thanh đau buồn mang theo đầy ý nén giận vang lên ở bên tai, “Ngươi ở trong này làm cái gì!?”

Điền Chính Quốc mở một cuộc họp tới buổi trưa, đang cùng cấp dưới theo đường nhỏ đến quán Tư gia ăn cơm, nào biết để hắn tình cờ tóm được tiểu hải sản đang làm chuyện xấu.

Phác Trí Mân sợ tới mức run lên, run rẩy quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt âm trầm của ai đó.

Hoàng tử nhỏ: “Bây giờ đã tan học ngươi đến đây làm gì, không phải đã nói tan học là phải sớm về nhà sao.”

Hốc mắt Trí Mân đỏ lên, lại nghĩ đang ở bên ngoài không thể rơi nước mắt, đành phải trừng đôi mắt tròn tròn, đánh bạo làm trái lại hắn, “Không trở về, tôi…. Tôi phải rời nhà trốn đi!”

Tiểu hải sản này là ăn gan hùm sao? Hay là thời kì phản nghịch tới trễ, làm sao lại nơi nơi chống đối lại hắn, rõ ràng thời điểm mới tới rất là ngoan ngoãn, hiện tại thế nhưng dám chạy trốn.

“Điện hạ.” Cấp dưới ở một bên xem diễn lên tiếng nhắc nhở, tuy rằng đối với bí sử hoàng gia rất là hứng thú, nhưng là phải còn mạng mới nghe được.

Dung mạo tiểu nhân ngư ở bên ngoài rất nổi danh, không ít người ở hiện trường hôn lễ đã nhìn thấy qua, hiện tại  khó có được xuất hiện, còn có vài người tò mò nhìn chằm chằm.

Điền Chính Quốc bị tức đến hồ đồ kiềm chế buồn bực ở dưới đáy lòng, nắm eo nhỏ của hắn đem người kéo vào ngực, không để ý đến người ta đang đập phình phịch, vẫn cứ đem đầu kéo vào ngực chính mình.

“Các cậu đi trước đi, ghi nợ cho tôi là được rồi.”

Nhóm cấp dưới lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, đem sân nơi này lưu lại cho bọn họ.

Đám người đi xa, hoàng tử nhỏ cúi đầu nổi giận đùng đùng, “Ai dạy cậu rời nhà trốn đi, hả? còn dám trộm lấy đồ vật của tôi.”

Phác Trí Mân bị rống khóc hu hu, ghi hận chuyện lấp bể bơi, rất có cốt khí tiếp được trân châu đem giấu đi, không cho hắn.

Điền Chính Quốc quả thật đau đầu muốn nứt ra, “Nói chuyện!”

Bảo bối nhỏ càng khóc thút thít lên án, “hu hu…. Anh rống lớn tiếng như vậy làm gì, anh là người xấu, tôi phải về nhà.”

Trên sách nói rất đúng, đám cưới chính trị không có kết cục tốt.

Mỗi ngày hắn đều ngoan ngoãn nộp lên trân châu, thế mà tên hoàng tử này còn muốn lấp mất hồ bơi duy nhất.

Thật tủi thân.

Càng nghĩ càng thương tâm, Trí Mân khóc càng lớn hơn nữa, trân châu rơi xuống như mưa.

Điền Chính Quốc hơi không biết làm sao, một bên đón trân châu, một bên lau nước mắt cho hắn, luống cuống tay chân, "Tôi cho cậu ăn cậu uống cậu ở, còn mỗi ngày ôm cậu ngủ, làm sao lại đối xử không tốt với cậu?”

Hai mắt Phác Trí Mân đẫm lệ chỉ trích, “Tôi giao tiền.”

“…..” Hoàng tử nhỏ không còn gì để nói, “Được, được, được, vậy sau này không giao, miễn phí!”

Dù sao tiểu hải sản chính là  một cái túi khóc chuyển thế, phương pháp để cho trân châu rớt ra còn nhiều.

“Thật vậy sao?”

“Thật sự.” Điền Chính Quốc ôm lấy tiểu nhân ngư mềm nhũn, “Hiện tại có thể đi về nhà đi.”

“Không…. Không trở về.” Phác Trí Mân giãy dụa, hắn không muốn trở về.

" Lại làm sao vậy ? " Tâm hoàng tử nhỏ lao lực quá độ, nếu không phải vừa lúc hắn đi tới đây, đúng lúc tóm lấy tiểu nhân ngư, vợ hắn liền nhảy vào trong hồ nước, hoàng tử ta nghĩ lại mà sợ, não con cá này bình thường cũng không linh thông, đột nhiên một ngày lại có nhiều vấn đề như vậy, ngày hôm qua còn viết thư mật báo, hôm nay liền trình diễn rời nhà trốn đi, sau này không nhìn chằm chằm nói không chừng lại cho hắn đội mũ xanh cũng nên.

Phác Trí Mân tủi thân khủng khiếp, "Không có bể bơi, không có nhà….. "

Mặt Chính Quốc không chút thay đổi nhớ lại, hình như là hắn, vì muốn dọa tiểu nhân ngư, nào biết tiểu nhân ngư không sợ hãi dọa lại.

Thế nhưng cũng đúng, thân là cá, biết nhà ở của chính mình bị ném đi, quả thật là đại sự kinh thiên động địa.

Thế nhưng thân là hoàng tử làm sao lại thừa nhận chính mình có lỗi, vì thế xụ mặt phủ nhận, "Làm sao không có, không phải vẫn còn đó sao."

Phác Trí Mân : " Tôi đều nghe thấy thanh âm long trời lở đất. "

Điền Chính Quốc: " Nói bậy, cậu nghe lầm rồi. "

Phác Trí Mân: " ??? "

Phác Trí Mân không tin, hoàng tử kia cùng hắn giải thích vô nghĩa, trực tiếp khiêng người ném vào xe mang về.

Tiến độ của đội thi công cực nhanh, mới một ngày đã đem hoa viên đào rỗng nối liền với bể bơi, hiệu quả thị giác mở rộng hơn mười lần.

Xa xa nhìn lại giống như một cái hồ nhỏ, Trí Mân hoàn toàn kinh sợ rồi, nho nhỏ kêu lên, quay đầu lại liều mạng giải thích với lão công, "Buổi sáng nó còn không phải như vậy, thật sự….. anh phải tin tưởng tôi."

Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn hắn, "Tôi chỉ tin tưởng những gì tôi nhìn thấy, bể bơi không những còn ở đó, mà còn lớn hơn vài phần, tiểu hải sản cậu nói như thế nào ? "

"Tôi….. tôi tôi tôi….. " Phác Trí Mân hoảng sợ nói không nên lời, ngửa đầu tội nghiệp nhìn hoàng tử nhỏ.

Đáy lòng Điền Chính Quốc dễ chịu hẳn, tiểu hải sản này tuy rằng ngốc ngốc, lớn lên lại mê người, bộ dạng tội nghiệp nhìn cũng tốt như vậy.

Đúng là một bình hoa không tồi.

Phác Trí Mân vừa kích động vừa vui sướng, nhìn bể bơi xanh thẳm, lại nhìn hoàng tử nhỏ đang xụ mặt, thân thể mềm nhũn bám lấy trước ngực người kia, nhỏ giọng làm nũng, " Em sai rồi, lão công.."

Hoàng tử nhỏ hừ một tiếng, sờ sờ eo nhỏ, rộng lượng nói : " Biết sai là tốt rồi. "

Ánh mắt Trí Mân trong suốt, " Lão công tốt nhất. " Tuy rằng vẫn cảm giác không đúng chỗ nào.

Ánh mắt hoàng tử nhỏ ám trầm, tay dọc theo thắt lưng vừa mới đi xuống một chút, tiểu nhân ngư liền uốn éo mông, trực tiếp biến ra đuôi cá nhảy vào bể bơi, người kia ngay cả cái đuôi cũng chưa đụng tới..

Điền Chính Quốc : « ….. »

A, cơm chiều phải ăn một bữa tiệc hải sản thật lớn.

Thời tiết dần dần nóng bức, tiểu nhân ngư sinh sống trong đại dương không chịu được nóng, mỗi ngày đều ngâm trong bể bơi, mỗi thời mỗi khắc hoàng tử nhỏ đều nhìn thấy tiểu nhân ngư đang ngâm trong nước.

Điền Chính Quốc thay áo tắm đi tới bể bơi, quản gia ở phía sau ôm hai kiện lễ phục.

Hắn cởi áo tắm tiến vào trong bể bơi, đối với bảo bối nhỏ đang ở chỗ sâu vẫy tay, " Mau lại đây. "

Phác Trí Mân ngoan ngoãn bơi tới bị hắn kéo vào trong ngực, đuôi cá đập ra một đống bọt nước. Tiểu nhân ngư dính nước càng thêm non mềm ngon miệng, hoàng tử nhỏ sờ sờ thấy trong lòng ngứa ngứa, đem người dốc sức hướng trên người chính mình.

" Tiểu hải sản cho ta hôn một cái, mang ngươi đi ra ngoài chơi. "

Phác Trí Mân phe phẩy đuôi cá đang được sờ thoải mái, còn hiếu kì híp mắt kêu ục ục, nghe vậy liền ngẩng đầu hôn lên hầu kết của hoàng tử, mở miệng ngọt ngào nói : " Đi nơi nào chơi ? bờ biển sao ? "

" Lại nghĩ nghịch nước. " Điền Chính Quốc xoa mông nhỏ của hắn đem người nâng lên, hôn một cái vào miệng nhỏ nhắn, nói : " Là bữa tiệc từ thiện, quần áo đều chuẩn bị tốt cho ngươi. "

Bữa tiệc từ thiện này là do chú ruột của hoàng tử nhỏ tổ chức, hắn hàng năm sẽ lộ mặt một chút, năm nay mới vừa cưới vợ, đương nhiên cũng muốn mang theo tiểu nhân ngư đi làm nhân vật nổi  bật.

Đây cũng là lần đầu tiên Phác Trí Mân xuất hiện ở trước mặt công chúng, bởi vậy chuẩn bị lễ phục đặc biệt hoa lệ.

Hơn nữa do sức khỏe đặc biệt, lễ phục cũng chuẩn bị hai bộ, một bộ cho mở màn với hình thái hai chân, còn một bộ khác là vì sợ về sau thể lực không chống đỡ nổi nên là hình thái đuôi cá.

Bộ hình dáng đuôi cá càng nghiêng về hình dáng chiếc váy, bên trên được gắn kim tuyến cùng trân châu làm đẹp.

Điền Chính Quốc vuốt một loạt trân châu ở bên sườn, cười không có ý tốt, " Cậu đoán xem những trân châu này là từ đâu ? "

" Không biết. " Phác Trí Mân lắc đầu, không có thích thú.

Hắn có chút lo âu nhàn nhạt, thân là tiểu vương tử của Phác tộc, tiểu nhân ngư từ trước đến nay đều được nuông chiều, hơn nữa do nguyên nhân đặc biệt, hắn ít khi tham dự những trường hợp như này, hắn lo lắng mình sẽ làm hoàng tử kia mất mặt, đến lúc đó sẽ lại tức giận.

Haiz, có nên đem mù tạc giấu đi trước hay không.

Điền Chính Quốc không chú ý đến lo âu ở dưới đáy mắt tiểu nhân ngư, ôm cơ thể mềm mại đến ngồi trên đùi hắn, một bên tới gần tai nhỏ một bên cười nhẹ,  "Là do ngươi ở trên giường chảy nước nha. "

Tiếng nói khàn khàn giống như có điện chạy vào trong tai tiểu nhân ngư khiến nó đỏ bừng, hắn đè lên trái tim đang đập thình thịch của mình, cảm thấy thẹn đến đầu ngón tay cũng phát run, mắt căn bản không nhìn đến đống trân châu kia, " Anh nói lung tung…. Mới không phải của tôi. "

Hoàng tử nhỏ đưa tay lướt qua mí mắt tiểu nhân ngư không ngừng nháy, ánh mắt dần dần trầm xuống : " Không phải cậu thì là ai ? của tôi đều bị cậu ăn vào. "

Một tay khác thì không thành thật sờ lên cái bụng mềm mềm của tiểu nhân ngư.

Phía dưới biến hóa quá mực rõ ràng, thân mình Phác Trí Mân cứng lại không dám động, ánh mắt ướt sũng trừng hoàng tử kia, nhỏ giọng mắng hắn, " Không biết xấu hổ. "

"Hử ? " Điền Chính Quốc cố ý nghiêm mặt đánh vào cái mông nhiều thịt của hắn, đúng lý hợp tình đem người đặt trên vách bể bơi, " Lại mắng tôi ? tự mình chọn đi, muốn làm thành sashimi hay là đem chân biến ra ? "

Phác Trí Mân vừa sợ vừa thẹn, cắn ngón tay ngoan ngoãn đem chân biến ra..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro