- Chap 19 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1K lượt vote rồi, cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ fic mình edit nhé *cúi người 90 độ* :))))))))))

Chap này tặng cô JiMin_Han vì đã giật tem nhé 😊😊😊

--------------------------------------------

Kim Tại Hưởng muốn trốn cũng không phải chuyện dễ dàng. Vì vốn ở nước ngoài suốt nên cậu không quen nhiều bạn ở đây, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không tìm được nơi nào để ở. Đang lúc rầu rĩ về việc này thì Phác Chí Mẫn đã chủ động tìm tới cậu, nói có người quen muốn cho thuê phòng ở, bảo cậu đi xem.

"Vốn là nên mời cậu về ở nhà bọn tớ nhưng tớ với Hạo Thạc đang tân hôn, tính dục tương đối mạnh, sợ nhỡ cậu vô tình nhìn thấy cảnh bọn tớ abcxyz lại gây tổn thương lớn về mặt tâm lí. Hơn nữa..." Phác Chí Mẫn trừng mắt lườm cậu, "Tớ còn chưa hết giận chuyện cậu làm hỏng tiệc cưới của tớ đâu, thế nên đành phải để cậu đi ở nơi khác".

"Thế là phải, thế là phải, có chỗ để ở tớ cũng đã rất thỏa mãn rồi". Kim Tại Hưởng vội lấy lòng, "Chí Mẫn, cậu muốn ăn gì nào, tớ mời, coi như là chuộc lỗi".

"Ai thèm khách sáo với cậu, đi xem phòng ở cho cẩn thận đi". Nói xong, Phác Chí Mẫn kéo Kim Tại Hưởng lên xe.

Một lúc sau hai người tới nơi. Phòng cho thuê ở trên tầng hai mươi, lúc đi lên Kim Tại Hưởng hỏi: "Đúng rồi, chủ cho thuê nhà là người thế nào, có dễ tính không?".

Phác Chí Mẫn nháy mắt với cậu, "Anh ta là một anh đẹp trai còn độc thân. À, anh ta sẽ ở chung phòng với cậu đó".

Kim Tại Hưởng vô cùng kinh ngạc, "Ở chung phòng sao?".

"Có sao? Làm gì mà cậu phản ứng dữ vậy? Hơn nữa, chỉ là ở chung một phòng thôi, có ai bảo hai người ngủ cùng trên một cái giường đâu". Phác Chí Mẫn lườm bạn tốt.

Là người đứng dưới mái hiên (người đứng dưới mái hiên dù thế nào vẫn phải cúi đầu), Kim Tại Hưởng đành phải cam chịu số phận.

"Đúng rồi, hôm hôn lễ đó cậu có bị Tuấn Chung Quốc làm gì không?". Phác Chí Mẫn tò mò.

Ai ngờ nghe đến chuyện này, cả người Kim Tại Hưởng run lên, nói năng lộn xộn: "Không, bọn tớ...bọn tớ không xảy ra chuyện gì hết. Cậu ta... cậu ta ghét tớ nhất, còn tớ... tớ cũng ghét cậu ta nhất. Bọn tớ không hề xảy ra chuyện gì cả. Sao cậu lại hỏi vậy, sao lại hỏi thế?".

"Mặt cậu sao lại đỏ thế?". Phác Chí Mẫn nghi ngờ, "Ý tớ hỏi là, cậu ta có mắng cậu, đánh cậu hay là dùng bất kì loại cực hình nào để tra tấn cậu không?".

Hóa ra là ý này, Kim Tại Hưởng thở phào, tay vô thức lại sờ lên mặt, tay lạnh băng mà mặt lại nóng bừng, "Cậu ta... vừa đánh lại vừa mắng tớ. Chỉ... chỉ có thế thôi".

Phác Chí Mẫn suy đoán, "Tớ nghĩ cậu ta sẽ không quên dễ dàng thế đâu, có thể còn tiếp tục hành hạ cậu đấy".

Tiếp tục hành hạ? Trước mặt Kim Tại Hưởng bỗng hiện lên hình ảnh "chú chim nhỏ giương cánh muốn bay" của Tuấn Chung Quốc, mặt lập tức lại đỏ bừng.

May là đúng lúc này thì thang máy tới, Phác Chí Mẫn không chú ý đến biểu hiện kì lạ của Kim Tại Hưởng mà đưa cậu đi luôn tới trước cửa một phòng trọ, gõ cửa. Cửa mở, Kim Tại Hưởng mới thoát ra khỏi bóng ma chim nhỏ.

Phác Chí Mẫn không nói dối, chủ nhà quả nhiên rất đẹp trai. Bộ quần áo ở nhà càng làm nổi bất lên dáng người vốn đã dong dỏng cao. Đôi mắt phượng đẹp hồn xiêu phách lạc hơi cong lên, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhuốm màu phong tình. Một người đàn ông yêu nghiệt, toàn thân tản ra hơi thở đào hoa làm lá gan Kim Tại Hưởng gióng lên hồi chuông báo hiệu cần phải cẩn thận với hạng người này.

"Này, đây là chủ cho thuê nhà Mân Doãn Khởi, Mân Doãn Khởi, đây là khách trọ tôi đã giới thiệu với cậu - Kim Tại Hưởng. Được rồi, tôi còn có việc phải đi trước, hai người cứ từ từ nói chuyện". Nói xong, Phác Chí Mẫn đẩy Kim Tại Hưởng vào trong phòng còn mình thì chuồn trước.

Kim Tại Hưởng há hốc mồm, chỉ có thể gãi đầu cười hì hì. Mân Doãn Khởi mời cậu vào ngồi xuống sofa, mỉm cười hỏi: "Cậu muốn uống gì? Trà hay cà phê?".

"Trà đi, cảm ơn anh". Kim Tại Hưởng ngồi xuống, nhìn quanh gian nhà thì thấy đồ dùng trong nhà đều là màu nhạt, sáng sủa, trang nhã. Không chỉ vậy, phòng ở được quét dọn sạch sẽ không một hạt bụi, sàn nhà bóng loáng, còn có thể soi gương được. Không khí trong phòng tràn đầy hơi thở tươi mát.

"Của cậu". Mân Doãn Khởi đưa trà cho cậu.

"A, cảm ơn anh". Kim Tại Hưởng đưa tay ra nhận.

Nhưng Mân Doãn Khởi chưa chịu đưa, "Trước khi uống trà phải đồng ý trước với tôi đã, không được đặt chén trà lên bàn".

"Vì sao?".

"Bởi vì như vậy trên bàn sẽ có vết trà, rất khó tẩy sạch".

"À, vâng". Kim Tại Hưởng cẩn thận nhận lấy chén trà, cầm trong tay, uống một cách khó khăn.

Cậu thực sự không hiểu nổi, không để chén trà xuống vậy thì cái bàn kia chẳng lẽ không để làm gì. Quên đi, ngoại hình đẹp trai mà tính tình hơi quái dị cũng là bình thường nhỉ. Kim Tại Hưởng hắng giọng, chuẩn bị liên hệ tình cảm với mục đích được giảm tiền thuê nhà: "Hóa ra anh và Chí Mẫn là bạn tốt à, sao hôm đó trong hôn lễ của cậu ấy không thấy anh?".

"Bởi vì lúc đó tôi còn chưa biết cậu ấy". Mân Doan Khởi uống một ngụm trà, chậm rãi nói.

"Vậy làm sao hai người biết nhau?". Kim Tại Hưởng giật mình, hóa ra Phác Chí Mẫn với anh ta cũng chỉ mới quen nhau có hai ngày, sao có thể yên tâm để mình ở cùng với anh ta? Nếu như anh ta là tên sát nhân điên cuồng biến thái man rợ dở hơi không biết bơi thì sao? (-_-)

"Bọn tôi là vì có cùng một kẻ thù nên mới quen nhau". Mân Doãn Khởi chậm rãi giải thích.

"Kẻ thù chung?".

"Đúng thế". Đôi mắt phượng dài nhỏ của Mân Doãn Khởi lóe sáng.

Kim Tại Hưởng nghĩ chuyện này có gì đó không đúng nhưng lại không biết vì sao, đành phải hỏi: "Xin hỏi tiền thuê nhà một tháng là bao nhiêu?".

"Không cần trả tiền thuê nhà". Mân Doãn Khởi mỉm cười "Chỉ cần cậu tuân thủ một quy định là được".

"Quy định gì?".

"Giữ gìn vệ sinh".

"Không thành vấn đề". Kim Tại Hưởng đồng ý ngay lập tức. Phòng ở tốt như vậy mà còn được ở miễn phí, bánh từ trên trời rơi xuống chỉ có đồ ngốc mới không ăn.

Thế nhưng, sau khi ở Kim Tại Hưởng mới phát hiện ra, làm gì có cái bánh nào, rõ ràng, rõ ràng là một cái bẫy.

Mân Doãn Khởi là bác sĩ, nhiễm bệnh sạch sẽ một cách nghiêm trọng. "Giữ gìn vệ sinh" tuy chỉ là bốn chữ đơn giản nhưng đến lúc thực hiện, Kim Tại Hưởng đã suýt thì mất mạng.

Mân Doãn Khởi yêu cầu trong phòng không được có bất cứ một hạt bụi nhỏ nào, bởi vậy, Kim Tại Hưởng cứ một tiếng một lần nhất định phải cầm máy hút bụi đi vòng quanh nhà. Vì sợ có mẩu vụn nên Kim Tại Hưởng cũng không dám ăn đồ ăn vặt nữa, nếu không nhịn được thì đành chạy đến bồn rửa tay mà ăn. Đáng sợ nhất chính là, Mân Doãn Khởi đó yêu cầu cậu cứ cách sáu tiếng đồng hồ phải thay quần áo một lần, nói bên trên quần áo có rất nhiều vi khuẩn làm Kim Tại Hưởng sắp đến giới hạn bùng nổ rồi.

Bởi vậy, cho dù Mân Doãn Khởi kia có đẹp trai hay tốt bụng cho cậu ở miễn phí, thì trong cảm nhận của Kim Tại Hưởng, sức hấp dẫn của anh ta đã giảm sút đi vào phần. À không, là rất nhiều phần mới đúng.

Thời gian nhẹ nhàng nhất chính là thời gian ngủ buổi tối vì chỉ có lúc này, Kim Tại Hưởng mới trốn được khỏi sự giám sát của Mân Doãn Khởi.

Thế nhưng, trong đêm khuya yên tĩnh, hình ảnh một người đàn ông bắt đầu làm phiền cậu. Không sai, chính là tên Tuấn Chung Quốc trời đánh kia. Kim Tại Hưởng chậm rãi nhớ lại từng chút từng chút một của đêm đó, tất cả đều là hình ảnh cần đặt rate của cậu và Tuấn Chung Quốc làm cậu xấu hổ đến mức muốn nhảy lầu tự sát luôn cho rồi.

Tất cả đều đã qua rồi, Kim Tại Hưởng tự an ủi mình, nam nhân trưởng thành thỉnh thoảng làm chút vẫn động có ích cho thể xác và tinh thần cũng không có gì đáng trách hết. Dù sao lâu như vậy mà Tuấn Chung Quốc chưa đến tìm mình thì chắc là đã quên đi rồi, nếu thế cậu cũng chẳng cần vướng bận mãi.

Kim Tại Hưởng cứ thế thôi miên mình cả đêm, hậu quả là, cậu mất ngủ. Ngày hôm sau ngủ dậy liền thấy một con gấu trúc đang nhìn chằm chằm mình từ tấm gương trong nhà tắm. Cậu chỉ biết ngửa đầu ai oán , rủa xả ai kia: "Tên mặt than chó chết nhà ngươi, ngay cả đi ngủ cũng không buông tha ta, Tuấn Chung Quốc ngươi còn định ám ta đến bao giờ đây TT^TT".

-End Chap 19-

-----------------------------------------

Bao nhiêu lâu ta không gặp nhau.

Bao nhiêu lâu ta không thấy nhau.

😂😂😂😂😂😂😂😂😂

Nhớ nhau hơm 😆😆😆

#Sún
#HugNamjoon


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro