Chap 46 : Chuyến bay lúc nửa đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ sáu tuần này là ngày cuối cùng trong kỳ thực tập ngoại khoa thần kinh của Hạ Lâm.

Theo thỏa thuận trước đó, sau khi tan sở, Hạ Lâm chủ động mời hướng dẫn thực tập sinh Kha Mi của mình đi ăn chung. Kha Mi nói: "Tôi chọn địa điểm, được không?" Hạ Lâm nhún vai: "Tùy anh"

Dù sao hắn cũng không quan tâm đến tiền. Nhưng cậu không ngờ rằng Kha Mi lại chọn thời gian lúc nửa đêm.

Khi Kha Mi lái xe vào ga ra dưới đất nơi cậu đang chờ lúc nửa đêm, Hạ Lâm âm thầm ôm trán, hẹn gặp cố vấn của mình ở Gay Bar, mối quan hệ thầy trò có thể tiếp tục đơn giản được không? Kha Mi lùi xe vào gara, thấy Hạ Lâm vẻ mặt ngượng ngùng cười: "Sợ gì, tôi không ăn thịt người đâu, xuống xe đi."

Hạ Lâm không còn cách nào khác, cùng Kha Mi xuống xe, đi vào quán bar. Có thể thấy Kha Mi ở đây rất quen thuộc, vừa bước vào, người phục vụ liền tươi cười chào hỏi:

   -"Mi Ca, chỗ cũ?"

   -"Chỗ cũ." Khả Mi đi thẳng đến một góc hẻo lánh hỏi: "Ông chủ của cô đâu? "

  -"Ông chủ đang nghỉ ngơi trong phòng chờ."

  -"Buổi chiều tan làm rồi. Anh ấy còn đang ngủ trưa à?"

   -"Ừm ..." Người phục vụ không dám nói xấu ông chủ, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười. Kha Mi dẫn Hạ Lâm cùng nhau ngồi xuống, gọi một ít đồ uống và đồ ăn, sau đó nói với Hạ Lâm: "Cậu ăn cơm trước đi, tôi đi vệ sinh."

Hạ Lâm gật đầu, Khả Mi liền đứng dậy rời đi. Anh đi vào góc dẫn vào phòng tắm, tránh tầm mắt của Hạ Lâm, đột nhiên quay người đi hướng khác, mở cửa phòng chờ bước vào.

Căn phòng rất tối, một người đàn ông đang nằm phơi trên sô pha, bị tiếng đẩy cửa đánh thức, vừa ngáp vừa miễn cưỡng ngồi dậy.

   -"Hoài Tẫn, sao anh vẫn còn ngủ?" Kha Mi ngồi xuống bên ghế sô pha, nhìn hắn trêu đùa. 

   - "Chênh lệch múi giờ." Người tên Tống Hoài Tẫn lại ngáp một cái, mơ hồ trả lời. Kha Mi thông cảm vỗ vỗ vai anh, sau đó đứng dậy mở rèm che một tiếng, lớp thủy tinh  liền phản chiếu bóng dáng của Hạ Lâm.

 Kha Mi nói: "Tôi dẫn người tới đây, muốn anh xem một chút." Tống Hoài Tẫn liếc nhìn Hạ Lâm qua lớp kính, quay đầu khó hiểu nhìn Kha Mi: "Một người rất bình thường, có chuyện gì sao?"

  -"Trông rất bình thường" Kha Mi nói, "Ban đầu tôi không để ý đến cậu ấy lắm, nhưng sau đó tôi phát hiện ra ...cậu ấy đã có thể nhìn thấy tôi."

Tống Hoài Tẫn sững sờ

   -"Khi nào?"

   -"Lần trước, khi tôi đi ra khỏi đây."  

Tống Hoài Tẫn nheo mắt nhớ lại: "Lần trước cậu từ đây đi ra ngoài. Có phải là vừa mới trở về?"

    -"Đúng vậy. Mỗi khi tôi đi qua cánh cửa đó, trạng thái ẩn sẽ kéo dài trong nửa giờ. Đó là lý do là không ai ở đây có thể nhìn thấy tôi ở trạng thái ẩn trừ anh. Nhưng lần đó, tôi đã bị cậu ta phát hiện ra ngay sau đó lúc tôi bước ra ngoài. " Vẻ mặt Tống Hoài Tẫn trở nên ngưng trọng, đứng dậy đi tới rèm che, dùng hai ngón tay trên tay phải vẽ một dấu trên lông mày, khi nhìn Hạ Lâm lần nữa, ánh mắt dần dần lấp lánh. Một lúc sau, anh ta ngạc nhiên và lẩm bẩm:

   - "Thì ra là cậu ta."

    -"Ai ?"

    -"Tôi đã bị hút vào linh hồn của vòng xoáy không-thời gian vào đêm đó."

Kha Mi sửng sốt, sau đó liền nghiêng người đi tới: "Anh chắc chứ?"

    -"Tôi nhìn thấy hai linh hồn chồng chéo trong anh ấy, một linh hồn bị ám ảnh mạnh mẽ và hoàn toàn chủ động kiểm soát cơ thể; một linh hồn yếu ớt, đã trên bờ vực tiêu tan. Nhưng từng người một" Tống Hoài Tẫn dừng lại "Linh hồn có rất nhiều lý do về sự chồng chéo. Cho dù có hay không thì vẫn cần được xác minh thêm. "

   -"Làm sao để xác minh?" Tống Hoài Tẫn nâng cổ tay lên nhìn thời gian: "Sắp tới là lần thứ ba dịch chuyển không gian."

Kha Mi vẻ mặt ngưng trọng, ngậm miệng không nói. Hai người họ chăm chú nhìn Hạ Lâm, như thể đang chờ đợi điều gì sắp xảy ra.

Hạ Lâm ngồi đợi rất lâu vẫn không thấy Kha Mi quay lại, cậu thắc mắc không biết Kha Mi có đau bụng không? Hay là quên mang theo giấy vệ sinh? Cậu vừa nhấc máy, chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển nhanh chóng.

Động đất?

Cậu nhanh chóng nắm lấy cạnh bàn, định tìm một nơi an toàn để trốn nếu nó rung chuyển lần thứ hai. Nhưng lần rung chuyển thứ hai không bao giờ xảy ra, cậu quay đầu nhìn xung quanh thì thấy những người trong quán đang uống rượu, tán gẫu, tất cả đều trông rất thoải mái và tự nhiên, như thể không ai nhận ra điều kỳ lạ đã xảy ra. Trước mặt Hạ Lâm vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trên trán đã chảy ra những giọt mồ hôi nhỏ.

Từ khi tái sinh, tình huống này không phải là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này. Vị trí địa lý của thành phố B không phải là khu vực dễ xảy ra động đất nên người dân địa phương không có ý thức phòng chống động đất gì cả. Hạ Lâm nhớ tới lần đầu tiên là vào đêm khuya sau khi thi đại học, khi mọi người đã ngủ say, cậu cảm thấy mặt đất rung chuyển, lập tức bị đánh thức, nhưng sau đó lại không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau cậu mới hỏi Hạ Lương và Chu Sóc, nhưng họ không hề hay biết điều đó.

Sự việc thứ hai xảy ra vào học kỳ 2 năm thứ 2. Cậu đang ghi chép trong lớp thì chiếc bàn rung lắc dữ dội khiến cậu vẽ một nét thẳng lên trời, cậu kinh ngạc nhìn lên, nhưng cả lớp đều thầy trò vẫn như cũ không nhận ra chuyện vừa rồi đã xảy ra. Lần thứ ba là lần này, cậu thấy rõ những ly rượu trên bàn rung chuyển, rượu gần như trào ra ngoài nhưng những người xung quanh lại thờ ơ khiến cậu phải rơi vào tình trạng hoảng sợ không biết có phải chỉ là một ảo tưởng trong tiềm thức của mình?

   -"Đúng vậy, là cậu ta."

Trong phòng khách, Tống Hoài Tẫn chậm rãi nói, "Một người bình thường nguyên bản không thể cảm nhận được sự rung động không gian nhỏ như vậy, và cậu ta hiển nhiên có thể cảm nhận được. Điều này cho thấy bản thân sự tồn tại của cậu ta là nguyên nhân chính của một số dịch chuyển không gian này. Vậy là nghi ngờ của bạn đã được giải đáp từng người một bởi vì cậu ta không phải là người sống trong thời gian và không gian này, giống như chúng ta, vì vậy trạng thái ẩn thần của bạn không có tác dụng với anh ta. " 

Kha Mi cười tủm tỉm: "Chúng ta tìm kiếm lâu như vậy, không ngờ mọi chuyện lại thành như thế này."

  - " Cậu ấy biết tình huống của mình sao?"

  - "Ừ. Anh còn chưa biết rõ sao?" Kha Mi không rõ "Có cần tôi đi ra với cậu ấy không?"

   -"Đừng nhúc nhích "Tống Hoài Tẫn thở dài " Càng ít người tham gia càng tốt. "

   -"Anh không lo lắng." Tống Hoài Tẫn lắc đầu: "Tuy rằng cậu ấy là người tái sinh ngược thời gian, nhưng hiện tại ảnh hưởng của cậu ấy đối với thế giới vẫn tương đối nhỏ, nếu không, năm năm không chỉ có ba lần dời không gian. Ngẫm lại, đối với trong một khoảng thời gian, nếu cả cậu ấy và những người bị quỹ đạo vận mệnh của cậu ấy tác động không nhiều đến thế giới, thì bánh răng không -thời gian bị trật bánh vẫn sẽ quay trở lại vị trí của nó từng chút một mà không có sự can thiệp của nó trở lại đúng hướng, đây là kết quả lý tưởng nhất. "

Kha Mi gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó liền nói: "Lúc trước có hai linh hồn bị hút vào trong vòng xoáy không-thời gian, bây giờ đã tìm được một cái, thì tôi đoán rằng cái kia hẳn là chưa xuất hiện, bằng không. Tần suất dịch chuyển không gian sẽ tăng nhanh và rối loạn. "

Tống Hoài Tẫn lẩm bẩm " Chúng ta hãy chờ xem những thay đổi trong thời điểm hiện tại. Nếu tình hình xấu đi, chúng ta sẽ không quá muộn để kích hoạt kế hoạch khẩn cấp. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro