- Chap 18 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ahn_SoonSim , tặng bae nà, thưn nhắm thưn nhắm :* :* :* 

--------------------------------------------

Trưa ngày hôm sau...

"A !!!!". Kim Tại Hưởng cứ như nhìn thấy ma, thê lương kêu lên: "A!! A!! A!!".

Không, còn đáng sợ hơn cả quỷ! Tuấn Chung Quốc, Tuấn Chung Quốc cả người không mặc quần áo!

Nhưng đáng sợ nhất chính là, mình cũng không mặc gì!

Cơn đau từ phía hạ thân truyền đến cho cậu biết, đêm hôm qua bọn họ đã làm ra loại chuyện gì!

Trời ạ, mau nói với cậu rằng đây không phải sự thật, đây nhất định không phải sự thật!

"A!!". Điều duy nhất Kim Tại Hưởng có thể làm lúc này chỉ là thét chói tai.

Nhưng Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên đứng dậy, hôn lấy cậu. Kim Tại Hưởng mở to hai mắt, đầu lưỡi anh đang cuộn lên trong miệng cậu! Kim Tại Hưởng một tay đẩy anh ra, ra sức lau miệng. "Phì phì! Buồn nôn quá đi mất!".

Tuấn Chung Quốc khẽ cười một tiếng, sau đó nghiêng người, tay chống đầu, nhìn cậu. Tư thế này của anh trông cực kì "vui tai vui mắt". Phải thừa nhận, ngoại hình của anh quả nhiên là không chê vào đâu được, vừa mới rời giường, tóc tai rối tung mà vẫn có vẻ đẹp hoang dã nam tính. Chăn đơn màu trắng chỉ che được phần eo dưới, khuôn ngực mê người cứ thế lộ ra.

Kim Tại Hưởng bỗng phát hiện ra ba điểm của mình cũng bị lộ hết, vội vàng kéo chăn để che người. Nhưng kéo mạnh quá nên "chú chim nhỏ" của Tuấn Chung Quốc lộ hết cả ra. Không chỉ thế mà nó còn đang trong trạng thái "giương cánh muốn bay" =)))))))))

Mặt Kim Tại Hưởng đỏ bừng như mặt trời nhỏ, cậu kéo chăn lên tận cổ, xoay người, lắp bắp nói: "Cậu... cậu mặc quần vào trước đi đã!".

Cậu bận kéo cái chăn lên tận cổ nhưng lại quên rằng toàn bộ phía sau lưng lại hở hết. Một màu trắng nõn như thế quá khêu gợi, còn cả cặp mông cong xinh xắn nữa. 

"Tối hôm qua em đã nhìn hết rồi mà, sợ gì nữa?". Tuấn Chung Quốc lười biếng vuốt ve lưng Kim Tại Hưởng, sự mềm mại này khiến anh mê muội.

Bị anh đụng vào, Kim Tại Hưởng như bị điện giật nhảy từ trên giường xuống và cũng kéo  luôn cái chăn đi.

Cậu không dám quay đầu lại nhìn, chỉ ra sức cắn môi dưới, tiếp tục nói lắp: "Cậu...tối hôm qua cậu... đã làm gì tôi?".

"Lẽ ra em nên hỏi em đã làm gì với tôi mới đúng". Tuấn Chung Quốc ung dung, nhàn nhã hỏi lại.

"Tôi đã làm gì cậu?". Kim Tại Hưởng căng thẳng hỏi lại.

Tuấn Chung Quốc nói từng chữ một, rõ ràng, rành mạch, đảm bảo cậu nghe được với âm thanh chất lượng tốt nhất :v "Em. Cưỡng. Bức. Tôi".

"Làm sao có thể!". Kim Tại Hưởng kích động quay đầu lại nhưng thấy Tuấn Chung Quốc trần trụi không chăn che, cậu sợ quá vội vã xoay người lại. Mạch máu trên mặt như sắp đứt hết cả rồi. Trời ạ, lại thêm một lần ấn tượng sâu sắc với "chú chim nhỏ".

Tuấn Chung Quốc chậm rãi nói: "Tại sao không thể? Tôi không nói dối để mưu lợi như em đâu, tự ngẫm lại đi. Tối hôm qua là em ngồi trên người tôi gào lên là muốn cưỡng bức tôi đấy". Chính xác là anh không hề nói dối, cùng lắm chỉ bớt đi một chút sự thật, chút sự thật khá là quan trọng thôi.

Kim Tại Hưởng ôm lấy cái đầu choáng váng, cố nhớ kĩ lại. Hình như, có vẻ, khả năng là, có lẽ cậu thực sự đã nói những lời này. Nhận ra điều này, Kim Tại Hưởng hận không thể nuốt vàng tự sát luôn (tự sát kiểu mới =))))

Cậu cưỡng bức Tuấn Chung Quốc! Đánh một tia sét trúng chết cậu luôn đi!

Đang không biết nên xử lí thế nào, giọng nói Tuấn Chung Quốc lại đều đều vang lên bên tai cậu: "Em chờ ở đây, đợi tôi tắm rửa xong chúng ta cùng thương lượng xem nên giải quyết mọi chuyện thế nào".

Anh đứng ngay sau cậu, lồng ngực nóng rực của anh dán vào lưng Kim Tại Hưởng. Cảm giác đụng chạm xa lạ này khiến cậu hoảng loạn.

May là nói xong câu này, Tuấn Chung Quốc đã đi vào phòng tắm.

Nghe tiếng đóng cửa lại, cơ thể cứng ngắc của Kim Tại Hưởng mới trấn tĩnh lại được, mà đầu óc rối bời cũng bắt đầu hoạt động. Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đợi lát nữa sau khi Tuấn Chung Quốc đi ra rồi nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.

Hạ quyết tâm, Kim Tại Hưởng vội vã hành động, chuẩn bị mặc quần áo rời đi. Nhưng khi cậu nhìn thấy cái áo đã rách thành vài mảnh và cái quần đã "không cánh mà bay" thì hoàn toàn tuyệt vọng. Vái a~ đã thế còn tan nát như đống rẻ lau nữa. Kiểu nào cũng không thể mặc. Thảo nào Tuấn Chung Quốc lại yên tâm để cậu đợi một mình bên ngoài, hóa ra là đoán chắc cậu không dám trần trụi chạy trốn. 

Kim Tại Hưởng nản lòng ngồi trên giường, vô thức nhìn đóng quần áo rách nát. Áo sơ mi của Tuấn Chung Quốc bị xé thành vài mảnh, xem ra đúng là kiệt tác của mình rồi.

Bóng đèn đột nhiên lóe sáng, Kim Tại Hưởng bỗng nhiên có một chủ ý, cậu có thể mặc quần áo của Tuấn Chung Quốc mà. Kim Tại Hưởng lập tức mở xem tủ quần áo của Tuấn Chung Quốc, lấy ra một cái áo dài tay trắng, cắt xén nửa ngày mới mặc nó vào người, lấy ở tủ bên cạnh một chiếc Culottes màu đen. Phối hợp với nhau trông vô cùng "chất". Không tệ không tệ, cậu vừa thầm cảm thán bản thân vừa ra dáng ông cụ non, gãi cằm thắc mắc: "Tại sao cho đến giờ vẫn chưa ai phát hiện ra Kim Tại Hưởng ta là Fashionista chính hiệu nhỉ? Muahahaha!!". 

Quần áo mũ nón xong xuôi, Kim Tại Hưởng lập tức chạy ra ngoài. Cậu thề với lòng, đời này sẽ không bao giờ gặp lại Tuấn Chung Quốc - cái người bị mình cưỡng bức ấy nữa.

-End Chap 18-

-------------------------------------------

Mấy cô ngủ ngon =)))))))))))

#Sún

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro